Trên bàn rượu bắt đầu nở hoa bằng những câu chuyện hẹn hò yêu đương. Ngoài trừ vài người cấp trưởng phòng ra thì đa số nhân viên còn lại đều vẫn còn độc thân nên chủ đề yêu đương dĩ nhiên sẽ trở nên nóng hôi hổi.
"Mọi người không biết mẹ tôi đã lo lắng bao nhiêu khi biết tôi đang làm việc ở đây đâu. Bà ấy lo rằng tôi nhìn nghệ sĩ mãi thì sẽ đâm ra kén chọn, không biết tự lượng sức nên không thể lấy nổi chồng."
"Hahaha. Mẹ tôi cũng thế này."
"Không biết tự lượng sức, kén chọn thì đã làm sao chứ. Haiz, có anh nào mắt mờ vừa đẹp trai hiền lành vừa nhiều tiền chịu thích tôi không nhỉ?"
"Tôi thì sao? Tôi này."
"Kyong Soo không đẹp trai, bụng bự với cả cũng chẳng có tiền mà."
"Nhưng mắt tôi mờ mà?"
"Hahahahaha."
Ai nấy đều bật cười. Trong bầu không khí hoà thuận của mọi người trong công ty, Choi In Seop yên lặng ngồi im cố gắng để không phá vỡ bầu không khí này.
"Cậu In Seop có bạn gái chưa?"
"Vâng?"
"Bạn gái ấy."
"Không có."
Lee Woo Yeon cướp lời, đáp lại thay Choi In Seop.
"Làm sao Woo Yeon biết được chuyện đó? Vốn dĩ những người ngoan hiền thường hay hẹn hò mà. Khi tôi còn đi học, những đứa ngoan ngoãn và hiền thục nhất đều lấy chồng sớm."
"Đúng vậy. Những người như vậy thường kết hôn sớm lắm. Không biết chừng cậu In Seop cũng có nhiều bạn gái lắm đấy."
Lee Woo Yeon mỉm cười trả lời: "Cậu In Seop không có."
Trưởng phòng Hong bóng gió nói: "Không có sao? Thật á? Tôi có nên giới thiệu cho cậu không?"
"Không ạ, không cần đâu ạ."
"Trưởng phòng Hong. Tại sao không giới thiệu cho tôi nữa mà chỉ giới thiệu cho cậu In Seop thôi vậy?"
"Cậu thì chỉ biết lười biếng uống rượu suốt ngày thôi. Không phải loại con trai như thế, phải như này mới thật thà. Người đàn ông của gia đình, vừa trung thực vừa hiền lành. Thế nào? Cậu In Seop, nếu có ý định thì cứ nói nhé."
"Không sao ạ. Tôi, vẫn chưa có ý định đó."
"Vậy thì cậu định bao giờ mới có suy nghĩ đó?"
Câu hỏi phát ra từ người ngồi bên cạnh, Choi In Seop xoay mặt hướng về phía Lee Woo Yeon. Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, người cậu nổi đầy da gà. Vì hắn đang ngậm ly rượu nên cậu không thể nhìn thấy miệng của Lee Woo Yeon nhưng ánh mắt của hắn lại toát lên ý cười đầy lạnh lẽo.
"Nếu bây giờ không có suy nghĩ như vậy thì chắc sau này sẽ có thôi. Không phải sao?"
"Sao vậy? Anh lo là nếu cậu In Seop lập gia đình thì sẽ nghỉ không làm trợ lý nữa à?"
"Đúng vậy. Tôi cũng lo lắng về điều đó."
Lee Woo Yeon vừa cười vừa quay đầu đi. Sau khi xác nhận giọng nói của hắn thư thái hơn thì Choi In Seop mới thở dài một hơi. Có lý nào chứ, Lee Woo Yeon sẽ không nổi giận trước nhiều người như vậy đâu. Là cậu lo lắng vô ích rồi.
Lúc Choi In Seop đang xoa dịu trái tim đập bình bịch của mình thì chủ đề bàn nhậu đã chuyển sang bộ phim được công chiếu cách đây không lâu.
"Nhân vật nữ chính trong bộ phim đó thật sự giống y chang mối tình đầu của tôi đó."
"Ầy, với khuôn mặt của Hyung Sik thì mối tình đầu như vậy ở đâu ra chứ?"
