Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 47: Kỳ yêu nhiếp hồn (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Linqq

Hiểu Hạ cười xoa bụng cho cô ấy: “Chị Hồng, em không sao rồi, em phải đi làm.”

Ngô Hồng lắc đầu: “Bác sĩ nói ít nhất phải nghỉ ngơi ba ngày.”

Hiểu Hạ duỗi người một cái: “Ngủ đến mức eo lưng đau nhức, phải hoạt động một chút thôi.”

Ngô Hồng nói không đi: “Chị phải ngủ một lát.”

Hiểu Hạ nhắm mắt lại: “Vậy em cũng ngủ tiếp.”

Nghe thấy tiếng Ngô Hồng lẩm bẩm, cô nhẹ chân nhẹ tay đứng lên ra khỏi phòng bệnh.

Là bệnh viện mà Cốc Lệ Viện từng nằm, phong cảnh cực kỳ đẹp, vườn sau trong bệnh viện có hòn non bộ, đình nghỉ mát rất thượng lưu, tuy là mùa đông lạnh giá, cây cỏ vẫn có màu xanh, vài đóa hoa mai vàng dựa vào tường, Hiểu Hạ muốn đi ra ngoài lại bị y tá cản lại, cúi đầu nhìn trang phục bệnh nhân của mình, cô vội đến mức vò đầu.

Địch Dã thế nào rồi? Tịch Thư Văn chết tiệt kia đã sống lại hay chưa?

Trốn đến nơi hẻo lánh gọi điện thoại cho Đại Mao, Đại Mao không nhận, máy bàn ở quán cà phê không có người nghe, Tiểu Nhung tắt máy dứt khoát, có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Vội vàng chạy tới phòng bác sĩ chủ trì yêu cầu xuất viện. Đứng tại nơi làm thủ tục, nhìn thấy biên lai, con mắt thiếu chút nữa trừng ra ngoài, hỏi y tá: “Có phải nhầm rồi không? Hay là tăng thêm số?” Y tá lắc đầu: “Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện quốc tế, chị ở phòng VIP đơn, chi phí sẽ hơi cao một chút.”

Đây là hơi cao một chút sao? Hiểu Hạ lẩm bẩm trở về đánh thức Ngô Hồng, Ngô Hồng nhận lấy biên lai xong cũng líu lưỡi: “Đàm Kỳ đưa em tới, anh ta đã trả hết tiền rồi.” Nói xong lại liếc cô: “Thế nào? Cảm động không?”

Hiểu Hạ cất tất cả giấy tờ vào trong túi, nhìn Ngô Hồng cười nói: “Chị Hồng cho em mượn tiền, em sẽ rất cảm động.”

Ngô Hồng gật đầu: “Cũng đúng, chưa đâu vào đâu thì đừng cho người ta tiền, chị cho em mượn.”

Hiểu Hạ nghiêm túc nói: “Theo giai đoạn hoàn trả thì nửa năm sau vẫn còn.” Ngô Hồng đeo ba lô lên: “Được rồi, mấy năm cũng được. Nhìn em nhảy nhót tưng bừng như vậy, đi thì đi đi, ở lại bệnh viện chắc chắn sẽ khó chịu, nếu đã nói không sao thì chắc chắn không còn bệnh nào khác.”

Hai người về nhà tắm rửa thay quần áo, lúc đang ăn sáng, Đại Mao nhắn một tin Wechat tới: “Tất cả đều ổn, yên tâm.”

Hiểu Hạ buông lỏng một hơi, tinh thần vô cùng phấn chấn, đi làm đúng giờ cùng Ngô Hồng.

Gõ cửa phòng làm việc của Đàm Kỳ, Hiểu Hạ đưa tới một phong thư: “Cảm ơn sếp.” Đàm Kỳ không nhận: “Tôi quan tâm cấp dưới, không được sao?”

