Linh Nhi đứng trước cửa nhà nhưng không vui, cô đứng nhìn một lúc rồi mới chần chừ bước vào.
_ Đứng lại, con đã ở đâu mà giờ này mới về?
Cha của Linh Nhi, người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Linh Nhi bước vào cửa hướng ánh mắt về phía cha mình.
_ Con đi dạo.
Người đàn ông không hài lòng với câu trả lời. Ông gằn giọng, nặng nề quát hỏi.
_ Ta hỏi con đã ở đâu?
_ Bất ngờ quá đó, Tuyết Đình Đàm còn quan tâm đến đứa con gái này sao?
Thấy thái độ của Linh Nhi với mình thật không lễ phép. Tuyết Đình Đàm liền nổi cáu, quát mắng khiến cả Linh An ở trên lầu cũng cảm thấy sợ.
_ Thái độ này là sao? Càng ngày càng không coi ai ra gì sao? Thói hỗn láo này con học từ ai hả?
Linh Nhi vẫn im lặng mặc kệ lời nói của Tuyết Đình Đàm. Thấy cô chẳng nói chẳng rằng, ông lại mắng thêm:
_ Linh An lúc nãy về nhà nghe ta nhắc đến con liền sợ hãi. Con lại làm gì con bé phải không?
Nghe tiếng ồn bên ngoài phòng khách, bóng dáng của một người phụ nữ từ gian bếp đi đến.
_ Có chuyện gì vậy anh?
Người phụ nữ nhìn Linh Nhi, cười gượng gạo nhưng cũng đổi dịu dàng.
_ Ừm... Con đi tắm rồi ăn...
Không đợi bà nói hết, Linh Nhi đi lướt qua mà chẳng hề để mắt đến. Người phụ nữ cụp lông mi, thể hiện rõ sự buồn bã.
Tuyết Đình Đàm thấy thế, giận càng thêm giận. Ông mắng quát đến khàn cả giọng nhưng Linh Nhi còn chẳng để tâm.
_ Anh à, bình tĩnh đi anh. Con còn nhỏ, chúng ta từ từ dạy bảo...
_ Em làm sao bảo anh dạy nó đây? Càng ngày nó càng hư thân, đi chơi đến chiều tối mới về!
_ Lỡ con bé có việc gì thì sao hả anh? Đình Đàm, anh đừng nóng giận...
Tuyết Đình Đàm thở hồng hộc vì hết hơi, ông khom người lấy ly trà uống một ngụm, phì phào nói tiếp.
_ Nếu như nó dịu dàng, ngoan ngoãn bằng một nửa Linh An, anh chắc chắn sẽ nhẹ lòng!
Người phụ nữ ngồi cạnh vuốt ve vào má chồng mình, dịu dàng an ủi.
_ Mỗi đứa trẻ đều có tính cách riêng, em tin Linh Nhi không hư hỏng như anh nói đâu mà... Có lẽ là do em chưa đủ tốt, nên Linh Nhi vẫn chưa thể tin tưởng em... Em sẽ cố gắng để con bé chấp nhận mình.
Tuyết Đình Đàm nhìn vào ánh mắt kiên định của vợ, ông hiểu tấm lòng và tình cảm của bà luôn chân thành với gia đình kể cả với Linh Nhi.
Ông tựa người vào lòng vợ mình, thủ thỉ với bà.
_ Quế Kim Tâm, cả đời này anh gặp được em là điều may mắn nhất. Anh sẽ bù đắp cho em và con của chúng ta có một cuộc sống tốt hơn. Hi vọng Linh Nhi sẽ hiểu chuyện mà lễ phép với em và Linh An.
...
Sáng sớm, các bạn trẻ vô tình gặp nhau ở cổng trường. Tinh Khang vẫn tươi cười với Linh An, riêng Tuyết Kì lại mong chờ được nhìn thấy Linh Nhi sẽ bước ra khỏi xe.
