Tuyết Kì là một cô gái phàm ăn. Cô được Hàn Vũ dẫn vào một quán cơm nổi tiếng và gọi hai phần cơm. Tuyết Kì hăng hái tận hưởng bữa ăn một cách nhiệt tình.
Hàn Vũ ăn không nhiều vì không thấy đói, chỉ ăn chưa được một nửa thì phát hiện Tuyết Kì đang chống cằm nhìn mình chằm chằm.
_ Tuyết Kì...? - Cậu cười gượng nhìn cô gái đối diện. - Mặt tôi có dính gì sao?
_ Có! - Tuyết Kì cười tươi. - Dính sự đẹp trai!
Biết cậu ngại vì lời nói của mình, cô cười thầm trong lòng, chưa bao giờ nghĩ Hàn Vũ sẽ dễ thương thế này.
_ Hàn Vũ nói sẽ theo đuổi tôi đó, chưa gì mà đã ngại rồi sao?
Hàn Vũ bật cười, chồm người đến chạm tay vào má Tuyết Kì.
_ Tuyết Kì dễ thương thế này... - Cậu vuốt nhẹ đôi môi mềm mại, nở nụ cười lưu manh. - Tôi có nên hôn thêm không nhỉ?
Tuyết Kì há mồm đỏ mặt, vội uống nước để che đi sự ngại ngùng.
"Cậu ấy đúng là... không nên chọc ghẹo."
Cô nhìn lén chàng trai đang ăn đối diện, tự hỏi liệu Hàn Vũ có thắc mắc về tình cảm của mình không.
"Cậu ấy không muốn biết sao? Cảm xúc của mình..."
Ăn xong cả hai đi dạo quanh một vòng khu phố trước khi về nhà. Tuyết Kì đi đến đâu là Hàn Vũ mua đồ ăn cho cô đến đấy.
_ Đó là người mẫu trẻ mới nổi phải không?
Tuyết Kì chỉ tay về bức ảnh của một cô gái xinh đẹp đang mặc trang phục lộng lẫy, tạo dáng chuyên nghiệp. Hàn Vũ mở to mắt, có cảm giác đã nhìn thấy cô gái này ở đâu rồi.
_ Ừ...
Ánh mắt cậu dành cho bức ảnh không rời, cậu đang cố lục lọi trí nhớ xem đã gặp người này ở đâu nhưng mãi vẫn không tìm ra, đành thôi không quan tâm đến nữa.
_ Người mẫu này thật sự rất đẹp! Dáng lại chuẩn nữa!
_ Thì cô ấy là người mẫu mà.
_ Tôi nhớ rồi, cô bé này nhỏ hơn chúng ta một tuổi đó. Đúng là tài năng mà!
"Có gì đâu chứ, cậu còn đẹp hơn người ta nữa mà..."
Hàn Vũ cười một mình. Đôi mắt chăm chú nhìn Tuyết Kì tung tăng đi phía trước.
...
Tuyết Kì thích thú với mớ đồ ăn trên tay, cô vừa đi vừa ngân nga. Về đến nhà, Hàn Vũ lại đưa cho Tuyết Kì một viên kẹo.
_ Cho Tuyết Kì, cảm ơn cậu vì đã đi chơi với tôi hôm nay!
Tuyết Kì nhận kẹo, vẫy tay chào tạm biệt cậu rồi vào nhà. Ông bà Dương đã đứng đợi sẵn ở ngay cửa, thấy con gái vừa mở cửa hai người đã nhanh chóng bắt cô vào trong mà hỏi chuyện.
_ Sao rồi con?
_ Dạ...? Sao là sao?
_ Hai đưa đi chơi vui quá mà! Đã hẹn hò chưa?
_ Thằng bé có tỏ tình với con chưa?
Ông bà Dương hí hửng nhìn cô gái vừa đi chơi về, dùng những câu hỏi vào thẳng vấn đề và đánh vào trọng tâm làm Tuyết Kì khó chịu.
_ Ba! Mẹ! Chuyện của con hai người đừng có hỏi mà!
Tuyết Kì đỏ mặt chạy thẳng lên lầu để lại đôi vợ chồng nhìn nhau cười thích thú, sau đó lại đột nhiên xuất hiện khiến hai người giật mình.
_ Con không ăn tối đâu!
Cô chạy vào phòng sau khi nói một câu ngắn gọn với ông bà Dương. Tuyết Kì đi tắm rồi nằm thẳng lên giường ôm khỉ bông vào lòng.
_ Mình còn chưa biết... - Cô để tay lên tim mình. - Mình đã thích Hàn Vũ chưa nữa...
Tuyết Kì thở dài, cảm thấy bản thân mình thật tệ. Hàn Vũ đã rõ ràng như vậy mà mình vẫn chưa có động thái gì.