Hai tay Hiểu Hạ vẫn kiên định đưa về phía trước: “Tôi biết sếp quan tâm tôi, nợ anh một ân tình lớn như vậy, tôi rất áy náy, nếu còn nợ tiền anh, tôi liền không còn mặt mũi nào gặp anh nữa, xin anh cân nhắc đến cảm giác của tôi.” Đàm Kỳ nhìn cô: “Nếu áy náy thì hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để mọi người lo lắng.”

Hiểu Hạ đặt phong thư trên bàn làm việc của anh ta: “Tôi biết rồi, cảm ơn sếp.”

Đàm Kỳ bất đắc dĩ nhìn lấy phong bì kia, điện thoại vang lên trong sự yên tĩnh, Hiểu Hạ ra hiệu cô ra khỏi phòng anh.

Buổi trưa đến quán cà phê, liền nhìn thấy Từ Phán Đệ, bởi vì hưng phấn nên lớn tiếng hét: “Thư Văn gọi điện tới, bảo tôi đợi ở đây, anh ấy sẽ lập tức đến. Đại Mao cậu đoán xem, anh ấy sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ gì?”

Đại Mao vò đầu nói không biết, Hiểu Hạ bởi vì chán ghét Tịch Thư Văn, cho nên cũng không thích Từ Phán Đệ, thuận miệng nói: “Tính cách ẻo lả như vậy thì có thể có bất ngờ gì?”

Từ Phán Đệ nhảy dựng lên, chỉ về phía cô chất vấn: “Cô có phải là bạn tốt không? Có phải ghen ghét tôi hạnh phúc không?”

Hiểu Hạ không phản ứng lại với cô ta, tự đi lên lầu. Từ Phán Đệ đuổi theo: “Cô coi đây là nhà mình sao?” Tiểu Nhung cười cười: “Đúng vậy, đấy là đặc cách của bố tôi.”

Từ Phán Đệ sửng sốt một chút, Tiểu Nhung cười nói: “Cô lại có đồ ăn trong bát nhưng vẫn thèm đồ ăn trong nồi rồi, mặc dù Tịch Thư Văn là một kẻ vô dụng, nhưng đối với cô cũng không tệ lắm.”

Từ Phán Đệ thở dài, nghe thấy sau lưng có người gọi Phán Phán, xoay người như một chú chim nhỏ nhào tới, cười nhìn Tịch Thư Văn, Tịch Thư Văn nắm chặt tay cô ta, lấy ra một cái nhẫn mắt mèo xanh biếc đeo lên ngón tay vô danh của cô ta: “Phán Phán, đây là đồ gia truyền của tổ tiên anh, anh vừa trở về quê một chuyến, chính là vì muốn mang nó tặng cho em.”

Từ Phán Đệ cảm động đến rơi nước mắt, Tiểu Nhung cười lạnh một tiếng, Tịch Thư Văn đỏ mặt, đêm đó anh ta bước vào tiệm sách, sau đó chuyện gì cũng không nhớ rõ, bảy ngày này đi đâu làm gì, trong đầu trống rỗng, Địch Dã nói với anh ta cho Phán Phán một câu trả lời thỏa đáng, còn đưa cho anh ta chiếc nhẫn này.

Lúc Đàm Kỳ tiến vào, Từ Phán Đệ đang tựa vào lòng Tịch Thư Văn, giơ ngón tay lên nhìn cái nhẫn kia không ngừng cười, Tịch Thư Văn tình cảm dỗ dành, Đàm Kỳ nhíu mày: “Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tịch Thư Văn cười nói: “Về quê, không sao đâu, để cậu phải lo lắng rồi.”

Chân mày Đàm Kỳ nhíu chặt hơn, nghi ngờ nhìn về phía anh ta, Tịch Thư Văn cúi đầu né tránh ánh mắt của Đàm Kỳ, từ nhỏ anh ta đã như vậy, nói dối sẽ không dám nhìn người.

Mỉm cười nhìn về phía Từ Phán Đệ: “Đi thôi chị dâu, tôi mời chị và Thư Văn ăn cơm.”

