Tô Minh Châu kéo Cơ Thập Nhất đến một vị trí trong góc.
Mặc dù vị trí này ở trong góc nhưng phong cảnh lại không tệ chút nào, hơn nữa, nó còn yên tĩnh hơn những chỗ ngồi khác, gần cửa sổ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Hai người vừa mới ngồi xuống, người chụp ảnh không ngơi tay bên kia lại chụp thêm vài tấm nữa.
Ở vị trí cách họ vài bàn, cô gái đang đung đưa chiếc điện thoại di động, chụp ảnh xong còn chỉnh sửa, thêm bộ lọc, vui đến quên cả trời đất.
Người bên cạnh nói: “Em nói xem, em làm vậy chẳng phải đã vi phạm quyền riêng tư cá nhân rồi sao?”
Cô gái tắt máy, nói: “Em biết chứ. Nhưng người nổi tiếng bị chụp ảnh trên đường như thế này là chuyện bình thường mà. Mặc dù xâm phạm một chút, nhưng trên thực tế, những bức ảnh chụp trên đường này khiến mọi người hiểu sâu sắc hơn, chẳng hạn như mặt mộc hay gì đó.”
Nếu như truy cứu xâm phạm quyền riêng tư, đoán chừng sau này người hâm mộ, người qua đường cũng không thể chụp ảnh minh tinh được.
Bạn trai của cô ấy lắc đầu: “Anh không đồng ý với quan điểm của em, tốt nhất là đừng đăng lên.”
Cô gái trừng mắt nhìn anh bạn trai: “Trời ơi, anh cứ kệ em đi.”
Nói rồi cô ấy đăng vài tấm hình lên Weibo của mình, còn đặc biệt chọn ra tấm đẹp nhất, chụp sườn mặt của hai người, không phải là chính diện.
Cô ấy viết caption hay ho rồi đăng lên, sau đó nói: “Nghe lời của anh rồi đó, em không đăng ảnh chính diện, em tốt hơn người khác, đúng không?”
Chờ đến lúc cô ấy lướt thấy tên nhà hàng và Cơ Thập Nhất, cô ấy phát hiện thế mà thực sự có mấy bài đăng trên Weibo, còn được đính kèm hình ảnh. Chỉ là, những bức ảnh đó không nghệ thuật bằng của cô ấy, thậm chí còn không thêm bộ lọc nữa.
Cô gái tức giận, vỗ vỗ cánh tay của anh bạn trai. Nếu không phải anh ấy ngăn cản thì hiện giờ Weibo của cô ấy đã nổi bật nhất rồi. Người xem cũng sẽ xem được ảnh đẹp hơn, đương nhiên tâm tình cũng thoải mái hơn.
Nhưng may mắn thay, có lẽ dòng caption cô ấy viết rất rõ ràng, dẫn đến số lượt chia sẻ và bình luận tăng lên vùn vụt, lập tức áp đảo những bài viết trước. Chỉ cần tìm từ khóa liên quan, kết quả nhảy ra đầu tiên chính là Weibo của cô ấy.
Cũng lâu rồi cư dân mạng không nghe thấy tin tức gì của Cơ Thập Nhất, mấy ngày gần đây lại chú ý tới vụ án không đầu, không khí rất đè nén, hình ảnh ấm áp của hai người nhảy ra quả thực đã khiến người ta thấy thoải mái hơn khá nhiều.
“A a a kia là Tô Bảo kìa, đáng yêu quá đi thôi a a a a. Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao tôi lại thấy mình yếu ớt vậy.”
“Theo như tôi thấy, hẳn là hai người cùng đi triệt sản cho Tô Bảo. Tôi đoán vậy là vì Tô Bảo cũng đến tuổi nên triệt sản rồi.”
“Không thấy mặt đỏ rất thú vị sao? Đây là yêu sao? Thập Nhất nhà ta yêu rồi sao?”
“Tôi dám nói nhất định tổng giám đốc Tô có ý đồ, còn dám kéo tay Thập Nhất nữa, mượn mèo để quyến rũ Thập Nhất nhà ta đây mà!”