_ Bác Lĩnh, con đi học đây ạ.
Linh Nhi lễ phép cúi chào bác Lĩnh. Cô nhìn sang Tuyết Kì, chẳng nói gì rồi bước vào cổng trường.
_ Linh Nhi, đợi mình với!
_ Chờ...
Tuyết Kì muốn chạy nhanh đến nhưng Tinh Khang đã nhanh chóng kéo lại, ngăn cản không cho cô bước đi.
_ Chị bệnh à, qua đó với cô ta làm gì?
_ Có em bệnh ấy, Linh Nhi là bạn chị mà.
Tuyết Kì hất tay em trai, chạy về phía Linh Nhi để cậu chàng khó chịu, miệng mắng thầm ở phía sau.
Linh Nhi lúc nãy nghe Tuyết Kì gọi tên mình cũng ngạc nhiên lắm. Cô cố tình bước chậm lại để đợi Tuyết Kì.
_ Buổi sáng vui vẻ nha Linh Nhi!
_ Buổi sáng vui vẻ...
Thấy Linh Nhi trả lời có hơi rụt rè. Tuyết Kì nghĩ chắc cô vẫn còn buồn vì chuyện hôm qua.
_ Cậu không ghét mình sao...?
_ Ghét hả? Hmm...
Tuyết Kì ra vẻ suy tư làm Linh Nhi thấy thấp thỏm. Không biết Tuyết Kì sẽ trả lời câu hỏi của cô như thế nào đây?
_ Không ghét!
Tuyết Kì cười tươi, nụ cười thật lòng khiến Linh Nhi cảm thấy thật ấm áp. Cô cười nhẹ:
_ Cậu thật ngây thơ.
Tuyết Kì hí hửng, ghé sát Linh Nhi choàng tay, kéo cô vào lớp.
Giữa sân trường, hai thiếu nữ cười giỡn với nhau. Mọi người nhìn vào liền say đắm trước sự tinh nghịch của Tuyết Kì pha lẫn sự trưởng thành của Linh Nhi. Họ thật sự hút hồn người khác.
Theo sau họ là ánh mắt nửa trầm lặng, nửa ngẩn ngơ đang chăm chú nhìn vào Linh Nhi. Chàng trai lo lắng nhìn vào cổ tay của cô gái còn vương lại vết hằn.
_ Tinh Khang, cậu đã ăn sáng chưa? Hôm nay trường có món cá kho ngon lắm đó! Còn có canh mồng tơi, thịt gà nướng nữa! Buổi chiều chúng ta được ăn khoai tây chiên, đậu hũ nhồi thịt và canh chua cá lóc.
_ Mình còn nhớ lần trước ăn hết một khay, xong lại muốn ăn thêm một phần nữa. Mọi người đều nhìn ngại quá trời luôn!
Linh An thao thao bất tuyệt kể chuyện vui. Riêng Tinh Khang không tập trung vào câu chuyện, chỉ đăm đăm nhìn về bóng người phía trước.
_ Hôm qua... cậu ta về nhà lúc mấy giờ vậy?
_ Hình như là tầm tám rưỡi, gần chín giờ gì ấy.
_ Cậu ta có làm khó cậu không?
_ Không có... Nhưng mà, ba mắng cậu ấy lớn lắm.
Tinh Khang cũng không nói gì mà tiếp tục bước đi. Linh An lặng lẽ nhìn theo, không biết cậu nghĩ gì mà trông rất buồn. Cô có để ý... hình như Tinh Khang đang lo lắng cho Linh Nhi.
...
Lớp D đang trong tiết Giáo Dục. Hàn Vũ loay hoay nhìn lên bảng rồi lại viết bài. Ngoài việc chép bài ra thì cậu thật sự chẳng hiểu gì với nội dung rối nùi của môn học.