Cô ngồi dậy, nhớ lại những lúc ở cùng cậu lại thấy tim mình đập nhanh, còn có cảm giác vui mừng khi được ở cùng Hàn Vũ.
Tuyết Kì tựa cằm vào khỉ bông, đôi mắt nhìn vào hư không với tâm trạng rối bời.
_ Như thế... đã là thích chưa?
_ Chị!
Tinh Khang đột nhiên mở cửa trong lúc Tuyết Kì đang suy tư. Mặt cậu hớn hở vì vừa có chuyện vui.
_ Em đã nói rồi!
_ Nói gì? - Tuyết Kì ngơ ngác nhìn em trai.
_ Nhỏ phù thủy! Cậu ta biết em và Linh An không phải đang yêu nhau rồi!
Tuyết Kì bật cười nhìn em trai đang tươi rói.
_ Vui đến vậy hả?
Cậu gật đầu lia lịa, nằm dài lên giường Tuyết Kì.
_ Thế này thì không ngại khi đối mặt với nhau nữa rồi.
Cô mỉm cười nhìn em trai. Thật tốt khi thích một ai đó, tâm trạng tuy thay đổi thất thường, thi thoảng lại rối bời nhưng mỗi lần nghĩ đến người đó mọi thứ sẽ trở nên thật đẹp đẽ và kì diệu.
_ Khang... Hàn Vũ đã tỏ tình với chị đó. - Tuyết Kì đỏ mặt, cô co người lại ôm chặt khỉ bông. - Nhưng mà... chị không biết mình có thích cậu ấy không nữa.
Tinh Khang ngồi dậy, nhướn mày nhìn cô.
_ Chị cảm thấy thế nào?
Tuyết Kì lắc đầu, tâm trạng cô trở nên rối bời và hỗn loạn.
_ Chị không biết, chị thấy vui khi ở cạnh Hàn Vũ, nhưng mà... - Cô ngập ngừng, đôi mắt rũ xuống. - Chị vẫn cảm thấy có gì đó khiến chị tin rằng mình chưa thích cậu ấy...
Tinh Khang quỳ gối, ôm chầm lấy Tuyết Kì từ đằng sau, tựa cằm mình lên đầu cô.
_ Cậu ta thật lòng thích chị đó. - Tinh Khang khẽ cười. - Nếu vẫn chưa chắc chắn thì cứ đợi cậu ta khiến chị thích là được rồi!
_ Thế là xác định sẽ thích cậu ấy luôn sao?
_ Em không biết, nhưng mà... - Cậu gác tay lên đầu cô. - Em chắc chắn rằng câu trả lời là có cho xem!
Tuyết Kì cười lớn vì lời nói giúp Tinh Khang thấy nhẹ lòng.
_ Em thì an ủi chị lúc nào cũng tốt hết... - Cô ngước mặt nhìn em trai đang để tay lên đầu mình, cười thân thiện. - Chỉ có hỗn láo là không chừa!
Cô cầm gối đập tới tấp vào người em trai, miệng không ngừng mắng chửi vì cậu dám gác tay lên đầu mình.
Hàn Vũ về phòng đã nằm dài lên bàn, tay gõ gõ vào quả cầu tuyết.
_ Lúc nãy anh gặp ai khá giống em đó, Huỳnh Đan.
Cậu mỉm cười dịu dàng khi nhớ về một người vốn đã chuyển đi mà mình không được gặp cũng rất lâu rồi.
_ Khi nào em mới quay về đây?
Hàn Vũ đứng lên nhìn ra cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần tối đen.
_ Đến khi gặp lại, anh nhất định sẽ cho em gặp Tuyết Kì. - Hàn Vũ khẽ cười. - Người mà anh thích rất nhiều!
...
Linh Nhi nhìn chiếc áo đang nằm bơ vơ trong giỏ đồ dơ. Vì không biết may lại nút áo nên cô đành chờ bác Lĩnh may giúp.
Cô lại nhìn áo khoác của Tinh Khang đang nằm trên giường của mình, không nghĩ ngợi gì mà đến cầm, giơ cao lên.
_ To thật, con trai luôn cao lớn hơn con gái mà ha.
Linh Nhi chợt nhớ đến Du Đại, cô vội ôm người, hận không thể móc mắt tên xấu xa dám nhìn cơ thể của mình.
_ Chậc, cũng có ngoại lệ!
Linh Nhi nhìn vào gương, vô thức mặc áo của Tinh Khang và xoay một vòng, mỉm cười.
_ Đúng là rộng thật. - Cô chậm rãi đưa tay áo lên mũi. - Cậu ta cũng thơm đó chứ...
_ Ủa gì vậy?
