Sau khi Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu đưa Tô Bảo đi tiêm vắc-xin phòng bệnh xong, cô cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về chuyện của Lương Ninh Ninh.
Trước đó chỉ tập trung giải mộng, hiện giờ suy nghĩ suốt dọc đường đi, quả thực quá mức chấn động.
Cô không kìm được mà lên mạng tìm hiểu về những chuyện liên quan và tương tự, phát hiện rằng, có rất nhiều người gây ra bạo lực học đường nhưng chỉ xử phạt đơn giản rồi kết thúc, bởi vì chúng vẫn là trẻ vị thành niên, hoặc bị tạm giam nghiêm túc vài ngày, qua một thời gian lại bình yên vô sự.
Sau khi xóa sổ đơn giản một người, bọn họ vẫn tiếp tục sống cuộc đời của họ, cứ thản nhiên mà sống.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cuối cùng Tô Minh Châu không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
Anh phát hiện dọc đường đi hôm nay cô luôn thất thần, cố tình là bây giờ anh lại không dám quá hung dữ, nghe nói hung dữ không tốt…
Cơ Thập Nhất đang định nói qua loa có lệ thì thấy anh đáng thương nhìn mình, đành phải nhỏ giọng nói: “Vụ bạo lực học đường trên Weibo, thật đáng tiếc.”
Giống như cô chỉ có thể thầm ước mong, ngoài ra thì chẳng giúp được gì cả.
Nghe thấy đáp án, cuối cùng Tô Minh Châu cũng hài lòng.
Lại nhìn dáng vẻ không ngờ tới của cô, nghĩ sâu hơn đôi chút, anh đã hiểu ra vấn đề, hiện tại bạo lực học đường hầu hết đều do trẻ vị thành niên gây ra, chưa đến tuổi chịu trách nhiệm nên cũng không giải quyết được gì, người ngoài cuộc nhìn vào thì quả thực sẽ cảm thấy khó chịu.
“Không thể lùi bước khi đối mặt với loại chuyện này, chỉ hy vọng nạn nhân có thể kiên cường. Không phải là trước kia, khi còn ở cô nhi viện, cũng có người bắt nạt chúng ta hay sao?” Anh thầm nói, “Cuối cùng đều bị chị đánh đuổi hết cơ mà.”
Bấy giờ Cơ Thập Nhất mới nhớ ra chuyện đó.
Cô đã từng khống chế được thân thể của nguyên chủ vài lần, phần lớn đều là ở cô nhi viện, lần đầu tiên cô an ủi Châu Châu mới tới cô nhi viện, lần thứ hai là khi Châu Châu gầy yếu bị bắt nạt, lần thứ ba là lúc nhà họ Tô đến đòi người, cô đồng ý.
Cô rất tức giận khi Châu Châu bị bắt nạt không chỉ một lần.
Tại cô nhi viện, nguyên chủ thuộc nhóm yếu thế, bọn trẻ trong viện thường chia bè phái, viện trưởng không thể quản lý quá nhiều, bị cô lập là chuyện thường tình.
Lần đó, mấy bé trai bắt nạt Châu Châu mặt mũi xinh đẹp nhưng sức khỏe lại không tốt, nói anh yếu ớt, còn xô xô đẩy đẩy, cô đã thoát khỏi sự trói buộc và kiểm soát của thân thể, trực tiếp xông lên.
Cuối cùng là đánh cho mấy tên nhóc đó phải nằm sấp xuống đất, ít nhiều cũng nhờ ngày thường hay đánh nhau với những vật thể kỳ lạ trong giấc mơ, đối phó với mấy đứa trẻ chỉ là chuyện đơn giản, huống hồ chi, thời điểm đó cô cũng không còn nhỏ tuổi.
Châu Châu khi ấy vẫn đang đau khổ khóc lóc với cô.
Vừa thấy cô cong môi cười yếu ớt, Tô Minh Châu cũng cười theo, đôi mắt màu lam ẩm ướt sáng ngời.
“Em có cảm thấy sau này bạn trai chị sẽ bị áp đảo về sức lực không?” Cơ Thập Nhất nghịch ngợm hỏi.
Tô Minh Châu không ngờ cô sẽ như vậy hỏi, có phần không biết làm sao, ngơ ngác trả lời: “Vâng…”
Nhìn anh như vậy, Cơ Thập Nhất đưa tay lên véo vào mặt anh.
Châu Châu quá mức thẹn thùng.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cô hơi ngạc nhiên, hỏi: “Đúng rồi, chị nghe nói em đầu tư vào bộ “Trinh thám tình yêu”, chị Tinh nói đó chỉ là một bộ web drama, em phí tiền vào đó làm gì?”
Mới đầu cô không biết anh là nhà đầu tư, đến khi Vương Hạo không cẩn thận nói lỡ miệng mới biết được, hơn nữa, số tiền đầu tư còn không nhỏ chút nào.
Tô Minh Châu nói: “Thấy nó có triển vọng, bây giờ các bộ phim truyền hình kịch tính rất nổi tiếng.”
Cơ Thập Nhất trầm ngâm gật đầu.
Hình như đúng là vậy thật.
Tô Minh Châu banh mặt, cố gắng tạo ra biểu cảm ưa nhìn.
Bị việc này gián đoạn, trong khoảng thời gian ngắn, Cơ Thập Nhất cũng quên mất chuyện vừa rồi, được anh đưa về chung cư.
Ngày mai cô có lịch quay quảng cáo cho Sweet Chocolate, chắc hẳn sẽ kéo dài hết một ngày, phát hành cùng chocolate Thất Tịch trong hai ngày nữa.
Khác với những quảng cáo được tung ra trước đó, Sweet thường phát hành quảng cáo cùng lúc ra mắt sản phẩm mới, chiếm giữ màn hình LED ở các quảng trường lớn, ngày đó sẽ quét sạch tất cả mọi đám đông bên ngoài.
Trái ngược với những gì người khác suy đoán, trong vài năm qua, chiến lược như vậy đã khiến mọi người cảm thấy mới lạ, doanh số không những không giảm mà còn có chiều hướng tăng cao.
…
Trong lúc cô không biết, Weibo đã sục sôi ngất trời.
Một bài viết có tiêu đề “Thế giới này khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng —— Lương Ninh Ninh” đã khiến vòng bạn bè và Weibo bùng nổ, số lượt bình luận và chia sẻ dưới Weibo của tác giả “Một mặt khác của thế giới” đã vượt quá con số một trăm nghìn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà leo vùn vụt lên hot search.
Những người thường xuyên chơi Weibo đều biết đến blogger nổi tiếng “Một mặt khác của thế giới”, cô ấy là tình nguyện viện ở nước ngoài, thường đăng những bài về bóng tối ẩn giấu sau ánh sáng, mỗi một chủ đề đều có thể khiến người ta tỉnh ngộ, cô ấy có hơn mười triệu người theo dõi trên Weibo, không hề thua kém những người nổi tiếng.
Bài viết lần này đã nhận được sự đồng cảm từ rất nhiều người ngay từ khi nó vừa được đăng lên, vượt xa những đề tài khác trong quá khứ.
[Một mặt khác của thế giới V: # Nạn nhân của bạo lực học đường, Lương Ninh Ninh có lỗi gì sao? #
Nói thật lòng, mỗi lần nhìn thấy chuyện như vậy thì tôi đều muốn hỏi: Khi nào bạo lực học đường mới có thể biến mất?
Tôi đã rất kinh hãi khi biết được toàn bộ câu chuyện, tôi khó lòng mà tưởng tượng được, một nữ sinh lớp mười một còn chưa trưởng thành đã phải chống đỡ ra sao sau khi trải qua bạo lực lạnh, cô lập, ngược đãi và nhiều lần xâm hại.
Nếu cô bé tự mình nhảy lầu, đó có lẽ là lần dũng cảm duy nhất và cuối cùng.
Tôi đã đọc toàn bộ nhật ký của Ninh Ninh, như thể đã tận mắt chứng kiến cô bé cất bước đi từ hy vọng đến tuyệt vọng ngày sau cuối, tưởng chừng bất cứ ai cũng có thể là cọng rơm cứu mạng cô bé, nhưng lại không một ai đưa tay ra, cô gái mười bảy tuổi cứ thế mà ra đi ở độ tuổi đẹp nhất.
Sự cô lập của những người bạn, bi kịch từ gia đình, giáo viên cầm thú, tất cả lại tập trung hết vào một người, nếu là tôi, chỉ sợ là đã phát điên từ lâu lắm rồi.
