Cả hai định quay vào trong thì một âm thanh lớn phát ra. Cậu quay lại phía hòn đảo, trong tầm nhìn là Linh Nhi đang ở dưới biển và gặp nguy hiểm.
_ Tinh Khang? Cậu đi đâu vậy?
Linh An bất ngờ, bóng dáng chàng trai biến đâu mất, thứ duy nhất ở lại chỉ là đôi giày nằm bơ vơ trên thuyền.
Thấy Tinh Khang đang bơi nhanh về phía hòn đảo. Linh An sốt sắng vội cho người lái thuyền tới chỗ cậu.
...
Linh Nhi đang chìm dần xuống, nước mặn cay mắt nên cô chỉ có thể hé nhẹ. Ánh sáng nhiều màu của pháo hoa len lỏi dưới mực nước sâu, như chìm như nổi trên gương mặt đờ đẫn.
Cô dần mất đi ý thức, trong lúc sắp sửa ngất lại có bóng dáng quen thuộc tiến đến chỗ mình.
Tinh Khang nhẹ nhàng vuốt vào gương mặt xinh đẹp, không nghĩ gì mà tiến gần đến, chạm môi mình vào môi thiếu nữ để truyền khí.
Cậu ôm chặt thiếu nữ vào lòng và ngoi lên mặt nước.
_ Nhỏ phù thủy, cậu có nghe tôi nói gì không? - Cậu gọi lớn. - Nhỏ phù thủy!
Linh Nhi ho sặc sụa và ở yên trong lòng Tinh Khang vì kiệt sức.
_ Tinh Khang!
Tuyết Kì gọi lớn tên em trai để cậu nhìn lên mình. Gương mặt cô rạng rỡ khi thấy Linh Nhi vẫn an toàn.
Cố Phong Thành nhẹ nhõm. Anh hướng mắt lên Tinh Khang đang trừng mắt với mình, biểu cảm rất giận dữ.
"Tên khốn, anh đã không bảo vệ được cậu ấy!"
Lòng Tinh Khang như nổi lửa khi nhớ đến hình ảnh anh ta đã ôm Linh Nhi. Đợi cô đỡ mệt hơn, cậu liền lấy hơi thật sâu rồi lặn ngụp xuống, bơi đến một nơi khuất tầm nhìn của mọi người.
Chàng trai tìm đến môi thiếu nữ, ra sức mút lấy đôi môi ngọt ngào. Hôn ở dưới biển một lúc lâu, Tinh Khang mới ngoi lên mặt nước để thở.
Chưa kịp thoát khỏi cơn mệt mỏi, cậu nhào đến vuốt tay lên cổ, ép sát môi Linh Nhi vào môi mình. Tinh Khang dùng lưỡi cạy răng thiếu nữ, luồn sâu vào khoang miệng nhỏ, tìm chiếc lưỡi đang trốn tránh mà quấn quýt, khuấy đảo không ngừng.
Linh Nhi vẫn chưa hồi phục ý thức hoàn toàn, chỉ mơ hồ cảm nhận môi mình có gì đó mềm và ấm mút lấy rồi lại vào sâu hơn, quấn lưỡi mình khó thở.
Đôi môi người kia dừng lại, Linh Nhi thở gấp, dần dần nhìn rõ bóng người.
_ Cậu đang làm... - Giọng nói cô yếu ớt, run rẩy. - Tại sao...?
Chàng trai vẫn bình thản mà tiếp tục đưa mặt lại gần, chạm tay vào cổ cô.
_ Ngồi yên đi, tôi chỉ đang hô hấp nhân tạo cho cậu thôi.
_ Hô h... Ưm...
Nói rồi Tinh Khang lại hôn lấy Linh Nhi. Cảm xúc trong cậu trỗi dậy, dâng trào đến mức chồm đến đẩy ngã cô xuống biển trở lại.
Giữa bầu trời đen được pháo hoa thắp sáng. Màu pháo hoa rực rỡ xuyên thủng mặt biển tối, ánh sáng chập chờn tạo nên khung cảnh lung linh ảo diệu soi sáng đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, chìm đắm vào nụ hôn có vị mặn của biển làm thao thức hai trái tim đang rung động.
...
Tuyết Kì chạy khắp nơi tìm hai người. Cô không cảm thấy khó chịu trong lòng, nghĩa là cả hai vẫn an toàn và đang ở đâu đó.
_ Tuyết Kì! Cậu có thấy Tinh Khang ở đâu không? Đột nhiên cậu ấy nhảy xuống biển rồi mất tăm đến giờ.
