Hai người trì hoãn việc về nước và ở lại Hawaii thêm một ngày nữa. Đến lúc trở về thì lại gây ra một trận náo loạn tại Hàn Quốc. Nghi vấn có chuyện gì đó sai sai của Choi In Seop trực tiếp biến thành chắc chắn có chuyện gì đó ở đây ngay khi cậu nhìn thấy đám người phóng viên đang tụ tập bên ngoài.
Nhờ giám đốc Kim tới đón mà hai người đã thành công lên được xe trong muôn vàn chật vật. Cơn giận của giám đốc Kim chạy lên tận não, anh hét vào mặt Lee Woo Yeon: "Cậu có còn tỉnh táo hay không hả?"
Đáp lại anh là khuôn mặt cười tươi như hoa của Lee Woo Yeon cùng câu hỏi ngược: "Làm sao ạ?"
"Gì, làm sao ư? Làm sao á?! Giờ mà cậu còn hỏi câu làm sao ạ được luôn hả?!?!"
Trưởng phòng Cha nhanb chóng ngăn giám đốc Kim lại: "Bình tĩnh nào."
"Nhìn tôi bây giờ giống có thể bình tĩnh lại lắm hả? C, cá, cái tên điê... cái tên kia làm ra trò đó ở Hawaii luôn đấy."
"Em làm cái gì, làm sao nào."
Giám đốc Kim ném tờ báo ngày hôm nay cho hắn. Trong đó có bức ảnh một người đàn ông trông giống Lee Woo Yeon đang đứng trên đường cùng với vệt máu dính đầy trên áo sơ mi trắng. Đi kèm với dòng chữ in đậm .
"Oa. Đúng là ba người thành hổ* mà. In Seop, em biết ba người thành hổ là gì không?"
*Ngụ ý câu này là chỉ cần nhiều người hợp lại khăng khăng nói cái này có thật thì nó sẽ biến thành như vậy. Chuyển qua tiếng Việt sẽ tương tự ăn không nói có. Bịa đặt, dựng chuyện.
"...Là một thành ngữ cổ, có ý nghĩa là ba người làm nên hổ đúng không ạ?"
Lee Woo Yeon biết được sự thật rằng Choi In Seop đặc biệt yếu về mảng thành ngữ nên cứ động một tí là hắn lại vứt mấy câu hỏi như thế này cho cậu.
"Đúng rồi. Đây chính là câu thành ngữ dùng cho những lúc như thế này đó. Tôi thì dùng thuốc gì được cơ chứ."
"Tôi cũng nghi ngờ việc cậu dùng thuốc lắm đấy nhá. Cậu đã đi vòng vòng trong thành phố với cái bộ dạng này sao? Hơn nữa tôi còn nghe nói cậu đánh cả một nhân viên bên công ty tạp chí."
Giám đốc Kim một bộ dạng dường như đã quyết định dừng lại việc ăn nói cẩn thận trước mặt Choi In Seop.
"Em sao? Làm gì có chuyện đó."
Lee Woo Yeon vẫy vẫy tay tựa như không thể nào tin được.
"Nếu em mà đánh người thật thì tin tức sẽ xuất hiện trên báo lá cải thể thao chắc? Phải xuất hiện trên bản tin thời sự 9 giờ mới đúng chứ."
"............"
"............"
"............"
"Sao không có ai cười hết vậy. Chỉ là đùa thôi mà."
Đối với ba người biết rõ bộ mặt thật của Lee Woo Yeon thì đây là một câu nói đùa không thể nào khiến họ cười nổi. Lee Woo Yeon nheo mắt lại bắt đầu đọc tin tức xuất hiện trên tờ báo.
"Cậu có đánh nhân viên hay không hả?"
"Chưa đánh. Làm gì có thì giờ mà đánh. Chỉ đẩy nhẹ một cái thôi. Nhẹ lắm."
"Cậu, nếu người ta đi kiện cậu thì tính sao hả?"
"Dùng tiền chặn lại. Giám đốc để tiền ở không đó làm cái gì chứ. Niêm yết bình an vô sự nên anh nhận cũng được kha khá tiền rồi kia mà."
Giám đốc Kim tức muốn sùi bọt mép tới nơi. Đúng lúc này trưởng phòng Cha mới quyết định phải mở miệng nói gì đó trước khi giám đốc Kim cứ thế mà thiệt mạng.