Nhưng Lương Ninh Ninh thì khác, cô bé vẫn luôn hy vọng mình thi đậu vào một trường đại học tốt, rời khỏi ngôi trường tràn ngập ác ý với cô bé, chỉ là, cho đến cuối cùng, niềm tin đó cũng chẳng đủ để bù đắp những thương tổn mà cô bé phải gánh chịu.
Bạo lực học đường vẫn luôn tồn tại, tôi cũng biết rõ, đến nay có rất nhiều người dẫn đầu kêu gọi, loại chuyện này cũng từng bị phơi bày không chỉ một lần trên Weibo, mỗi khi chuyện xảy ra, chúng ta luôn khiển trách những người đó, nhưng cho đến cuối cùng, mọi thứ sẽ thường lắng xuống mà không có bất cứ sự cải thiện nào, những gì nên làm thì vẫn sẽ làm.
Cùng là trẻ vị thành niên, lẽ ra Lương Ninh Ninh nên được pháp luật bảo vệ, được sống rực rỡ trên thế gian này, nhưng bây giờ, mọi thứ gần như đã bị đảo lộn trật tự mất rồi, pháp luật lại chọn lựa bảo vệ hung thủ gi3t ch3t cô bé.
Có lẽ mọi người sẽ nói, tại sao các bạn trong lớp chỉ bạo lực, lạnh lùng với một mình cô bé, loại lý thuyết về người bị hại này đã quá phổ biến rồi, hãy đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem, cô bé đáng bị bắt nạt hay chỉ vì tự ti và yếu đuối hay sao?
Rốt cuộc là ai đã bức tử một thiếu nữ tựa loài hoa quý như Lương Ninh Ninh, tôi muốn nói, tất cả mọi người đều là hung thủ, nếu không có những lời nói, những hành vi này của các bạn, chắc chắn sẽ không tạo nên hậu quả hiện tại, có lẽ bạn không phải là người đè chết cọng rơm cuối cùng của cô bé, nhưng bạn cũng không thể thay đổi sự thật rằng, bạn đã gây áp lực khiến cô bé tuyệt vọng về thế giới này.
Giẫm đạp lên mạng người vui vẻ đến vậy ư, buổi tối các người sẽ không nằm mơ thấy ác mộng sao?
Có lẽ sẽ bị mời đi uống trà nhỉ, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu ——
Rốt cuộc luật pháp bảo vệ trẻ vị thành niên hay luật pháp bảo vệ trẻ vị thành niên phạm tội?]
Bởi vì bấy giờ trời đã xế chiều, hầu hết mọi người đều đã tan lầm, hoặc ngồi trên xe buýt, hoặc ngồi tàu điện ngầm, lướt Weibo đã trở thành việc cần làm của mọi người vào mỗi cuối ngày, tất nhiên cũng đọc được bài viết này.
Lương Ninh Ninh là ai?
Hình như là cô bé rơi khỏi tòa nhà khoảng thời gian trước…
Tại sao lại liên quan đến bạo lực học đường?
Bọn họ nghi ngờ nhìn xuống, càng xem càng khiếp sợ, gần như không thể ức chế được sự bất lực bị kìm nén dưới đáy lòng.
Nhất là khi nhìn thấy những bức ảnh được đính kèm ở cuối bài, bọn họ không khỏi trừng lớn hai mắt, sau một lúc lâu thì tràn ngập lửa giận.
Trên bức ảnh là những lời non nớt trong nhật ký, dấu hiệu của sự nhảy vọt, từ sự mong đợi với lớp học mới đến nỗi tuyệt vọng trong cuộc đời, chỉ vỏn vẹn chưa đầy một năm.
Tiếng nói khàn cả giọng gần như cắt ngang trang giấy.
Không ai có thể nghĩ tới bao nhiêu điều tồi tệ như vậy lại dồn hết lên người một nữ sinh mới chỉ học lớp mười một, cho dù đặt trên người những người trưởng thành như bọn họ, nó cũng được coi là một sự tàn nhẫn.
Thử nghĩ mà xem, một cô bé mười bảy tuổi đột nhiên phát hiện những người xung quanh, thậm chí cả giáo viên cũng có ác ý với mình, vậy cô bé ấy có còn động lực để sống tiếp không?
Những người thường xuyên theo dõi tin tức đều biết, mấy năm gần đây, gần như cứ cách một khoảng thời gian, bạo lực học đường lại bị phơi bày trên Weibo một lần, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì, bởi vì, về cơ bản thì những người đó đều là trẻ vị thành niên, mà pháp luật thì bảo vệ bọn họ.
Sau khi đổi mới, số lượng bình luận vẫn tiếp tục gia tăng, tùy ý nhấn mở bất cứ bình luận nào trong đó cũng đều có thể đối mặt với bạo lực học đường thực sự.
“Năm đó tôi cũng từng bị bạo lực học đường, đến nay vẫn không biết lý do vì sao, buổi họp lớp lần trước tôi không tham gia, có người nói với tôi, những người đó muốn xin lỗi tôi, nhưng một câu xin lỗi là có thể xóa đi những tổn thương mà trước kia tôi phải gánh chịu hay sao?”
“Khi bọn họ chán ghét một người, dù bạn béo, xấu, học tập không tốt, tất cả đều là lý do, hiện giờ tôi đã lọt vào top 10 và học được cách ăn mặc trang điểm, tuy vậy, tôi vẫn nghe thấy bọn họ thì thầm sau lưng, nói tôi phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Thật đáng sợ, nếu là tôi, chỉ sợ tôi đã sớm gục ngã mất rồi, chỉ riêng chuyện xâm hại thân thể tôi đã không thể chấp nhận được rồi, thực ra cô bé này rất kiên cường, là thế giới này quá bất công với cô bé.”
“Mạnh mẽ yêu cầu nghiêm trị những kẻ đó! Gây ra chuyện như vậy mà còn ung dung ngoài vòng pháp luật, trước đó tôi cũng để ý tới chuyện này, còn tưởng rằng mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi, không ngờ là bên trong lại ẩn chứa sự thật như thế này, nhất định phải bắt được những kẻ đó!”
“# Hy vọng sẽ nghiêm trị kẻ đã gây ra bạo lực học đường # Là một nạn nhân của bạo lực học đường, hiện tại tôi không yêu cầu thay đổi điều luật, nhưng ít nhất, những kẻ đầu sỏ gây tội phải chịu trừng phạt.”
“# Khởi động lại cuộc điều tra vụ nữ sinh nhảy lầu # rõ ràng là trong chuyện này vẫn còn nhiều uẩn khúc, nhà trường lên tiếng nói rằng cô bé tự sát, nhưng hiện giờ nhật ký của cô bé bày ra trước mắt, đó không phải là chứng cứ hay sao? Chẳng lẽ cô bé bôi nhọ trường học? Tôi không tin.”
“Thứ giáo viên rác rưởi, trường học rác rưởi, người như vậy mà vẫn có thể trở thành giáo viên, mắt mù hết rồi sao? Lại còn là trường cấp ba mẫu mực nữa cơ, một giáo viên mà dám làm ra chuyện như vậy, tôi thấy cái trường học này có thể đóng cửa được rồi!”
…
Đối mặt với chuyện chấn động như vậy, mỗi người đều lựa chọn im lặng, im lặng thật lâu mà không nói gì.
Tất cả những gì bọn họ có thể làm chỉ là chia sẻ, khiển trách, tức giận mắng một câu mà thôi.
Dưới Weibo “Một mặt khác của thế giới”, # Cầu cho Lương Ninh Ninh an giấc ngàn thu # Chủ đề này đã trở thành chủ đề tiên phong cho tất cả các bình luận.
Không biết ai là người bắt đầu trước, những yêu cầu nghiêm trị kẻ gây tội trên Weibo xuất hiện như măng mọc sau mưa, cứ nối tiếp nhau, không ngơi nghỉ một phút giây nào.
Chuyện ồn ào huyên náo về việc hạ thấp độ tuổi trong khoảng thời gian trước cũng bị lôi ra, nhất thời, vấn đề yêu cầu thay đổi điều luật lại bị réo tên một lần nữa.
Dường như, đây là lần đầu tiên cư dân mạng đạt được sự thống nhất.
Tuy nhiên, bọn họ muốn biết, liệu kết quả lần này có lại là sự thinh lặng tuyệt đối như trước kia nữa hay không?