"Thì đầu vốn dĩ đều đẹp mà."
"Tất cả những người đàn ông sau khi xem bộ phim đó xong đều vừa rơi nước mắt vừa nói đó là câu chuyện của chính mình. Cái đám ba phải này."
"Cậu In Seop đã xem bộ phim đó chưa?"
"À, dạo gần đây tôi không xem bộ phim nào cả."
"Sao thế? Cậu không thích phim à?"
"Tôi thích. Nhưng vì không có thời gian nên..."
Cậu thích xem phim. Khi còn ở Mỹ, cậu thường đi xem phim với gia đình một tuần một lần, và cậu cũng cùng Jenny xem trailer của những bộ phim sắp công chiếu và chơi trò đoán xem bộ phim đó sẽ nổi hay chìm. Gần đây, cậu chỉ xem đi xem lại hàng chục lần những bộ phim liên quan đến Lee Woo Yeon để nghiên cứu nên hoàn toàn không nghĩ đến việc xem những bộ phim khác.
Nghĩ lại thì bao lâu rồi cậu chưa đi tới rạp chiếu phim nhỉ. Choi In Seop đã rất ngạc nhiên khi tự mình đếm nhẩm số ngày trong đầu.
"Thật sự là lâu lắm rồi tôi không đi xem."
"Sau này cùng nhau đi xem nhé. Những người trong văn phòng thỉnh thoảng hay đi xem phim đêm khuya sau khi kết thúc tiệc liên hoan công ty đấy."
"Được đó, cậu In Seop. Đi chung đi."
Dạo này lịch trình của Lee Woo Yeon thoải mái nên có nhiều thời gian rảnh hơn so với trước đây, nhưng không có nghĩa là được biến thời gian đó thành thời gian cá nhân.
"Không. Không cần ạ."
"Sao vậy? Sau này định đi với người yêu à?"
"Có khi là bây giờ đang quen cũng nên. Cậu định lén đi hả."
"Không ạ. Tôi không phải định đi lén đâu."
"Ôi trời, nhìn gương mặt đỏ chót đó đi. Quả nhiên là có người yêu mà."
Choi In Seop liên tục vẫy tay phủ nhận nhưng mọi người lại thấy thú vị với phản ứng ngây thơ của cậu, thế nên họ còn chẳng thèm giả vờ nghe thấy và cứ đùa giỡn mãi.
"Tôi không có quen ai cả. Tôi nói thật đấy."
"Vì cậu nghiêm túc phủ nhận quá nên tôi càng nghi ngờ hơn đấy. Woo Yeon chưa từng gặp bạn gái của cậu In Seop à?" "
"Làm sao mà gặp được người không có thật chứ ạ. Tôi cũng chẳng phải là người có siêu năng lực."
Một câu trả lời lạnh lùng được thốt ra. Quản lý Lee ban nãy còn cười nói vui vẻ đùa cợt thì bỗng ơ lên một tiếng, bày ra gương mặt cứng nhắc hỏi lại Lee Woo Yeon: "Anh Woo Yeon, anh đang giận chuyện gì à?"
"Làm gì có chuyện đó. Một nơi đang vui vẻ thế này mà."
May mắn thay, một câu trả lời dịu giọng hơn được thốt ra. Mọi người ai nấy đều an tâm một lần nữa ồn ào trở lại. Choi In Seop nghĩ rằng không biết chừng hắn đang có chuyện gì đó nên cậu len lén liếc nhìn Lee Woo Yeon. Góc nghiêng của Lee Woo Yeon thỉnh thoảng vừa uống rượu vừa nói chuyện với các diễn viên bàn bên cạnh, trông không có gì lạ cả.
Cậu lại lo lắng vô ích. Đừng bận tâm nữa. Choi In Seop vừa ăn rau cuốn kèm vừa gật đầu.
"Mối tình đầu của tôi thật sự rất đẹp nhưng cuối cùng cô ấy đã gặp gỡ bác sĩ và về nhà chồng rồi."
"Hơi tương tự với nội dung của bộ phim. Nhưng mà vấn đề là mặt của cậu Ki Hoon không giống với nam chính."
"Woo Yeon có mối tình đầu nào không?"
"Tôi à? Tất nhiên là có rồi."