Trước đó Đàm Kỳ vẫn lạnh nhạt với cô ta, một tiếng chị dâu này khiến mặt mày Từ Phán Đệ hớn hở, nhảy dưng lên lôi kéo Tịch Thư Văn: “Đi thôi.”

Đên cổng, Đàm Kỳ thấp giọng hỏi: “Chị dâu có nhìn thấy Hiểu Hạ không?”

“Thấy.” Vừa nhắc đến Hiểu Hạ thì sắc mặt Từ Phán Đệ liền không vui, “Đang ở trên tầng của Địch Dã.”



Hiểu Hạ nghe thấy anh không đứng dậy nổi, vội vàng ngồi xuống, Địch Dã nhìn cô: “Nói một chút đi, sao em phát hiện ra “Sưu Thần Ký”?” Hiểu Hạ cười cực kỳ nhẹ nhõm: “Tôi thấy anh lật từng quyển sách mệt quá, cho nên mới học theo Quan Lâm bổ nhào về phía trước, liền nhào vào quyển sách kia, sau đó liền thấy Quan Lâm. Linh hồn thoát khỏi cơ thể, đến tường cũng có thể xuyên qua, huống chi là một quyển sách?”

Địch Dã nhíu lông mày: “Ba đêm em đều ở đó?”

Hiểu Hạ di chuyển cái vòng trên cổ tay: “Tôi hiếu kỳ, muốn xem anh làm sao có thể hồi sinh Tịch Thư Văn.”

Địch Dã đưa tay bắt lấy cổ tay cô: “Lòng hiếu kỳ của em cũng mạnh quá rồi, sớm muộn cũng sẽ hại chết em.”

Anh nói xong, vòng gỗ trên cổ tay Hiểu Hạ co rụt lại, chăm chú quấn trên cánh tay cô, Địch Dã buông cô ra, cười cười: “Đừng có tháo xuống nữa đấy.”

Hiểu Hạ chống cằm nhìn anh, giờ phút này tất cả đều tĩnh mịch, chỉ có hai người anh và cô, trong phòng ấm áp hòa thuận vui vẻ, xung quanh đầy hương thơm, mùi thơm cỏ xanh trên người anh bay đến bất ngờ, Hiểu Hạ rất muốn hỏi, vì sao sau khi thổ lộ anh lại hối hận? Vì sao sau đó anh vẫn đối tốt với cô như vậy? Cô vẫn luôn để ý, tại sao anh có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra?

Hiểu Hạ cúi đầu gọi Địch Dã, không nghe thấy anh trả lời, giương mắt nhìn sang, anh đã ngủ rồi, cứ ngồi như vậy, trong tay còn cầm sách, anh buồn ngủ đến vậy sao? Nghĩ xong liền vỗ trán một cái, anh rút nhiều máu như vậy, đổi lại là người bình thường đã chết sớm rồi, anh ngủ một chút thì có gì quan trọng? Để anh ngủ dễ chịu một chút.

Vừa nghĩ liền lấy một cái gối dựa, thân thể Địch Dã nghiêng một cái, đầu gối ở trên vai cô, Hiểu Hạ để anh lại gần một chút, thân thể cố gắng ngồi thẳng, để anh dựa vào thoải mái nhất.

Lúc Đại Mao lên lầu, Địch Dã đang tựa đầu vào Hiểu Hạ ngủ say, nhẹ chân nhẹ tay đi xuống cầu thang, vẫy tay với Tiểu Nhung: “Mau lại đây, bố ngủ thiếp đi rồi.”

Tiểu Nhung theo phía sau cậu lên lầu, nhìn hình ảnh trước mặt cũng lắc đầu cười: “Cũng không biết là bệnh gì, mặt thì dọa người, ngủ cũng không ngủ được, đọc tiểu thuyết tình cảm cũng không ngủ nổi.” Đại Mao gật đầu: “Đúng vậy, trước kia đọc được mấy hàng là mệt rã rời rồi.”

