Hôm ấy nhiệt độ giảm đột ngột hai ngày, tôi không may bị cảm.
Vì không yên tâm nên Đoàn Duy nhất quyết đòi dẫn tôi đi khám.
Trong lúc chờ ở sảnh bệnh viện, tôi thấy bố tôi đi cùng Tống Diễm vào khoa phụ sản với thái độ cực kỳ nâng niu coi trọng, như thể bà ta là báu vật gì trân quý dễ vỡ lắm.
Tim tôi thắt lại, trong đầu nảy ra một suy đoán vừa hoang đường mà lại rất hợp lý.
"Em muốn đi theo hóng hớt không?"
Đoàn Duy cũng nhìn thấy, anh hỏi ý tôi.
Chúng tôi theo đến cửa phòng khám, tiếng bác sĩ vọng ra từ bên trong: "Chúc mừng anh chị nhé, mang thai rồi. Trước mắt thì thai nhi rất khỏe mạnh. Nhưng chị là sản phụ lớn tuổi, phải chú ý sức khỏe nhiều hơn."
Tống Diễm mừng rỡ: "Nguyễn Mạc, bao nhiêu năm trời rốt cuộc em đã mang trong mình giọt máu của anh rồi."
Bố tôi âu yếm vuốt bụng bà ta: "Anh biết là kiểu gì em cũng sẽ có thai mà."
Tôi không nghe tiếp nữa.
Dường như sự bối rối bao năm nay của tôi cuối cùng cũng có một lời giải thích thỏa đáng.
Bố tôi cặp kè với Tống Diễm nên yêu ai yêu cả đường đi, ông ấy cực kỳ thiên vị con gái của Tống Diễm.
Nguyễn Miên cứu mạng em trai và bà nội tôi, vì biết ơn nên cả mẹ, em trai và bà nội tôi đều cực kỳ yêu chiều nó.
Còn tôi và chị tôi trở thành những đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu.
Bọn họ biết rõ mình bất công nhưng chúng tôi một là không phải con trai, hai là chưa giúp đỡ được việc gì lớn, cứ vậy thành thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong nhà.
Người không có giá trị thì ai quan tâm sống vất vả thế nào.
Cái gia đình này của tôi thực sự là mục nát từ tận xương tủy.
Trên đường trở về, Đoàn Duy hỏi tôi định làm gì.
Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu đã hỏng từ bên trong thì tôi cũng không ngại xé toạc luôn cả cái mặt tiền đẹp đẽ giả dối để phanh phui những vết thương thối rữa này đâu.
Lúc nãy tôi đã ghi âm lại cuộc đối thoại của bố tôi, Tống Diễm và bác sĩ.
Ai dè tôi còn chưa đi tìm bọn họ thì chính bọn họ lại tự tới tận cửa rồi.
17.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, công ty của Đoàn Duy có việc nên anh ấy đi trước.
Tôi tự về một mình. Vừa tới nơi đã thấy mẹ, em trai và cả Nguyễn Miên đang chờ sẵn trước cửa nhà.
Tôi nhíu mày: "Sao các người mò đến được đây?"
Mẹ tôi phàn nàn: "Ai bảo mày không nhận điện thoại, nhắn tin cũng không phản hồi, tao đành phải tìm tới đây chứ sao."
Em tôi nổi giận đùng đùng: "Nguyễn Đào, bà còn chút lương tâm nào không? Uổng công mẹ đối xử với bà tốt như vậy, bà còn coi mẹ ra gì không?"
Tôi hỏi vặn lại: "À thế mời em trai thân yêu của chị nói xem mẹ tốt với chị ra sao? Từ lúc tao lên đại học, bà ấy có cho tao được đồng xu cắc bạc nào chưa? Mấy năm qua, bà ấy chủ động gọi điện thoại cho tao được mấy lần? Thậm chí có khi bà ấy còn chẳng biết tao đang làm công việc gì, ở đâu ấy chứ."
Nhắc đến lại thấy buồn cười, gia đình có công ty, tiền nong dư dả nhưng bọn họ lại bủn xỉn với tôi và chị gái vô cùng.
Sau khi chúng tôi lên đại học, gia đình không hề gửi cho chị em tôi chút tiền nào.