"Dù sao thì cũng có nhiều người nhìn mà, sao lại đi vòng vòng như thế? Rốt cuộc cậu đã suy nghĩ cái gì thế hả. Chẳng giống cậu chút nào."
"Đúng vậy."
Lee Woo Yeon mỉm cười tán đồng. Thực tế thì ký ức lúc đó như ẩn như hiện trong đầu hắn. Vì quá tức giận nên hắn đã không thể nhận ra chính bản thân mình đang làm cái gì. Choi In Seop đã bỏ hắn lại rồi biến mất, và trong đầu hắn lúc đó chỉ có một ý niệm là phải tìm cho ra cậu.
"Chuyện này...là sao thế ạ?"
Choi In Seop chẳng hề hay biết gì về sự tình chi tiết ngày hôm đó, cậu đưa tay chỉ vào bức ảnh của Lee Woo Yeon nằm trong tờ báo rồi hỏi.
"Không có gì đâu. Em không cần phải bận tâm."
"Không sao cái khỉ gió! Này, mới đó mà cậu đã bị rút mất hai cái hợp đồng quảng cáo rồi đấy."
"Chỉ mới bị rút có hai cái thôi ạ? Có câu nói con người ngày thường phải tích lũy nhân đức quả nhiên rất đúng đắn. May thật."
Giám đốc Kim thở hổn hển đỡ lấy phần gáy. Trưởng phòng Cha giọng điệu lo lắng hỏi: "Anh uống thuốc huyết áp chưa đó?"
"Rốt cuộc là cậu định làm gì. Định dẹp luôn cái nghề diễn này à?"
"Có đâu ạ."
"Thế sao cậu lại làm như vậy hả. Sao cậu lại nổi điên nổi khùng giữa chốn đông người chứ?!"
"Tại có lý do đáng để em nổi điên nổi khùng."
"Vậy nên cái lý do đó là gì, tới thuyết phục tôi đi xem nào. Tôi sẽ nói lại y chang với đám phóng viên cho."
Giám đốc Kim xoay ngoắt người về phía sau rồi nói. Lee Woo Yeon thoáng mỉm cười nhìn Choi In Seop. Choi In Seop phần nào đã đoán ra được đại khái tình hình vừa qua, cậu nhanh chóng tránh khỏi tầm nhìn của hắn.
"Tại có thứ em cần tìm."
"Tìm cái gì mới được? Kim cương? Vàng? Phụ nữ?!"
"Ba thứ đó chỉ cần em muốn thì tìm bao nhiêu chẳng được."
"...Rồi. Tôi biết cậu là nhất, vậy nên cái thứ có thể khiến một con người như cậu đây nổi điên nổi khùng lên là gì hả."
"Là thứ em không thể nào để vuột mất."
"Thì là cái quái gì mới được!!"
"Có. Một thứ như vậy đó."
Khuôn mặt của Choi In Seop dần nóng bừng lên.
"Này! Trời đất ơi, thật là. Vì cậu mà tôi già mất, già thật rồi... trưởng phòng Cha. Đặt lịch hẹn ở spa đi. Nhờ thằng nhãi đó mà tôi vừa già đi những 6 tuổi mất rồi."
"Tôi biết rồi. Giám đốc."
Trưởng phòng Cha gật gật đầu đáp. Lee Woo Yeon ngồi phía sau nhìn hai người như thế liền nói: "Nếu nhìn kỹ thì, hai người giống như một cặp vợ chồng vậy."
"Cái gì? Đừng có nói mấy câu ớn lạnh đó. Nhìn đâu ra mà thấy hai chúng tôi giống vợ chồng hả?"
"Trưởng phòng Cha là một người mẹ sáng suốt, giám đốc Kim là một người cha trẻ con."
"Dừng! Tôi sắp nôn rồi!"
Giám đốc Kim hét toáng lên còn trưởng phòng Cha thì trừng hai mắt nhìn chằm chằm Lee Woo Yeon qua gương chiếu hậu.
"Vậy thì em là con trai nhỉ?"
Nghe thấy Lee Woo Yeon không biết xấu hổ là gì hỏi tiếp, giám đốc Kim liền nghiêm mặt quát: "Cậu nghĩ rằng trưởng phòng Cha sau khi sinh một đứa con như cậu ra thì có thể ăn được canh rong biển chắc?"
*Người Hàn ăn canh rong biển vào ngày sinh nhật để bày tỏ lòng biết ơn người đã sinh ra mình. Ngoài ra nó còn có ý nghĩa mang lại may mắn và hạnh phúc. Ý là đẻ Lwy ra khum có gì hạnh phúc cả đó =)))))))
"...Giám đốc. Nếu cứ thế này thì tôi có thể làm xe chìm xuống dưới cầu Incheon luôn đó."