Tiểu Nhung chỉ vào Hiểu Hạ: “Tùy bệnh mà uống thuốc, hóa ra chính là cô ấy. Chỉ có thể tiếp nhận mẹ kế nhỏ này thôi.” Đại Mao gãi gãi đầu: “Thực ra lúc đầu em cũng thích Hiểu Hạ đấy.”

Tiểu Nhung gõ một cái lên đầu cậu ta: “Giữa bố và mày, cô ấy sẽ chọn ai?” Đại Mao chẹp miệng: “Chắc chắn sẽ có một người.” Tiểu Nhung không để ý đến cậu ta, Đại Mao gãi đầu, nhìn về phía Hiểu Hạ cười nói: “Sao có thể là mẹ kế được? Lúc đầu chúng ta cũng không có mẹ.” Tiểu Nhung nghiêng đầu: “Mày đồng ý gọi mẹ thì cứ việc gọi, dù sao chị cũng không gọi.”

Đại Mao thở dài: “Thật bội phục Hiểu Hạ, dũng cảm như vậy, tách hồn trong mơ để giúp đỡ bố, hai chúng ta gấp gáp cũng không giúp được gì, suy nghĩ kỹ một chút thì thật vô dụng.” Tiểu Nhung nhếch môi: “Lên lầu hỏi tiểu yêu một chút đi, hai chúng ta cũng luyện chút yêu pháp.”

Hoa lau thấy hai người bọn họ, vui vẻ lay động: “Hiểu Hạ đặt cho tôi một cái tên, tên tôi là Tiểu Địch, tôi cũng họ Địch.”

Tiểu Nhung xùy một tiếng: “Tao không thích thay đổi, chỉ gọi tiểu yêu thôi, tiểu yêu là chính xác nhất.”

Hoa lau ủ rũ cụp xuống, Đại Mao ngồi xổm trước mặt nó cười: “Tiểu yêu, mày thăm dò bố một chút, hỏi xem tao và Tiểu Nhung có thể luyện yêu pháp không, bây giờ thời buổi rối loạn, bọn tao cũng muốn giúp ngài ấy.”

Hoa lau run lên, là tiểu yêu đang cười: “Được chứ, sau khi hai người ngủ, có phải trên đầu sẽ mọc ra hai cây hoa lau sậy nhỏ không? Rút nó ra, chờ nó lớn lên có ý thức, hai người hãy giao lưu với nó, nó sẽ nói cho hai người biết tu luyện như thế nào.”

Đại Mão gãi đỉnh đầu: “Rút ra? Có đau không?” Tiểu yêu lắc đầu: “Không đau đâu, thử một chút thì biết.”

Đại Mao nói xong, Tiểu Nhung hoài nghi nhìn tiểu yêu: “Bố cũng không có yêu pháp, sao mày không nói cho ông ấy cách tu luyện như thế nào?” Tiểu yêu cười nói: “Tôi là cây sau khi lớn lên, không phải cây nguyên bản, cảm ứng với Địch Dã tương đối chậm, bảy ngày trước, đêm Tịch Thư Văn chết, đột nhiên Địch Dã có yêu pháp, đó cũng là công lao của tôi.”

Tiểu Nhung nửa tin nửa ngờ, Đại Mao vội hỏi: “Bố đã có yêu pháp gì? Có lợi hại không?”

Tiểu yêu vừa muốn nói, đột nhiên có tiếng nói không tốt, âm thanh nhạy bén nói ra: “Dưới lầu có gì đó xông vào, nhanh đi xuống dưới xem.”

Tiểu Nhung và Đại Mao trực tiếp phóng xuống lầu, Địch Dã và Hiểu Hạ vẫn đang ngủ, ai cũng không thấy quyển sách trên tay anh phát ra ánh sáng nhạt, ba chữ vặn vẹo trên bìa sách đứng thẳng lên, Sưu, Thần, Ký.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.