Cơ Thập Nhất không dùng ngọc bội, hiện giờ cô có thể tự mình giải mộng. Mà linh lực thu được sẽ cất vào trong đó, chờ sau này có thể dùng đến, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có thể giúp đỡ tiến vào giấc mơ.
Một khi bước vào giấc mơ, giải mộng là thứ yếu. Kéo người ra khỏi hình ảnh đặc biệt trong giấc mơ mới là điều mà đại đa số trường hợp nên làm. Dù sao thì, giải mộng trong lúc này, tình hình trong giấc mơ sẽ thay đổi theo hành vi của người mơ, hình ảnh tất nhiên sẽ thay đổi, giải cũng sẽ không chính xác.
Vì vậy cô phải chuẩn bị đủ linh lực, để tránh cho mình bị lạc lối trong giấc mơ.
Trước đây, ở đại lục mộng cảnh cũng có những ví dụ như vậy.
Khác với khi ở đây, linh lực của đại lục mộng cảnh là ở bên ngoài không khí, chỉ cần có pháp bảo lưu trữ linh lực là có thể tiến vào giấc mơ, nhưng điều này đòi hỏi người nằm mơ phải có năng lực giải mộng cơ bản mới được.
Ban đầu, có một người đàn ông đi lừa đảo giả làm giải mộng sư, có một pháp bảo thấp kém chứa linh lực, hắn ta đi giải mã giấc mơ cho một đứa trẻ của một hộ gia đình nọ. Ai ngờ đâu, sau khi đi vào giấc mơ, pháp bảo bị vỡ nát, hắn ta cũng không bao giờ có thể bước ra khỏi giấc mơ của đứa trẻ đó nữa.
Nếu không thể bước ra khỏi giấc mơ, vậy thì chỉ có thể sống trong giấc mơ mà thôi.
Nếu may mắn, giấc mơ tốt lành, sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nếu xui xẻo, giấc mơ đại hung, cuối cùng sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Trong mơ là tinh thần thể, cơ thể bên ngoài sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, một khi tinh thần không thể trở lại, tất nhiên cơ thể cũng sẽ không tỉnh lại.
Sau đó, bố mẹ của đứa trẻ đã nhờ một giải mộng sư cao thâm hơn, kéo người đàn ông đó ra khỏi mộng cảnh. Nhưng lúc trở ra, người đàn ông đó đã thay đổi hoàn toàn, gần như không còn là con người nữa. Giải mộng sư kia đã kể lại tình huống trong giấc mơ, người xung quanh nghe thấy đều bị dọa sợ.
Tất nhiên Cơ Thập Nhất không thể để mình rơi vào tình huống như vậy được, cô phải chuẩn bị chu đáo.
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đan xen vào nhau.
Cơ Thập Nhất hoàn hồn, sắp xếp lại mạch suy nghĩ mạch lạc. Giấc mơ này, thật ra mà nói, thứ tự hình ảnh rất lộn xộn, vì vậy cô phải sắp xếp thứ tự của các hình ảnh.
Ba người nhìn cô chăm chú, cuối cùng cô cũng cất lời giải thích giấc mơ: “Lúc bắt đầu giấc mơ, bầu trời xám xịt lại có sương mù, cho thấy giấc mơ không tốt, hơn nữa, tình hình vận mệnh sau này cũng không thay đổi, chứng tỏ giấc mơ này là giấc mơ xấu.”
Giấc mơ xấu là gì, mấy người ở đây ngay lúc này đều hiểu rõ, với lại, cho dù không hiểu, bọn họ vẫn có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói của cô.
“Con đường lúc bắt đầu thật ra là sự phản ánh thực tế. Uốn lượn quanh co, điểm đến cuối cùng là nghĩa trang của con trai, chứng tỏ con đường tìm kiếm con trai rất gian nan, cũng rất phức tạp. Hơn nữa, con đường nhỏ cũng chỉ cuộc đời của bà ấy không như ý giống như trước đây.”
Tất nhiên, con trai mất tích, sao có thể như ý như trước được?
“Thực ra, trong giấc mơ này có hai điểm xấu nhất.” Nói đến đây, thật ra điểm quan trọng nhất chính là ở đây, Cơ Thập Nhất thả chậm giọng điệu.
Liên Diệc nhíu mày: “Hai điểm? Phần mộ? Cành cây gãy?”