Linh Nhi đỏ mặt, ném chiếc áo đáng thương xuống giường, lòng vừa thấy xấu hổ vừa tức giận, chỉ tay mắng lớn.
_ Tự dưng mình lại nhớ đến cậu ta làm gì? - Cô ôm đầu, ngồi khuỵu xuống. - Mình lại còn ngửi áo của cậu ta, còn khen là thơm nữa... Aaa! Sao mình giống biến thái quá vậy?
Cô không chịu được nữa, liền đem chiếc áo xuống nhà ném vào máy giặt.
Nhìn chiếc máy với công tắc phức tạp, cô liền rối não bấm điên cuồng và hình như nó đang bị rối loạn.
_ Đến mày cũng lì với tao nữa hả? - Cô đập vào máy giặt điên cuồng. - Chạy đi, chạy đi!
"Tích"
Cũng không biết trong lúc tra tấn đã động trúng công tắc nào đó mà máy đã chạy rất trơn và mượt. Linh Nhi vui mừng cười tươi:
_ Chạy rồi!
Trong lúc ngồi đợi máy giặt xong, cô đến nhà bếp lục lọi gì đó để ăn. Sau một hồi tìm kiếm cũng chỉ thấy được vài gói mì. Linh Nhi làm hành động xắn tay áo, bắt tay vào việc nấu nước sôi một cách vụng về.
Cô ngồi xuống bàn đợi cho nước sôi lên rồi đổ vào mì, nói là đợi nhưng cứ một phút là Linh Nhi lại chạy đến bếp mở nắp ra xem.
_ Lâu quá đi... - Cô thở dài chán nản.
Linh Nhi lại tiếp tục chống cằm ngồi đợi, thời gian trôi qua lâu đến mức cô cảm thấy buồn ngủ và nằm gục xuống bàn. Dạo gần đây cô bị khó ngủ, nguyên nhân là vì ai đó luôn xuất hiện trong tâm trí mình.
Linh Nhi đang ngủ ngon thì bị một mùi thơm đánh thức. Cô ngồi dậy, dụi mắt nhìn đĩa mì xào thơm lừng, hớn hở.
_ Bác Lĩnh!
_ Tiểu thư ăn ngon miệng!
Lấp đầy chiếc bụng đói cồn cào, Linh Nhi chống cằm say sưa nhìn bác Lĩnh đang rửa đĩa, lòng không ngừng ca hát.
Đột nhiên cô lại nhớ đến Tinh Khang, sẵn có bác Lĩnh ở đây thì hỏi luôn.
_ Bác Lĩnh, dạo gần đây con thấy không khỏe.
_ Cô bị đau ở đâu sao?
_ Dạ không, con cảm thấy rất lạ... Cứ đến tối nhắm mắt con lại nhớ đến tên cẩu thả. Lúc ăn con cũng nghĩ đến cậu ta...
Cô chạm vào tim, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng.
_ Những lúc nhớ về cậu ta... mặt con lại nóng bừng, tim cứ đập loạn xạ rồi còn thấy ngại ngùng nữa!
Cô nắm tay bác Lĩnh lắc nhẹ.
_ Bác Lĩnh, có phải con bị bệnh không? - Cô ôm người ông. - Con sợ lắm!
Bác Lĩnh ngạc nhiên, không trả lời một lúc lâu rồi xoa đầu Linh Nhi, cất lời dịu dàng.
_ Tiểu thư biết không, bệnh này không chữa được đâu.
Linh Nhi ngẩng đầu nhìn ông, lo lắng.
_ Vậy con phải làm sao đây?
_ Có một cách duy nhất để tiểu thư không khó chịu khi nghĩ về cậu Tinh Khang nữa... - Ông chạm nhẹ vào má Linh Nhi. - Đó là chấp nhận.
_ Chấp nhận ạ? - Linh Nhi khó hiểu.
_ Phải.
Bác Lĩnh nắm tay Linh Nhi, nhẹ nhàng để lên chạm vào trái tim đang đập thình thịch của cô, cười tươi:
_ Chấp nhận là tiểu thư thích cậu Tinh Khang rồi!
Linh Nhi há mồm, cảm giác ngượng ngùng cứ thế ồ ạt, xâm chiếm lồng ngực mình, đến trái tim cô cũng không nghe lời mà đập nhanh hơn.
_ Sao có thể chứ? - Cô lúng túng lắc mạnh tay bác Lĩnh. - Bác Lĩnh, con không...
_ Linh Nhi tiểu thư, sẽ không sao đâu mà. - Ông xoa đầu Linh Nhi an ủi. - Thích một người đâu phải là xấu.
Linh Nhi im lặng, cúi đầu nắm chặt váy. Tinh Khang lại xuất hiện trong tâm trí của cô, dù có cố cỡ nào cũng không thể ngừng nhớ về cậu.