"Hở, thật sao? Mối tình đầu tiên của Lee Woo Yeon, cô ấy là ai thế. Nói nhanh đi ạ. May là ở đây không có phóng viên. Không thì nó sẽ là bản tin đặc biệt sáng mai của tờ báo thể thao đấy."
"Không có gì đặc biệt cả."
"Dù không có gì đặc biệt thì cũng kể đi mà. Tôi muốn nghe."
Mọi người ai nấy đều vểnh tai lên để lắng nghe về quá khứ bị che giấu của Lee Woo Yeon. In Seop đang ngồi gặm dưa leo cũng đặt nó xuống bàn.
"Đó là một người thích đọc sách. Tôi cũng thích sách nên chúng tôi đã gặp nhau ở thư viện, hai người cùng trò chuyện về sách rồi trao đổi liên lạc. Có vậy thôi."
Mối tình đầu là gặp gỡ với một cô gái ở thư viện ư. Không hiểu sao nghe vừa giống Lee Woo Yeon vừa không giống. Choi In Seop một mình tự rót nước ngọt ra uống với tâm trạng có chút kì lạ.
"Vậy thì sau đó thành ra như thế nào?"
"Nếu mối tình đầu thành hiện thực thì đó còn gọi là mối tình đầu sao?"
"Cũng đúng."
"Dẫu vậy thỉnh thoảng vẫn có liên lạc. Tuy là một tháng mới gửi một lần."
"Bằng điện thoại?"
"Tôi gửi bưu thiếp. Giống như một đoạn thơ vậy."
"Oa, lãng mạn quá."
"Đây là câu chuyện chỉ xuất hiện trong bộ phim lãng mạn nào đó thôi mà nhỉ?"
Choi In Seop đang uống sprite thì bị sặc đến mức ho lụ khụ một lúc lâu. Mọi người đang luyên thuyên về câu chuyện tình đầu lãng mạn của Lee Woo Yeon. Choi In Seop vừa lau sạch sprite trên áo bằng khăn giấy vừa nhìn Lee Woo Yeon. Hắn đang nói chuyện với những người ngồi đối diện bằng nụ cười mê hoặc lòng người.
Aiz, cái tên xấu xa. Không ngờ lại có thể thản nhiên nói dối như vậy.
Bưu thiếp chính là Choi In Seop gửi cho hắn. Tất cả điều đó cũng là ý của Jenny. Trong di chúc của cô ấy có ghi là 'Bưu thiếp thu gom được trong thời gian qua gửi Peter'. Cậu giữ cẩn thận số bưu thiếp đầy cả một hộp, cậu cũng đọc nhật ký của Jenny rồi lần lượt tìm ra những lời mà cô ấy không thể gửi cho Phillip. Cô ấy nói rằng cô ấy ghét Phillip nhưng cũng nói rằng cô ấy rất mong hắn nhớ đến cô ấy. Sau một hồi đắn đo thì cậu đã quyết định sẽ tìm và viết ra những lời mà Jenny muốn nói nhưng lại chưa thể hoàn thành vào bưu thiếp rồi gửi đi mỗi tháng một lần. Chỉ có vậy thôi.
Nhìn cảnh tượng Lee Woo Yeon tự tô vẽ ra cô gái hắn gặp được ở thư viện, mối tình đầu không thể trở thành hiện thực kia mà lồng ngực Choi In Seop quặn đau.
"Cậu có mối tình đầu nào không?"
"M, mối tình đầu ạ?.... Có nhưng mà."
Mọi người đổ dồn sự chú ý vào cậu khi Choi In Seop ấp úng trả lời với khuôn mặt buồn bã.
"Có nhưng mà sao? Đã không tới đâu cả à?"
"Vâng. Đúng vậy."
Đúng ra thì nó vẫn đang không tới đâu. Choi In Seop gật đầu khi nghĩ đến sự đổ vỡ của mối tình đầu vẫn đang kéo dài cho tới hiện tại.
Lee Woo Yeon nói chen vào: "Hình như cậu đã từng nói đối phương là người xấu nhỉ?"
"Ai cơ? Cậu In Seop nói mối tình đầu của cậu ấy là một cô gái xấu xa à?"
"Lần trước cậu ấy đã nói với tôi như vậy đấy. Bảo là một người xấu."
Lee Woo Yeon miệng thì nói thế nhưng trong đôi mắt lại như ẩn như hiện chưa đựng ý cười.