Riêng Tinh Khang ngồi cạnh thì im lặng chẳng nói gì. Cứ nghĩ cậu đang tập trung nghe giảng, nhưng thực chất trong đầu Tinh Khang chính là nghĩ tới lời nói của Linh An lúc sáng.
"Tám giờ rưỡi... Đi đâu mà trễ vậy? Nhỏ đó không sợ gì sao?" - Cậu gãi đầu bối rối. - "Thế quái nào mình lại lo lắng cho nhỏ đó vậy?"
Tinh Khang lắc đầu không nghĩ nhiều đến nữa mà vội chép bài trên bảng.
Giờ ra chơi, Hàn Vũ kéo Tinh Khang đến nhà ăn. Đứng sau đám đông đang bon chen, Hàn Vũ chán nản không muốn chờ đợi, một phần là vì nhìn thấy số phần của món ăn mà cậu thích đang giảm xuống liên tục.
Hàn Vũ đứng nhìn một hồi liền nảy ra một ý tưởng, thực chất là thói quen. Cậu lẻn ra phía sau cánh cửa, liếc nhìn xung quanh rồi tiến vào bên trong.
Chàng trai tham gia bán hàng với các cô chú, đổi lại hai suất ăn mà không cần phải xếp hàng.
_ Bạn gì ơi, lấy giúp mình bánh Oreo!
Cậu nhanh nhẹn lấy bánh rồi đưa cho bạn nữ, ngẩng đầu cười thân thiện.
_ Của cậu hết năm...
Hàn Vũ im bặt bởi hình bóng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trước mặt cậu là Tuyết Kì cũng đang ngơ ngác chìa tay ra. Hàn Vũ đưa bánh chạm vào tay cô, bốn mắt nhìn nhau bỏ quên cả tiếng ồn xung quanh.
_ Bao... nhiêu?
_ Ừ... Ừm, của cậu hết năm nghìn.
Tuyết Kì gật đầu dúi tiền vào tay Hàn Vũ rồi vội rời đi. Cậu nhìn cô lưu luyến, cả hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé kia cũng còn vương vấn trên tay mình. Hàn Vũ nhìn xuống tờ tiền mà Tuyết Kì vừa đưa cho mình, ngỡ ngàng.
_ Quên thối rồi?
Về phía Tinh Khang, cậu ngồi cả buổi vẫn chẳng thấy Hàn Vũ đi đâu. Tinh Khang nằm gục xuống bàn, cậu đói đến sắp thành khô rồi.
_ Cái thằng này làm gì lâu dữ vậy trời ơi!
Một lát sau Hàn Vũ mới đem thức ăn đến, cả hai ăn nhanh rồi vội chạy về lớp. Trong lớp học đang im ắng, một người đàn ông mặc trang phục lịch sự với áo sơ mi trắng và quần tây dài. Nhìn thoáng qua thì hẳn là giáo viên mới ra trường không lâu, vì gương mặt anh ta chỉ chừng hai bốn hay hai lăm tuổi.
Thầy Minh tay cầm phấn, tay kia cầm sách Toán với bước đi nhẹ nhàng trên bục để giảng bài.
Nhìn thấy Tinh Khang và Hàn Vũ chạy đến trước cửa. Anh dừng chân quay ra nhìn họ, biểu cảm nghiêm nghị với hai chàng trai đang thở gấp.
_ Hai em đến lớp vào giờ này, có thể giải thích lý do cho thầy không?
_ Xin lỗi thầy, bọn em gặp trục trặc trong giờ nghỉ trưa ạ...
Anh tiến đến ghế giáo viên ngồi xuống, tay chìa quyển bài tập trên bàn cho hai người.
_ Về nhà làm hết bài tập phần này đi, tuần sau lên bảng giải.
_ Dạ... Cảm ơn thầy.
Cả hai ngậm ngùi về chỗ ngồi. Trong tiết học chẳng ai nói câu nào, một phần là khó chịu vì bị mắng, một phần là đau đầu với đống kiến thức khó hiểu trên bảng.