Nói cho sang mồm thì là chúng tôi trưởng thành rồi, đã đến lúc bọn họ buông tay để chúng tôi học cách tự lập. Cho nên bọn họ cần phải cắt sạch khoản chu cấp học phí và tiền sinh hoạt, từ đó hai chị em có thể rèn luyện, va chạm thêm ngoài xã hội và tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Trên thực tế, chúng tôi biết tỏng ý đồ của bọn họ.
Bọn họ không yêu thương hai chị em tôi, cảm thấy chúng tôi là gánh nặng, chẳng có tác dụng gì ngoài cản đường níu chân nên không muốn dành quá nhiều tâm huyết cho chúng tôi.
Lúc đầu cuộc sống đại học khá túng quẫn và khốn đốn, may mà cuối cùng chúng tôi cũng vượt qua được.
Chị tôi hùn vốn mở công ty game với bạn cùng trường đại học. Chị ấy góp kỹ thuật, người kia góp tiền.
Thực lực quan trọng một thì gặp thời quan trọng mười, trò chơi nhỏ chị ấy phát triển lên xu hướng thịnh hành, đếm tiền mệt nghỉ.
Loại thành công này khó ai có thể làm lại được.
Bố tôi lúc ấy ghen tỵ miễn bàn, còn đòi đầu tư vào công ty ủng hộ con gái.
Chị tôi đồng ý mới là lạ. Hồi chị ấy khởi nghiệp cũng từng xin bố đầu tư rồi chứ có phải không đâu. Ai dè bị cả gia đình xúm vào chửi cho một trận, bọn họ nói con gái con đứa mà khởi nghiệp cái gì, chắn chắn sẽ thua lỗ.
Bọn họ bảo chị tôi nên thi công chức sau đó tìm người mà gả chồng đi, đừng chỉ biết moi tiền trong nhà, khiến bố mẹ phải nuôi báo cô nữa.
Chính những hành vi vô cảm của bọn họ đã đẩy chị tôi ra xa từng chút từng chút một, cho đến khi sợi dây thân tình đứt hẳn.
Hiện giờ tôi đang là hoạ sĩ, có chút ít tiếng tăm nên tác phẩm cũng khá có giá.
Tôi quen Đoàn Duy tại một phòng trưng bày tranh từ thời chưa nổi danh. Tôi thường mang tranh đến đó gửi bán còn anh ấy hay ghé mua tranh tôi vẽ. Anh nói ngắm tranh của tôi làm anh thấy rất thanh thản.
Rồi chúng tôi từ quen biết dần chuyển thành bạn tốt và cuối cùng phát triển sang quan hệ yêu đương.
Quay trở lại hiện tại, mẹ thấy tôi không nể mặt mũi mà phản bác như thế thì rất ngượng ngùng: "Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Con xem con bây giờ đi, cả chị con nữa, có phải là đang sống sung sướng lắm đúng không? Nhờ chính sách nuôi thả của bố mẹ cả đấy."
Sau khi xa nhà đúng là chị em tôi sống tốt hơn thật, nhưng trong những thành tựu ấy chẳng có phần đóng góp nào đến từ gia đình hết.
Chẳng lẽ bọn họ chu cấp học phí và tiền sinh hoạt thì chị em tôi sẽ không thể có tương lai tốt đẹp?
Nếu có trợ giúp từ người thân thì chúng tôi đã chẳng phải sống một quãng thời gian trầy trật như vậy, có thể tham gia đủ kiểu câu lạc bộ và ra ngoài chơi với bạn bè chứ không cần ngày nào cũng tất tả vừa đi học vừa đi làm, vội vàng bôn ba vì kế sinh nhai.
Tôi mỉa mai: "Thế sao mẹ không đối xử tốt chút với Nguyễn Thành và Nguyễn Miên ấy."
Hai chúng nó vừa lên đại học là gia đình gửi mỗi lần hàng chục nghìn tệ, còn sợ chúng nó không quen nếp sống tập thể trong ký túc xá và đồ ăn trong canteen nên mua đứt một căn nhà gần trường cho chúng nó ở và thuê riêng người giúp việc đến đó chăm sóc.
Mẹ tôi há hốc miệng, muốn phản bác nhưng không nói nổi một câu nào.
Thằng em tôi thì ngược lại, mồm có gang có thép lắm: "Ai bảo hai bà suốt ngày chỉ biết chọc bố mẹ giận. Tôi thì khác, tôi làm bố mẹ thấy ấm lòng nên bố mẹ và bà nội chiều tôi thương tôi cũng là điều dễ hiểu thôi."
Tôi nhìn nó như đang nhìn khỉ trong sở thú, cảm thấy hết sức ngạc nhiên rằng sao nó lại nhận thức lệch lạc về bản thân thế nhỉ.
Tuy nhiên tôi lại phụ họa: "Đúng đúng đúng, nhất mày. Ấm lòng quá cơ. Nên mày yêu sớm, đánh nhau, môn nào cũng bị điểm liệt thì cả nhà phải tự giác đi theo mà chùi đít, bỏ một đống tiền che giấu chuyện xấu và mua cái bằng đại học pha ke cho ấy hả? Công nhận bố mẹ có đứa con trai mát lòng mát dạ thật đấy."
Nói thẳng ra nó được thiên vị là bởi vì thân phận con trai nối dõi.
Chiều cho lắm vào, giờ nó không chỉ ngu muội vô tri mà còn coi điều ấy là vinh quang.
"Bà..." Tôi vạch trần không hề nể mặt khiến thằng em trai tức đến thở không ra hơi.
Nguyễn Miên mở miệng: "Chị, sao chị lại nói em trai mình như vậy. Thật ra em ấy rất thông minh, cũng hiểu biết lắm, chẳng qua hơi ham chơi mà thôi. Bao giờ tu chí học hành thì chắc chắn tương lai xán lạn hơn chị nhiều."
Nó vừa nói xong thì khuôn mặt tức tối xám ngoét của Nguyễn Thành cuối cùng cũng dịu lại chút.
Thằng em trai tôi liên tục gật đầu: "Đúng thế, chị Miên Miên nói chuẩn quá."
Ôi, đồ đần. Có ai ngu hơn nó nữa không, được Nguyễn Miên ca ngợi quá đà từ bé, giờ nó chỉ nghĩ bầu trời trên đỉnh đầu mình hình tròn thôi.
Tôi châm chọc: "Chậc, hơi ham chơi ấy hả? Là em bé sắp ba trăm tháng tuổi rồi, bao giờ em mới định lớn hả em giai?"
"Tôi..." Mặt nó lại đỏ bừng vì tức nghẹn.
Nó còn muốn cự nự với tôi tiếp nhưng mẹ biết đầu óc nó không linh hoạt, mồm mép cũng không nhanh nhảu, đấu không lại được tôi nên vội vàng ngắt lời: "Đủ rồi! Nguyễn Đào, hôm nay bọn mẹ tới đây không phải là để cãi nhau với con."
Tôi liếc Nguyễn Miên một cái, nói với hàm ý sâu xa: "À, định chào hàng tận giường, tiếp thị Nguyễn Miên cho Đoàn Duy phải không?"
Nguyễn Miên lập tức rưng rưng nước mắt như oan ức lắm: "Chị, em không muốn tranh đoạt anh Đoàn với chị."
"Đúng vậy, chuyện này không liên quan gì đến chị Miên Miên." Thằng em ngu dốt của tôi sốt sắng nhảy ra nói chuyện thay. "Là cả nhà nghĩ chị Miên Miên thích hợp với anh Đoàn Duy hơn bà, cho nên mới có ý se duyên."
"À, thế hả? Vậy mày thật đúng là em trai ngoan chu đáo của Nguyễn Miên. Kính mời các người cút giùm. Tao không có cái thứ em trai lòng lang dạ sói như mày, cũng không có cái ngữ em gái ngấp nghé anh rể như mày, lại càng không có bà mẹ mà thậm chí không coi tôi là người."
Lạ thay, tôi đã nói khó nghe đến mức này rồi mà mẹ tôi còn chưa định bỏ đi. Nguyễn Thành đang muốn xông lên cãi tiếp với tôi, bà ấy cản nó lại, còn xin lỗi tôi nữa:
"Vốn dĩ nhà mình làm sai, con oán hận cũng là điều bình thường. Cả nhà xin lỗi con."
Tôi nhíu nhíu mày: "Các người tới tìm tôi đến cùng là có chuyện gì?"
Mẹ tôi nói: "Chuyện là thế này, Đào Đào. Công ty của bố con đang gặp vấn đề rất lớn, không quay vòng được vốn, hạng mục đang làm dở cũng phải đình chỉ. Nếu bạn trai con chịu giúp một tay thì nhất định bố con có thể bình yên vượt qua nguy cơ."
"Nếu là chuyện công ty của bố, sao bố không tự mình tới đây?"
"Bố con đang loay hoay sứt đầu mẻ trán vì chuyện của công ty mà, ông ấy nhờ mẹ đến thay." Ánh mắt mẹ nhìn tôi dịu dàng hơn bao giờ hết. "Đào Đào, mẹ chưa từng xin con điều gì nhưng lần này mong con hãy giúp nhà mình một chút được không?"
Thật hoang đường! Bố tôi ‘loay hoay’ đưa Tống Diễm đi bệnh viện khám thai, ‘sứt đầu mẻ trán’ khi hay tin bà ta mang thai con của mình. Còn mẹ tôi thì lại đang van xin tôi để Đoàn Duy giúp đỡ ông ấy.
Mỉa mai làm sao.
Sự im lặng của tôi trong mắt thằng em chính là từ chối.
Nó nổi giận mắng: "Nguyễn Đào, bà đừng có mà vô ơn như thế. Bao năm nay gia đình hao tiền tốn của tạo điều kiện cho bà có cái ăn cái mặc, đi học thành tài. Bây giờ là lúc bà phải báo đáp rồi. Kẻ vong ơn bội nghĩa rồi sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu."
Tôi nhếch mép: "Chưa chắc con ong trong tay áo đã là tao."
Không nói nhảm nữa, tôi lấy luôn đoạn ghi âm ở cửa phòng khám khoa sản ra.
Bác sĩ: "Chúc mừng anh chị nhé, mang thai rồi. Trước mắt thì thai nhi rất khỏe mạnh. Nhưng chị là sản phụ lớn tuổi, phải chú ý sức khỏe nhiều hơn."
Tống Diễm: "Nguyễn Mạc, bao nhiêu năm trời rốt cục em đã mang trong mình giọt máu của anh rồi."
Bố tôi: "Anh biết là kiểu gì em cũng sẽ có thai mà."
Âm thanh chất lượng cao, lại toàn là người quen gặp mặt hàng ngày, mẹ tôi nghe giọng là nhận ra người ngay.
Sắc mặt của mẹ tức khắc trắng bệch.
Nguyễn Miên hơi chột dạ nhưng vẫn ra vẻ vô tội như một bông hoa trắng trong thuần khiết: "Bác gái, nhất định có hiểu lầm gì đó. Bác trai và mẹ cháu không phải loại người xấu xa này, chắc chắn không bao giờ làm chuyện có lỗi với bác đâu."
Mẹ tôi thẳng tay vạng một bàn tay lên mặt nó: "Mày nghĩ tao ngu à? Tao nhớ rõ hai ngày trước lúc tao đi dạo phố về, đang lên cầu thang thì nghe được tiếng gì rất lạ. Tao định đến xem thì mày kiếm cớ kéo tao ra chỗ khác. Còn một lần nữa tao định đi đưa cơm cho chồng, mày biết thì hoảng hốt gọi điện thoại cho mẹ mày, bảo con ả đó đừng dạo phố mà về sớm đi."
Mắt mẹ đỏ hoe, tay cũng run rẩy. Bà ấy định cho Nguyễn Miên ăn thêm phát tát nữa nhưng bị con trai giơ tay cản: "Mẹ, mẹ đừng kích động. Con tin chị Miên Miên. Chị ấy lương thiện như thế cơ mà, nếu chị ấy biết mẹ mình và bố con tằng tịu với nhau thì đã kể cho mẹ."
Mẹ tôi không dám tin những gì trước mắt: "Chuyện đến nước này rồi mà mày còn bênh nó hả con?"
"Con không bênh, chị Miên Miên vô tội thật. Chị ấy không phải người không biết phân biệt đúng sai. Bố con ngoại tình thì mẹ cũng không thể trút giận lên đầu chị ấy."
Nguyễn Miên che bên má bị đánh sưng lên: "Nguyễn Thành, đừng nói nữa. Bác gái đang giận, xả ra được là tốt rồi. Em đừng trách bác, bác chỉ giận quá mất khôn thôi."