Lee Woo Yeo nhẹ cười mỉm, không biết hắn vừa suy nghĩ ra chuyện gì bỗng nhiên lại gọi giám đốc Kim là "Ba."
"Gì? Cậu vừa phun cái gì ra thế hả?"
"Em vừa thử gỏi một lần xem sao."
"Tôi chưa bao giờ đẻ ra đứa con nào như cậu. Đừng có nói mấy lời buồn nôn ra nữa."
"Hahahahahaha."
Lee Woo Yen vừa cười vừa dựa lưng vào ghế. Choi In Seop chỉ ngồi yên bên cạnh nhìn theo hắn.
"Cậu rốt cuộc đã làm cái gì hả?"
Lời trách mắng của giám đốc Kim lần này chuyển hướng sang Choi In Seop.
"Xin lỗi ạ."
"Xin lỗi là xong à? Tôi cũng phải mắng cậu nữa. Nếu Lee Woo Yeon phát điên thì cậu phải không từ thủ đoạn mà ngăn cậu ta lại chứ. Cậu bị nhốt ở đâu trong khoảng thời gian đó hả, sao có thể để yên cho tới tận khi xảy ra chuyện này chứ?"
Phải đến lúc đó, Lee Woo Yeon với khuôn mặt vốn dĩ tươi cười chùng xuống gọi giám đốc Kim.
"Giám đốc."
"Làm sao."
"Choi In Seop không có mặt ở đó."
"Vậy nên tôi mới đang mắng cậu ấy đây."
"Là người đang mệt mỏi vì xuống máy bay chưa được bao lâu đấy ạ. Để sau này rồi nói."
"Sau này là khi nào. Nhân tiện nói ra rồi thì phải nói cho xong luôn chứ. In Seop, sau này nếu cậu còn muốn làm việc với cậu ta thì..."
"Giám đốc Kim."
Giám đốc Kim bất ngờ quay sang nhìn khi phát hiện ra giọng nói của Lee Woo Yeon khi gọi tên anh không giống bình thường.
"Người sai là em nên anh cứ mắng em thôi. Còn In Seop thì đừng."
"Không ạ. Do tôi rời khỏi vị trí của mình nên,...xin lỗi ạ."
"In Seop không làm gì sai cả nên em cứ ngồi yên đó. Giám đốc cũng biết thế mà."
Giọng nói cẩn trọng nhưng lại đầy sắc bén và lạnh lẽo. Giám đốc Kim nhìn hắn với khuôn mặt đầy nghi hoặc, bởi vì anh biết rõ việc Lee Woo Yeon không phải là người có tính cách sẽ bảo vệ một ai đó. Cũng chẳng giống như đang đùa.
...Lẽ nào.
Giám đốc Kim nhìn Choi In Seop và Lee Woo Yeon với đôi mắt đầy kinh ngạc. Choi In Seop đang nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Lee Woo Yeon thì đang đọc một tờ báo có chứa tin đồn rằng bản thân sử dụng thuốc với khuôn mặt thong dong như thường lệ.
Ban nãy đột nhiên cậu ta gọi mình là ba...không lý nào lại thế được. Cái tên đó thích phụ nữ biết bao nhiêu.
Giám đốc Kim xoá sạch những suy nghĩ vô lý chợt lướt qua trong đầu rồi quay người về phía trước. Đi được bao lâu rồi ấy nhỉ. Giám đốc Kim sượng cả người, anh một lần nữa quay về phía sau nhìn khi nghe thấy Lee Woo Yeon nói với Choi In Seop rằng "Em dựa vào người tôi ngủ chút đi."
"Anh bị làm sao thế?"
Lee Woo Yeon hỏi anh. Khuôn mặt đó quá ôn hòa và bình tĩnh, khiến cho giám đốc Kim hoàn toàn không thể nói ra những suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu.
"...Không có gì cả."
Trước tiên thì cứ để yên như vậy đã, vì đều là người mới đi đường dài trở về. Tạm thời chắc sẽ không có chuyện gì đặc biệt. Giám đốc Kim đã cố gắng bình tĩnh trở lại bằng những suy nghĩ đó rồi thẳng người lên.
Nhưng, tâm trạng bất an lại khiến lòng anh nôn nao cồn cào như người say xe.