“Đây là nhà hàng nào vậy, cảnh đẹp quá, nhất định là đang hẹn hò rồi. Má ơi trái tim thiếu nữ của tôi nổ tung đến nơi rồi này. Đầu năm nay vừa mới làm người hâm mộ đã bị nữ thần đút cơm chó, đây là đang đốc thúc tôi nhanh tìm vé đàn ông đi hả?”
“Nhưng… nhưng hai người nhìn rất xứng đôi… Thập Nhất đáng yêu như vậy, nên được cưng chiều như thế này thì mới đúng. Tôi không muốn Thập Nhất gả cho một người bình thường, cuối cùng còn phải để cô ấy nuôi nấng gia đình.”
Trong giới giải trí, người hâm mộ vẫn luôn bị xoắn xuýt trước số phận của các minh tinh, muốn biết nhưng cũng không muốn biết. Nhưng lúc biết thì lại đi điều tra từ đầu đến đuôi nửa kia của thần tượng, bất kỳ vết nhơ nào cũng đều bị lôi ra.
So với những điều này, hình tượng các cặp vợ chồng trong giới giải trí ngọt ngào yêu thương nhau rất được yêu thích.
Càng ngày, trên mạng càng có nhiều suy đoán Tô Minh Châu và Cơ Thập Nhất đang hẹn hò, nhanh chóng thu hút sự chú ý của công ty.
Đối với tình hình mà bộ phận quan hệ công chúng muốn xử lý, thư ký Trương vẫn cẩn thận gọi một cú điện thoại.
Chuyện này không những không cần giải quyết mà còn phải thêm dầu vào lửa, tốt nhất là để cho toàn thế giới biết, để cho trái tim thiếu nữ của những người nhìn thấy vỡ òa thì càng tốt.
…
Căn nhà thuê của Lý Tuệ Tuệ vẫn như trước, bọn họ không động vào bất cứ gì.
Nghe thấy tiếng gọi ở đằng kia, Phạm Dương đi vòng quanh căn phòng khách lộn xộn, nhảy vào nhà vệ sinh. Tiểu Trương kiểm tra đo lường đang ngồi xổm ở đó, ánh đèn dụng cụ chiếu trên tường.
Thời đại công nghệ cao, một số dụng cụ kiểm tra đo lường rất dễ sử dụng. Phạm Dương từng nghĩ ít lần, rằng, nếu nhiều năm trước có những dụng cụ này, hẳn là bây giờ sẽ không có nhiều vụ án trên thế giới trở thành huyền án [*].
[*] Huyền án: Những vụ án bí ẩn chưa giải đáp được.
Thấy anh ta đi vào, Tiểu Trương lập tức đứng dậy, nói phát hiện của mình: “Anh Phạm, vết máu trong nhà vệ sinh này đã được lau sạch, nhưng máy kiểm tra đo lường phát hiện vết máu còn sót lại ở đây, ở đây.”
Cậu ta chỉ vào một vài nơi: “Đây là chỗ nhiều nhất, những chỗ khác thì ít hơn.”
Phạm Dương nhìn theo hướng tay cậu ta, nhìn từ đầu đến cuối và cũng suy đoán được đại khái, có lẽ là giết người khiến máu bắn tung tóe, sau đó chùi rửa sạch sẽ. Cho nên lần đầu tiên anh ta đến không mang theo dụng cụ nào, nên không nhìn ra bất cứ điều gì.
Chẳng trách lần trước anh ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Phòng khách bừa bộn mà nhà vệ sinh lại sạch sẽ như vậy, đáng lẽ lúc đó anh ta nên cẩn thận quan sát mới đúng.
“Theo ước tính ban đầu, vết máu trên tường là do bắn lên, mà vết máu trên mặt đất ở chỗ này, ở chỗ này là do phun ra, vậy nên đã để lại dấu vết tương đối nhiều.” Tiểu Trương là một người chuyên nghiệp, khoa tay múa chân, nói: “Anh Phạm, anh nhìn ở đây đi, phía trên nhà vệ sinh có mạng nhện, ở đó cũng có bụi. Đây chