Hiểu Hạ xoay người, phía sau là một cánh cửa thủy tinh được chia đôi, một bên là cửa pha lê nhìn vào bên trong, một bên khác được mở ra, mùi cà phê thơm nức mũi bay đến, giọng nói của một người đàn ông mang theo ý cười vang lên: “Miss, mời vào.”
Cà phê ở nơi này nhất định rất đắt, không thể đi vào, Hiểu Hạ nở một nụ cười thật tươi với người đàn ông kia: “Tôi chỉ tránh mưa dưới mái hiên, trời tạnh là tôi đi ngay, có được không?”
Người đàn ông ừ một tiếng: “Được, nhưng, mưa càng lúc càng lớn, cửa hiên lại chật hẹp, chờ một lúc sẽ bị ướt, không tránh nổi mưa đâu.” Hiểu Hạ nhìn màn mưa ngày càng dày đặc mà thở dài, người đàn ông lại cười nói, “Vào uống một cốc nước chanh nóng, chờ mưa nhỏ lại rồi đi.”
Nước chanh cũng không quá đắt, Hiểu Hạ nói một tiếng làm phiền rồi, tiến vào quán cà phê theo người đàn ông, trong quán tối om, chỉ có quầy bar là có ánh đèn sáng rỡ, người đàn ông kêu lên một tiếng: “Địch Tiểu Nhung, bật đèn, có khách.”
Đằng sau quầy bar, một giọng nữ bất mãn phàn nàn, “Đã đóng cửa rồi, tại sao lại có khách? Đến tránh mưa sao?”
Hiểu Hạ có chút xấu hổ, gãi gãi đầu cười nói: “Trời đột nhiên đổ mưa, tôi lại không mang dù, lúc đầu chỉ định tránh dưới mái hiên một lúc, người đàn ông này lại…”
Ting một tiếng, ánh đèn trên đỉnh đầu liền phát sáng, Hiểu Hạ quay đầu muốn nói cảm ơn với người đàn ông, nhưng tiếng nói này lại nghẹn trong cổ họng, trước mặt cô là một chàng trai 18 19 tuổi, thân hình cao gầy, áo sơ mi trắng quần bò, tóc xoăn đen tự nhiên dài đến vai, da thịt trắng nõn, mày rậm mắt to, nụ cười tinh khiết chân thành, khách khí nói với Hiểu Hạ: “Cứ tự nhiên, xin chờ một chút.”
Hiểu Hạ nói tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ, nhìn chàng trai anh tuấn tiến vào quầy bar, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng nói thật là đẹp trai, quá đẹp rồi, thì liền nghe giọng nói của cô gái Tiểu Nhung vọng đến: “Địch Đại Mao, chị đi lên tắm rửa, khách là do mày mời đến, mày phụ trách tiếp đón đi.”
Đại Mao cười hì hì nói được, một cô gái từ đằng sau quầy bar đi ra, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy dáng vẻ nhỏ gầy, cũng là áo sơ mi trắng quần bò, mái tóc màu đỏ, xoăn giống như mì ăn liền.
Cô gái bước từng bước lên cầu thang, Hiểu Hạ quay đầu dò xét quán cà phê, phong cách trang trí hơi cổ, đèn đóm đủ loại, chính giữa trần nhà là đèn treo thạch anh, xung quanh treo đủ loại bóng đèn, đèn áp tường là loại đèn màu đen, chỗ ngồi bên cạnh lại là những cây đèn chỉ có trong phim truyền hình cổ trang. Ở giữa nhà là gỗ thô màu vàng, đỏ thẫm, màu tím, màu đen, chất liệu cũng đủ loại, cây cối thì làm bằng thủy tinh, Hiểu Hạ cười rộ lên, kỳ lạ, phong cách này cũng thật thú vị.
Đại Mao bưng khay đến, xoay người đặt lên bàn, rót cho cô một ly nước chanh, Hiểu Hạ nhìn bình trà cùng chén trà trước mặt, chất liệu thủy tinh thật dày, tròn trịa, lại không giống như pha lê trong suốt bình thường, dường như sáng cả một tầng, cười nói: “Bộ ấm chén này trông thật đẹp.”
REPORT THIS AD
Đại Mao giơ ngón tay cái lên cười nói: “Ánh mắt tốt đấy, đoán xem làm bằng vật liệu gì.”
Hiểu Hạ cười nói: “Pha lê? Thủy tinh mờ? Dù thế nào cũng sẽ không phải là thạch anh chứ? Tôi đã thấy một cái ấm bằng thạch anh ở cố cung, trông không khác so với cái này lắm.”
Đại Mao a một tiếng, nháy mắt với cô: “Đoán đúng rồi, xin cô cứ tự nhiên, tôi dọn dẹp một chút.”
Đằng sau quầy bar liền nghe thấy tiếng xì xì vang lên, dường như là âm thanh của máy rửa chén tự động, bưng chén thủy tinh mờ lên uống một ngụm nước chanh, axit trong đó có chút chát chát, chính là mùi vị nước chanh nguyên chất, cô liền cất giọng cười nói: “Không bỏ thêm mật ong vào nước chanh, uống vậy mới ngon nhất.”
Đại Mao từ đằng sau quầy bar thò đầu ra, cười nói: “Ông chủ dặn dò, nước chanh trong quán chúng tôi đều không thêm mật ong.”
Hiểu Hạ rất nhanh đã uống xong một chén, lại rót một ly nữa, cầm lấy đi về phía quầy bar, ngồi trên ghế chân cao trước quầy bar, cười nói: “Hình như tôi bị lạc đường, đây là nơi nào vậy?”
Đại Mao ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn cô bật cười nói: “Đế Đô chính nam chính bắc mà cũng có người lạc đường sao?”