"Mẹ nghe đi, chị Nguyễn Miên chu đáo săn sóc cỡ này." Em tôi nói. "Mẹ, mẹ tuyệt đối không được trút giận lên chị ấy."
Mẹ tôi choáng váng suýt ngất lịm đi.
Tôi thờ ơ xem màn kịch trước mặt như một người ngoài cuộc.
Mẹ, đây chính thằng con vàng con bạc mà mẹ yêu mẹ chiều đấy, còn có cả người mẹ hết mực thiên vị đấy.
Giờ mẹ đã hài lòng chưa?
Tôi vào phòng, không quan tâm đến vở kịch này nữa.
18.
Chưa được hai ngày yên bình, chị tôi đã gọi điện sang, lúc ấy tôi đang vẽ trong phòng.
"Đào Đào, em biết chuyện nhà mình có biến chưa?”
"Em chỉ biết chuyện mẹ phát hiện ra bố léng phéng với Tống Diễm thôi, tiếp theo thế nào thì em không rõ lắm."
Chị kể tiếp cho tôi đoạn sau.
Mẹ tôi làm ầm lên một trận rất to, đòi bố cắt đứt với Tống Diễm và bà ta phải bỏ cái thai đi, nếu không thì ly hôn.
Không ngờ bố tôi chọn ly hôn thật, ông ấy dẫn Tống Diễm và Nguyễn Miên dọn ra ngoài ở.
Nghiễm nhiên như thể ba người bọn họ mới là một gia đình.
Thằng em ngu si của tôi thì vẫn đinh ninh Nguyễn Miên chuyển đi là vì mẹ tôi ra tay đánh chị yêu trước. Nó giận dỗi với mẹ và thất vọng về bố, bắt đầu xách đồ bỏ nhà đi.
Chắc là chừng nào tiêu hết tiền thì sẽ trở về thôi ấy mà.
Bà nội xem như còn chút tình người. Bà nghĩ thương mẹ tôi vất vả sinh con quán xuyến việc nhà cho bố, lại thêm ngày xưa bà cũng từng bị kẻ thứ ba phá hoại đến mức phải ly hôn chồng nên căm thù mấy ả chen chân vào gia đình người khác lắm.
Bà buông lời chốt hạ: “Có Tống Diễm thì không có bà già này.”
Bố tôi chính ra có hiếu phết, ông ấy bắt đầu nhìn nhận lại mối quan hệ ngoài luồng của mình.
Cuối cùng, bố tôi quyết định, cắt đứt với Tống Diễm cũng được nhưng mẹ tôi nhất định phải thuyết phục chị cả hoặc tôi rót vốn vào công ty của mình.
Mẹ vừa mới tìm đến chị tôi xong.
Chị nhắc nhở tôi: "Bây giờ em đang sống yên lành, tuyệt đối đừng có tự đẩy mình vào chốn nguy hiểm làm gì. Chớ có vì cái danh con gái ngoan mà biếu không tiền. Bọn họ chỉ thấy em vừa ngốc nghếch lại dễ dụ chứ không biết ơn em đâu, sau đó sẽ biến em thành cái máy rút tiền đó."
"Em biết mà."
Thật ra mẹ cũng từng tìm tôi mấy lần. Sau lần mẹ kéo Nguyễn Thành và Nguyễn Miên đến chặn cửa thì Đoàn Duy đã dặn riêng bảo vệ khu nhà là đừng có cho mẹ tôi vào.
Thế nên bà ấy bị ngăn ở ngoài, không gặp được tôi. Thì bà ấy chuyển sang gọi điện thoại, bị tôi chặn luôn.
Gần hai tháng nữa trôi qua, chị tôi lại gọi điện đến phổ cập tình hình.
Chị kể rằng bố thương bà nội, cuối cùng vẫn quyết định đoạn tuyệt với Tống Diễm về sống cùng mẹ.
Bà nội vất vả nuôi bố khôn lớn nên ông ấy không muốn làm bà chạnh lòng.
Chị tôi nói chắc như đinh đóng cột: "Mẹ con Tống Diễm chẳng vừa đâu, kiểu gì cũng sẽ giở trò gì đấy. Chúng ta cứ đợi xem kịch hay đi."
Không ai lường trước nổi tin chúng tôi đợi được lại là thông báo bà nội đã từ trần.