Linh An gọi lớn và hỏi về Tinh Khang vì đã không thấy cậu kể từ lúc biến mất.
Tuyết Kì hướng mắt đến bờ biển không có người gần đó. Cô có linh cảm Tinh Khang và Linh Nhi sẽ đến đấy và đợi mình.
Thấy đôi mắt Linh An ướt nhòe tìm kiếm em trai. Tuy chỉ là mơ hồ, nhưng Tuyết Kì cũng phần nào đoán được cảm xúc Linh An dành cho Tinh Khang đã vượt hơn bạn bè.
Cô nhướng người, lớn giọng trấn an:
_ Linh An đợi ở đây nha, mình sẽ tìm Tinh Khang ngay đây!
Đúng như cảm giác của cô, Tinh Khang bế Linh Nhi vào bờ sau khi ở dưới biển cùng nhau một khoảng thời gian.
Cậu đặt cô ngồi trên một tảng đá bằng phẳng, nhẹ nhàng lau đôi mắt đỏ hoe vì nước biển.
Linh Nhi ngắm nhìn đôi mắt dịu dàng của chàng trai, tim đập liên hồi khi nhớ về việc môi chạm môi với cậu. Linh Nhi đã rất sợ khi rơi xuống biển, cảm giác lạnh lẽo, cô đơn khi chìm xuống khiến cô kinh hãi tưởng mình sẽ biến mất khỏi cõi đời này.
Tinh Khang vuốt má thiếu nữ, trên gương mặt anh tuấn thể hiện sự sợ hãi khi nghĩ rằng cô gái này sẽ rời xa mình. Cậu run rẩy, đến bàn tay đang nắm tay cô cũng không nắm vững. Bàn tay đặt trên má dần dần trượt xuống, chạm nhẹ vào đôi môi đỏ đang mím chặt.
Linh Nhi đỏ mặt, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. Cô hạnh phúc vì mình vẫn còn sống, hạnh phúc vì mình vẫn còn được gặp những người mình yêu thương. Nhìn chàng trai đang chạm tay vào môi mình, trái tim Linh Nhi lại hẫng đi một nhịp.
Vào khoảnh khắc Tinh Khang đến cứu và ở cạnh, cảm giác rùng mình từ biển sâu liền biến mất khi cô cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi đã chạm vào mình. Sự ấm áp bao quanh từ bàn tay đang run rẩy của cậu như an ủi cô ngừng sợ hãi.
Linh Nhi chậm rãi định đưa tay, chạm vào gương mặt ướt đẫm của chàng trai. Chỉ một khoảnh khắc nhỏ, cô muốn lần nữa được chạm vào cậu.
_ Linh Nhi! Tinh Khang!
Giọng nói làm Linh Nhi giật mình vội rút tay về khi chưa kịp chạm vào Tinh Khang. Cô ngại ngùng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cậu, đầu quay sang hướng Tuyết Kì đang đến.
Tinh Khang vừa thấy có thêm người đã vội ôm chầm Linh Nhi vào lòng trước khi cô kịp nhìn thẳng về phía họ.
_ Tuyết Kì! Lấy giúp em cái áo khoác, càng to càng tốt!
_ Lấy áo tôi đi.
Cố Phong Thành chạy đến, định đưa áo vest màu xanh đậm của mình nhưng cậu lại nhìn về Tuyết Kì và nói lớn:
_ Tuyết Kì! Chị đem đến đi, một mình chị thôi!
Tuyết Kì gật đầu, cầm áo của Cố Phong Thành chạy đến.
Linh Nhi ở trong vòng tay Tinh Khang lại cảm thấy thẹn thùng.
_ Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra đi!
_ Ở yên! - Tinh Khang gằn giọng như ra lệnh khiến cô phải im lặng mà nghe theo.
Cô nghe tiếng tim mình đập rất lớn mà sợ Tinh Khang cũng sẽ nghe được. Cô cảm thấy rất lạ, tâm trạng không ngừng hồi hộp khi Tinh Khang cứ ôm chặt lấy mình.
"Nó không giống..." - Linh Nhi nắm chặt chiếc áo ướt sũng của Tinh Khang, nhớ đến cái ôm của Cố Phong Thành. - "Lần này ấm áp và dễ chịu hơn nhiều..."
Và thế là trên gương mặt xinh đẹp còn vương lại những giọt nước có vị mặn, lại xuất hiện một biểu cảm không ai ngờ tới. Linh Nhi nhắm mắt, mím chặt môi, e thẹn tựa vào lòng cậu.
Tinh Khang vội cầm chiếc áo, khoác lên người Linh Nhi và che chắn kín đáo.