Hiểu Hạ cảm thán nói: “Tôi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, mẹ tôi vẫn hay cười tôi, nói tôi đến nhà mình mà cũng có thể lạc đường, vừa mới cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không biết vì sao lại đến nơi này, có lẽ là rẽ nhầm đường.”
REPORT THIS AD
Đại Mao cười nói: “Cô là người đến từ văn phòng bên kia đúng không? Mới tới công ty hả?”
Hiểu Hạ gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết trời sắp mưa mà lại không mang ô, cho nên mới nhanh nhanh chạy đến trạm xe buýt, kết quả là đi vào con phố này.”
Đại Mao cười nói Miss, Hiểu Hạ lại khoát khoát tay với cậu ta: “Đừng gọi tôi là Miss, tôi là Hiểu Hạ.”
Đại Mao cười nói, “Hiểu Hạ, đường phố hai bên đều là kiến trúc dân quốc, thuộc về phạm vi cần bảo vệ, tồn tại bên trong tòa nhà cao tầng này, nơi này gọi là phố sau. Đợi sau khi mưa nhỏ lại, tôi chỉ đường cho cô. Bật chút nhạc nhé? Cô thích nghe thể loại gì?”
Hiểu Hạ cười lắc đầu: “Hạt mưa rơi trên cửa sổ linh đinh rung động, tôi rất thích nghe.”
Nói xong lại trở về trước cửa sổ ngồi xuống, nhìn nước mưa chảy uốn lượn trên cửa kính, Đại Mao cầm vải trắng lau cái chén, xoay nó về phía ánh đèn, nhỏ giọng thì thầm nói: “Có chung sở thích giống người nào đó.”
Đồng hồ treo trên tường vang lên một tiếng, Hiểu Hạ nghiêng đầu nhìn người đang bận bịu đằng kia, đứng lên: “Mười giờ rồi, muộn chút nữa là không đuổi kịp chuyến xe cuối. Bao nhiêu tiền?”
Đại Mao lắc đầu: “Nước chanh miễn phí, trời mưa to như vậy, vẫn nên đi tàu điện ngầm thôi.”
Hiểu Hạ cười nói: “Chỗ tôi ở cách xa trạm tàu điện, đi xe buýt sẽ về thẳng cửa tiểu khu.”
Đại Mao cười chỉ về phía cầu thang bên dưới: “Cô uống hai cốc nước chanh, đi cầu thang xuống nhà vệ sinh đi, ngoài cửa nhà vệ sinh treo một cái ô, tay cầm có thể làm gậy, gặp người xấu cũng có thể làm vũ khí.”
Nhớ đến bản thân mấy lần ở trên xe đều buồn đi vệ sinh, đến trạm sau lại phải dậm chân đi xuống, Hiểu Hạ cười nói: “Cẩn thận quá rồi, cảm ơn.”
Đại Mao vung tay hất tóc: “Bị người nào đó bắt phải chăm sóc tốt cho Địch Tiểu Nhung nên vậy đó.”
Trên lầu truyền tới một tiếng rít: “Địch Đại Mao, đừng có nói xấu chị mày.”
Đại Mao dứ dứ nắm đấm với người trên lầu, Hiểu Hạ chỉ chỉ lên trên: “Em gái?”
Đại Mao hạ giọng: “Chị gái, chị gái sinh đôi, rất hung dữ.”
Hiểu Hạ ngạc nhiên, Đại Mao là em trai, Tiểu Nhung là chị gái? Quán này cũng rất có phong cách. Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Tiểu Nhung nói, “Bố vẫn chưa trở về?”
Đại Mao cười nói, “Chị ngủ trước đi, em tiễn Hiểu Hạ, thuận tiện nghênh đón bố.”
Liền nghe ngoài cửa có người nói: “Không cần đón, về rồi đây.”
Hiểu Hạ nghe tiếng thì liền nhìn ra cửa, một người đàn ông có thân hình cao lớn đi đến, ánh sáng trên hành lang chiếu lên đầu anh có chút mờ ảo, cảm giác dịu dàng mà ấm áp, đa số mọi người cho dù có dùng ô hay không, lúc từ màn mưa đi vào trong nhà, chắc chắn sẽ có chút chật vật, vậy mà anh lại khí định thần nhàn, cực kỳ tự nhiên.
Anh đi vào trong, quần đen áo đen, tóc ngắn, làn da màu lúa mạch, lông mi dài, mắt một mí, chỉ là trên mặt anh có thần sắc lãnh đạm mà hờ hững, dường như không có hứng thú với cái gì, vừa nãy có cảm giác ấm áp nhu hòa, chẳng qua là do ánh đèn chiếu vào tạo thành ảo giác.
Hiểu Hạ nhìn anh từng bước đến gần, nhìn anh rồi lại nhìn Đại Mao, Đại Mao là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp, tại sao người đàn ông mới tới này so với Đại Mao còn đẹp trai hơn?
Đại Mao kêu lên một tiếng bố, Hiểu Hạ nhìn người đàn ông này nghĩ thầm, bố của Đại Mao và Tiểu Nhung cũng quá trẻ rồi, nhìn qua chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hẳn không phải là bố ruột.
Người đàn ông ừ một tiếng, nhìn về phía Hiểu Hạ, ánh mắt của anh rất thâm thúy, dường như là một hồ băng sâu không thấy đáy, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, lúc ngẫu nhiên chuyển mắt đến, trong hồ nước giống như toát ra băng tuyết, có thể đâm thủng lòng người, anh ta đang quan sát cô? Không đợi Hiểu Hạ nói gì, người đàn ông kia nhìn về phía Đại Mao, nhàn nhạt nói một câu: “Mưa đã nhỏ rồi.”