Linh Nhi và Tuyết Kì được Cố Phong Thành dẫn đến một khu vực rộng rãi trên hòn đảo.
Vừa đến nơi có bàn ghế và đông người, cả hai đã trở nên nổi bật nhất trong buổi tối hôm nay.
Mọi người đều trầm trồ và không khỏi tò mò vì vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của hai cô gái xinh đẹp bước ra từ chiếc xe đắt đỏ.
Theo cái nhìn của tất cả mọi người, Cố Phong Thành đưa Linh Nhi và Tuyết Kì ngồi vào bàn, dặn họ hai nàng hãy tự nhiên thưởng thức các món bánh, còn anh thì đến gặp ông bà Cố.
_ Ba, mẹ!
_ Phong Thành! Con lại đi đâu mất vậy? - Bà Cố trách mắng.
Cố Phong Thành mỉm cười ôm lấy mẹ rồi dẫn hai người đến chỗ Linh Nhi. Bà Cố thấy con trai cứ tỏ vẻ thần bí nhưng vẫn đi theo.
Trong lúc anh rời đi thì hai cô gái đã bị vây kín bởi đám thiếu gia. Họ nói lời ngọt ngào, giới thiệu bản thân là ai và gia thế như thế nào nhưng Linh Nhi và Tuyết Kì vẫn không bận tâm đến.
Linh Nhi buồn cười nhìn Tuyết Kì đang hớn hở ăn lấy ăn để các loại bánh.
Linh Nhi gật đầu, há miệng để Tuyết Kì đút, nhưng còn chưa kịp ăn thì có một người đã lấy mất chiếc bánh trên tay của cô.
_ Chà, cũng không nghĩ được gặp lại hai người!
Linh Nhi và Tuyết Kì nhìn nhóm cô gái đang cầm chiếc bánh, ánh mắt cô ta dành cho họ có phần khinh bỉ. Hai người nhận ra cô gái và tên người yêu biến thái, họ là người hai nàng đã gặp nhau vào sáng nay.
_ Mồm thì cứ nói những lời thanh cao nhưng sơ hở là ve vãn các anh trai nhà giàu, đúng là lũ vô liêm sỉ.
Linh Nhi và Tuyết Kì vô tư trò chuyện với nhau, mặc kệ nhóm người cứ mở miệng nói những lời khó nghe. Tuyết Kì lấy một chiếc bánh su kem khác đút Linh Nhi và nhận được lời khen rằng bánh rất ngon.
Nhóm cô gái tức giận vì bị khinh thường, một cô vội cầm ly nước trên bàn muốn hất lên người Linh Nhi, nhưng Cố Phong Thành đã đến kịp và chặn tay lại.
_ Xin lỗi cậu Quý, phiền cậu trông chừng người yêu của mình giúp tôi.
Tên họ Quý thấy sợ với ánh mắt giận dữ của Cố Phong Thành, hắn ta cầm tay người yêu kéo về, nói lời xin lỗi rồi lượn đi.
Cố Phong Thành cầm tay Linh Nhi mời cô đứng lên, đứng cạnh anh là người phụ nữ sang trọng. Bà Cố vừa thấy Linh Nhi đã liền nhận ra.
_ Con là Linh Nhi phải không? Ôi trời ơi, bác luôn muốn được gặp con!
Bà Cố ôm chầm Linh Nhi trong khi cô vẫn còn rất ngạc nhiên.
_ Linh Nhi càng lớn càng xinh đẹp, trông con thật sự rất giống mẹ con! Kiều Mỹ Anh trước đây cũng là một mỹ nhân rất xinh đẹp!
Linh Nhi nghe nhắc đến mẹ thì hạnh phúc, thật tuyệt vời khi cô giống mẹ mình. Cô cúi đầu lễ phép.
_ Thật vui khi bác gái vẫn nhớ con! - Linh Nhi nhìn sang Tuyết Kì. - Bác gái, cậu ấy là Tuyết Kì, là một người bạn quan trọng của con.
Bà Cố mỉm cười chào Tuyết Kì, bà ấn tượng với cô gái đẹp dịu dàng và đáng yêu, rất khác vẻ đẹp kiêu sa và tiểu thư của Linh Nhi. Bà Cố vui mừng, nắm tay Linh Nhi kéo đi.
_ Nào, đã đến giờ khai trường rồi, chúng ta đi thôi!
...
_ Hừ! Hai con nhỏ đó nghĩ nó là ai chứ?
_ Sao Cố Phong Thành lại ra mặt giúp tụi nó cơ chứ?
Liễu Thúy và Ngọc Mai đang hậm hực vì đã bị Cố Phong Thành chen ngang trong lúc muốn dạy dỗ lại hai người lúc nãy.
Sau khi bị người yêu kéo đi, Liễu Thúy tức giận đạp mạnh vào cái cây gần đó, miệng thì không ngừng mắng chửi.
Tên thiếu gia họ Quý muốn dỗ dành người yêu nhưng không thành, hiện tại đang im lặng.
_ Làm gì mà các người cứ nhốn nháo lên vậy?
Ngọc Mai nghe giọng nói quen thuộc liền vui vẻ chạy đến nắm tay.
_ Chị Hồng Hương! Cuối cùng bọn em cũng được gặp chị rồi!
Hồng Hương nhếch mép cười khinh, hất tay Ngọc Mai ra rồi dùng khăn lau chùi chỗ vừa bị chạm vào.
_ Còn không phải ăn chơi cả ngày mới chịu vác mặt đến đây sao?
Nhóm người Liễu Thúy sượng mặt, cười để qua chuyện.
_ Vì lâu rồi chưa được đến đảo chơi nên bọn em ham chơi quá, chị Hương đừng giận mà!
Hồng Hương phủi tay không quan tâm, nhìn nhóm người với ánh mắt hời hợt.
_ Thế các người đã gặp chuyện gì mà tức giận vậy?
_ Đúng rồi chị Hương, chị phải lấy lại công bằng giúp bọn em!
Liễu Thúy kể lại những chuyện đã gặp vào buổi sáng và lúc nãy cho Hồng Hương. Cô ta tức giận, không nghĩ rằng còn có kẻ dám bắt nạt người của mình.
_ Còn có thể loại lẳng lơ đến vậy luôn sao? - Hồng Hương xoay người, khí thế bừng bừng. - Đi tìm hai con nhỏ đó, xử chúng một trận.
Liễu Thúy xung phong dẫn Hồng Hương đi tìm người. Cô ta nhếch môi đầy tự tin, thầm nghĩ nếu gặp được hai người lúc nãy thì nhất định phải khiến cho họ mất hết danh dự.
"Chờ đó đi, tao sẽ khiến bọn mày quỳ xuống xin lỗi. Bọn mày sẽ hối hận không kịp vì dám mê hoặc người yêu của tao!" - Liễu Thúy liếc nhìn Hồng Hương. - "Để xem, có chị Hương ra mặt thì ai dám bênh vực bọn mày?"