_ Nắm chặt vào và không được trả cho anh ta trước khi về phòng.
Cậu đứng lên, nghiêm túc dặn dò Tuyết Kì tuyệt đối phải trông chừng Linh Nhi rồi đi vào trong, ngó nghiêng ngó dọc để tìm ai đó.
Nhìn thấy một nhóm tầm năm, sáu người đang ở sau cùng. Tinh Khang lạnh lùng đi đến, không nói không rằng mà đấm thẳng vào mặt tên đã gây ra điều này cho Linh Nhi.
Đám người đi cùng liền lao ra nhưng cuối cùng vẫn bị Tinh Khang đánh ngã, sau đó lại đi thẳng về phía Hồng Hương.
_ Anh... chẳng lẽ cũng định đánh tôi sao? - Hồng Hương e dè, lùi lại vài bước.
_ Thằng này không đánh con gái. Nhưng tốt nhất cô đừng bao giờ động vào họ một lần nào nữa!
Hồng Hương cười thành tiếng.
_ Anh định cảnh báo tôi sao?
_ Đủ rồi đó, đừng làm loạn nữa.
Lời nói ám chỉ Tinh Khang và cả nhóm Hồng Hương. Cậu im lặng không nói gì mà quay lưng rời đi.
_ Đợi đã! Cậu và Linh Nhi đã ở đâu trước khi lên bờ?
Cố Phong Thành đứng sau, gằn giọng tra khảo.
_ Từ chỗ đó đến đây không xa, tại sao lại chậm trễ đến vậy? Cậu đã làm gì em ấy?
Mãi vẫn không nhận được câu trả lời từ Tinh Khang, anh đưa tay đến định chạm vào vai để cậu đối diện với mình.
Tinh Khang nghiêng người sang một bên trước, nhanh nhẹn gạt chân để anh ngã ra sau rồi túm cổ, biểu cảm đầy tức giận.
_ Kẻ chậm trễ chính là anh! - Tinh Khang giận dữ. - Còn tôi là thằng vô dụng khi để cậu ấy và Tuyết Kì ở cạnh anh! Tên khốn!
Tinh Khang như mất bình tĩnh khi nhìn người đã để Linh Nhi rơi vào nguy hiểm. Cậu muốn đấm vào mặt Cố Phong Thành đến mức tay đã thủ sẵn.
_ Anh không có tư cách để hỏi tôi đã làm gì. Tốt nhất anh nên yên phận làm bạn bè với cậu ấy là đủ rồi!
Cố Phong Thành muốn ngồi dậy nhưng không thể khi Tinh Khang cứ đè anh xuống. Anh cảm nhận lực tay rất mạnh trấn áp mình, không thể gắng gượng để ngồi dậy.
"Cậu ta... mạnh quá!"
Thật may khi Tiêu Quang đến kịp và đỡ nắm tay đang vung xuống của cậu.
_ Ngừng lại đi! Bọn tôi cảm ơn vì cậu đã cứu Linh Nhi, đừng khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn nữa!
Tinh Khang hạ tay, cố kiềm lại sự tức giận.
_ May cho các người khi thằng bạn tôi không ở đây. - Sắc mặt cậu trở nên lạnh lùng. - Nếu biết các người đã gây ra chuyện gì cho Tuyết Kì, cậu ta chắc chắn sẽ bẻ gãy chân từng người.
Lời nói đầy sự đe dọa của Tinh Khang làm nhóm người Hồng Hương phải rụt người lo lắng.
Linh Nhi và Tuyết Kì chạy đến đám đông, luồn lách vào trong. Sợ em trai sẽ mất kiểm soát, Tuyết Kì nhanh chóng chạy đến.
_ Tinh Khang, Linh An đang đợi em ở nơi lúc nãy. Cậu ấy rất lo lắng, em mau đến đi!
Thấy chị mình không sao, cậu mừng rỡ cốc nhẹ lên trán, giở giọng trách mắng:
_ Sao chị không gọi cho em?
_ Chị đâu biết em ở đây. - Tuyết Kì tỏ vẻ giận dỗi.
Cậu khẽ cười nhìn vào đám đông, vô tình chạm mắt với thiếu nữ đứng gần đó. Linh Nhi nhanh chóng dời mắt, tay che đôi môi còn đỏ, thẹn thùng chẳng dám nhìn cậu.
Tinh Khang ngại ngùng, vội tạm biệt Tuyết Kì rồi đến chỗ Linh An. Tim cậu không ngừng đánh trống khi nhớ lại cái cớ của mình.