Phạm Dương cũng trả lời: “Tôi cảm thấy ngôi mộ đó không tốt. Trước đây tôi cho rằng những thứ trong giấc mơ trái ngược với thực tế, nhưng bây giờ tôi không nghĩ như vậy nữa. Ngôi mộ kia hẳn là ngôi mộ thật sự của Hồng Văn nhỉ?”
Nghĩ lại thì, trước đây luôn cho rằng, thấy quan tài có nghĩa là sẽ thăng quan tiến chức, bây giờ lại cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Quả nhiên có rất nhiều chuyện không thể nhìn ở mặt ngoài được.
Vốn Phạm Dương nghĩ mình nói sai, nhưng Cơ Thập Nhất gật đầu: “Anh nói cũng đúng. Điểm xấu nhất chính là phần mộ của Hồng Văn, mà sau đó còn xuất hiện lang sói, hai con vật này lại còn chạy xung quanh phần mộ nữa. Điều này có nghĩa là, trong nhà có người chết.”
Người trong nhà còn có thể là ai, ngoại trừ Hồng Văn ra, không còn ai khác.
Phạm Dương hít sâu một hơi: “Hồng Văn thật sự… Không thể nào cứu được sao?”
Nếu thật sự không cứu được, e rằng mẹ của Hồng Văn sẽ thực sự sụp đổ, một gia đình cũng vỡ tan từ đó.
Sắc mặt Cơ Thập Nhất hơi tái nhợt, cố nặn ra một nụ cười: “Tôi nói ra thì anh sẽ hiểu. Bia mộ là giả, nói rõ ràng rằng, trên thực tế, bia mộ này không hề tồn tại. Giấc mơ chỉ để cho mẹ của Hồng Văn biết đây là ngôi mộ của con bà ấy, mà ngôi mộ có thật, nói rõ nó là thật. Xác định đây là ngôi mộ của con bà ấy.”
“Hơn nữa, lúc ban đầu, bà ấy phát hiện mình không nhìn thấy con đường, điều đó cho thấy, bà ấy không biết con mình đang ở đâu, nhưng vì một lý do nào đó, bà ấy biết được tình hình con trai của mình.”
Liên Diệc đột nhiên nói: “Ở đó có rất nhiều ngôi mộ… Vậy có nghĩa là người chết không phải chỉ có mỗi Hồng Văn?”
“Đúng vậy.” Cơ Thập Nhất nói chậm lại: “Những người kia hẳn là một nhóm người cùng bị giết, về phần là ai, tôi không biết rõ lắm.”
Giấc mơ này không liên quan gì đến hung thủ, dù sao thì Hồng Văn cũng đã chết rồi, trong tiềm thức, mẹ của cậu bé sẽ chỉ mơ thấy những thứ liên quan đến con của mình.
Có điều, cũng có một khả năng khác, nếu báo mộng, vậy manh mối sẽ nhiều hơn.
“Cơ thể mẹ của Hồng Văn bị khống chế là bởi vì bà ấy không cho rằng đứa con trai mà bà ấy nhìn thấy thật sự đã chết, nhưng cơ thể đã cho bà ấy câu trả lời. Thăm mộ, nắm đất, cắm cành cây, đều là tập tục mà ở quê nhà bà ấy có.”
Cơ Thập Nhất dừng lại, rồi tiếp tục: “Sau đó, bà ấy phát hiện ra móng tay của mình bị rơi xuống, nó cũng mang ý nghĩa xấu, ngụ ý người trong giấc mơ sẽ gặp một vài chuyện không may, nghiêm trọng hơn thì liên quan đến cơ thể, ví dụ bị bệnh chẳng hạn.”
“Bà ấy ngắt cành cây. Trên đường đi không có gì, đến phần mộ mới xuất hiện hình ảnh cành cây bị gãy, nghĩa là xấu, chưa kể lá trên cành cây héo rũ, điềm xấu tăng thêm một phần. Lại có gió lạnh, cho thấy có lực bên ngoài tác động vào phá hoại, cũng chính điềm xấu này là do ngoại lực mang đến.”
Tác động của ngoại lực khiến cho Hồng Văn bị thương. Điều này rõ ràng cho thấy vụ án mất tích này không còn là một vụ án mất tích đơn thuần nữa, mà có người làm hại bọn họ.
Đưa ra kết luận như vậy, sắc mặt Liên Diệc không tốt lắm.
Vốn dĩ khả năng sống sót rất thấp, nhưng tốt xấu gì vẫn còn ôm hy vọng. Hiện giờ có thể trực tiếp kết luận đứa trẻ Hồng Văn đã bị giết hại, nói không chừng thi thể bị hung thủ chôn ở một nơi nào đó, bọn họ vẫn không biết được.
Cơ Thập Nhất dừng lại một lúc, để cho bọn họ tiêu hóa thông tin, rồi tiếp tục nói: “Tôi nói nó liên quan đến Ngũ hành là bởi vì, cho dù là ngũ tạng [*], ngũ quan hay cảm xúc, đều thuộc ngũ hành. Ví dụ như trong ngũ tạng có một mối quan hệ như thế này. Can mộc sinh tâm hỏa, tâm hỏa sinh tỳ thổ, tỳ thổ sinh phế kim, phế kim sinh thận thủy, và thận thủy sinh can mộc [**].”
[*] Ngũ tạng: Theo Đông y, đây là 5 cơ quan đảm nhận nhiệm vụ co bóp, chứa đựng và chuyển hóa, thuộc nhóm “tạng”, và được gọi chung là “ngũ tạng”, là các cơ quan mang huyết, tân, dịch, khí, thần đóng vai trò rất quan trọng trong cơ thể con người. Ngũ tạng bao gồm tâm – can – tỳ – phế – thận với các bộ phận tương ứng: tim, gan, lách, phổi, cật. Mỗi tạng là một cơ quan có mối liên kết và gắn liền với nhau cùng hoạt động theo một chu trình nhất định.
[**] (Liên quan đến quy luật tương sinh của Ngũ hành): chỉ mối quan hệ sinh ra nhau một cách thứ tự, thúc đẩy nhau phát triển của thủy, hỏa, mộc, kim, thổ. Thứ tự tương sinh là: mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc. Sự tương sinh này cứ lặp lại không ngừng. Nếu đứng từ một hành mà nói thì sinh ra nó được gọi là “mẹ”, do nó sinh ra được gọi là “con”.
Trong cơ thể con người: can mộc sinh tâm hỏa, tâm hỏa sinh tỳ thổ, tỳ thổ sinh phế kim, phế kim sinh thận thủy, thận thủy sinh can mộc.
Phạm Dương vẫn luôn tò mò nên không kịp chờ đợi hỏi: “Còn ngũ quan thì sao?”
“Dựa theo thứ tự Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ mà nói, ngũ quan tương ứng chính là mũi, mắt, tai, lưỡi và miệng. Mà cảm xúc thì tương ứng với buồn, giận, sợ hãi, vui vẻ và lo lắng.” Cơ Thập Nhất nói: “Có thể nói, đây là sự tương thông với nhau.”
Hóa ra là vậy. Phạm Dương gật gù. Quả nhiên là cánh cửa học vấn, lại có thể liên hệ một cái gì đó với Đạo gia [*]. Quả nhiên giải mộng rất thần bí.
[*] Đạo gia: là một trong những trường phái triết học quan trọng nhất trong thời kỳ bách gia chư tử của Trung Quốc (thời kỳ triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa nở rộ, rơi vào giai đoạn từ thế kỷ VI đến năm 221 TCN, thời kỳ Xuân Thu – Chiến Quốc). Những nhân vật đặt nền móng cho trường phái này là Lão Tử, Trang Tử.
Nếu trước đây, anh ta nghe người ta nói về Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, thì có lẽ anh ta sẽ coi người đó là đồ bịp bợm rồi. Dù sao thì mấy người như thế ở thời nay tồn tại rất nhiều, hơn nữa, người bị lừa cũng nhiều vô số kể.
Sau khi suy nghĩ, Liên Diệc hỏi: “Trong giấc mơ của mẹ Hồng Văn có chứa nước, gỗ và đất. Vậy nó sẽ tương ứng với ngũ tạng, ngũ quan và cảm xúc đúng không?”
Cơ Thập Nhất im lặng một lúc rồi thở dài đáp: “Là ngũ tạng và ngũ quan.”
Cái gọi là ngũ tạng chính là tâm can tỳ phế thận, hơn nữa đây đều là các bộ phận.
Trong đầu Liên Diệc lóe lên một tia sáng: “Hung thủ là bọn buôn bán nội tạng?”
Nếu đúng là như vậy, so với việc tìm người không rõ mục đích, có mục tiêu sẽ dễ dàng tìm được đối tượng hơn rất nhiều, với lại, bọn buôn bán nội tạng thường không chỉ có một người, cho nên việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn.
Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Tôi không biết. Giấc mơ của bà ấy không cung cấp tin tức này. Nhưng trong ngũ tạng xuất hiện tỳ, ngũ quan xuất hiện tai.”
“Cành cây lúc đầu bị gãy có hai ý nghĩa. Mà ý nghĩa thứ hai tương ứng với Ngũ hành. Mộc là chỉ con mắt. Cành cây bị gãy, nghĩa là đôi mắt đã không còn sử dụng được nữa rồi.”
“Mẹ của Hồng Ôn nằm mơ thấy đất của ngôi mộ bị rơi ra hai bên là một hiện tượng không bình thường, tỳ bị tổn thương. Mà xung quanh ngôi mộ có hai con mương, mương là thủy, tai thuộc thủy, tức là tượng trưng cho hai tai. Cả hai tai đều bị thương.”
“Vì vậy, Hồng Văn hẳn đã bị những kẻ vô nhân tính hành hạ, hoặc là xảy ra một tình huống khác dẫn đến kết quả này.”
Cơ Thập Nhất không nhịn được mà nghẹn ngào: “Dưới tình huống mẫu tử liên tâm [*], điểm cuối cùng trong giấc mơ, bà ấy đứng trước ngôi mộ khóc lớn, không biết nỗi buồn này đến từ đâu. Thực ra là nỗi buồn đó đến từ việc đứa trẻ đã xảy ra chuyện, chỉ là bà ấy không biết mà thôi.”
[*] Mẫu tử liên tâm: Thành ngữ chỉ tình mẹ con nối liền khúc ruột.
Giấc mơ như vậy, đối với một người mẹ, quả thật đáng sợ vô cùng. Cho dù mẹ của Hồng Văn vẫn luôn tin rằng con trai mình vẫn còn sống, nhưng giấc mơ đã cho bà ấy tin tức.
Liên Diệc nắm chặt hai tay lại. Giấc mơ này nói ra thì đơn giản, nhưng thực tế lại vô cùng đáng sợ.
Hồng Văn vốn không bệnh không tật, nhưng mới mất tích một ngày đã xảy ra chuyện như vậy. Người bắt cậu bé đi hẳn là đã làm gì đó với cậu bé. Kết quả như vậy, ngay cả người lớn cũng không sao chịu được, chứ đừng nói đến một đứa trẻ.
Có thể tưởng tượng ra, nếu lá lách bị vỡ mà không được cấp cứu kịp thời thì căn bản không còn khả năng sống sót. Hơn nữa, tai và mắt đều xảy ra vấn đề, hoặc là không nghe được nữa, hoặc là đã bị người ta xử lý.
Nếu như không nhanh chóng tìm thấy mấy đứa trẻ, khó lòng tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Cô Cơ, cô tiếp tục đi.” Liên Diệc bình tĩnh nói.
Bây giờ cần phải giải ra nơi mà bọn trẻ bị đưa đi. Nếu đến kịp, nói không chừng có thể giải cứu những đứa trẻ còn sống còn lại, điều kiện trước mắt là bọn chúng vẫn còn sống.
Cơ Thập Nhất gật đầu, hít một hơi thật sâu, nhấn nút phát của máy ghi âm.
Người thứ hai cũng là một người phụ nữ.
Liên Diệc giải thích: “Bà ấy là mẹ của Trịnh Nham.”
Cuối cùng, anh ta lại nhíu mày, bổ sung: “Trịnh Nham không khác gì Hồng Văn, đều là những đứa trẻ có sức khỏe tốt. Cậu bé đã học Taekwondo được mấy năm rồi.”
Cơ Thập Nhất cũng biết ý của anh ta, sợ là chuyện cơ thể xảy ra chuyện lúc nãy đã khiến anh ta sợ hãi.
Có thể dễ dàng nhận ra rằng, mẹ của Trịnh Nham tương đối bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được sự yếu ớt và vô lực. E là bà ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nếu tin tức xấu, coi như cũng rõ ràng, còn nếu tin tốt thì xem như đó là một niềm sướng vui ngoài ý muốn.
Bà ấy chậm rãi nói: “Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, nhưng lần nào tôi cũng mơ thấy giấc mơ đó. Tôi luôn cảm thấy rất kỳ quái, muốn đến chùa cúng bái.”