"Cô gái xấu xa gì ư. Gu cậu là hồ ly à?"
Lee Da Young cất lời an ủi cậu: "Không thành đôi có khi lại tốt đấy ạ."
Cô nói thêm: "In Seop hãy cẩn thận với những cô gái xấu xa nhé. Anh nên gặp gỡ một cô gái tốt bụng."
"Ồ, Da Young. Chưa gì đã lo lắng cho anh In Seop thế kia à?"
"Thì đúng là anh In Seop có hơi đáng lo mà ạ. Vì nhìn anh ấy thuộc kiểu nếu gặp phải một cô gái xấu xa thì sẽ bị cô ta lấy ống chút chọc vào xương sống rồi hút cạn vậy đó."
"Ống hút...."
Không biết có phải Choi In Seop chợt nhớ tới cảnh tượng nào khủng khiếp hay không mà cậu thoáng nheo mày lại.
Lee Da Young mỉm cười rồi khuyên cậu: "Sau này hãy gặp một cô gái tốt nhé, đừng gặp mấy cô gái như thế nữa".
Mọi người lại ồ lên trêu chọc Lee Da Young nhưng cô ấy cười cho qua như thể không bận tâm.
"Vâng, cảm ơn. Tôi sẽ làm như vậy."
Choi In Seop mỉm cười rồi gật đầu đáp lại khi nhận được sự quan tâm từ cô, lẫn từ những người lạ hôm nay cậu mới gặp lần đầu.
Bầu không khí của quán rượu dần chín muồi. Mọi người vỗ tay vui vẻ khi nhìn thấy trưởng phòng Cha say rượu vừa hát vừa nhảy.
Choi In Seop vừa uống sprite vừa thay đổi suy nghĩ rằng thật may mắn khi cậu đến tiệc liên hoan công ty. Mặc dù không thể hoà nhập hoàn toàn vào bầu không khí này, nhưng chỉ cần nhìn thấy những người đang sống đầy vui vẻ thôi cũng khiến cho cậu cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
"Giám đốc, đi tăng 2 chứ ạ?"
"Tất nhiên rồi. Phải đi tăng 2. Hôm nay đừng ai về nhà hết!"
Giám đốc Kim bơi trong bầu không khí cuồng nhiệt, anh ấy hét lên với mọi người rằng hãy đi đến quán karaoke. Trưởng phòng Cha vừa hét lên vừa gom mọi người lại. Nhưng Lee Woo Yeon đứng dậy khỏi chỗ ngồi và xin phép đi trước.
"Sao vậy? Sáng mai anh Woo Yeon có lịch trình à?"
"Vậy thì chắc cậu In Seop cũng phải đi trước à."
"Đừng như vậy mà, cả hai cùng đi tăng 2 đi."
"Tôi hơi mệt."
Choi In Seop nghiêng đầu. Lee Woo Yeon thường không hay nói rằng hắn mệt mỏi. Nhưng mà nhìn cách nói chuyện từ nãy đến giờ của hắn thì có vẻ tình trạng không được tốt cho lắm thật...Choi In Seop âm thầm tiếc rẻ, vốn dĩ cậu cũng muốn đi karaoke một lần kia mà.
"Này, mau về đi."
Giám đốc Kim vẫy tay với Lee Woo Yeon. Giống như kiểu 'Ma quỷ kia, lùi lại ngay'.
"Tôi xin phép. Hôm nay vui lắm. Mọi người đi chơi vui vẻ nhé."
Lee Woo Yeon vừa cười vừa gửi lời chào. Choi In Seop đứng phía sau hắn cũng cúi chào mọi người. Tất cả mọi người ồn ào rời khỏi nhà hàng. Choi In Seop một bên mang giày một bên lén liếc nhìn Lee Woo Yeon.
....Rõ ràng là tâm trạng của hắn không tốt.
Những lúc như thế này không nói chuyện là cách tốt nhất. Choi In Seop cùng Lee Woo Yeon đi xuống bãi đậu xe, cậu cố gắng giữ khoảnh cách xa nhất có thể thả cước bộ cạnh hắn.
Cửa chiếc xe benz mở ra, Choi In Seop bất ngờ bị Lee Woo Yeon nắm lấy tay từ đằng sau.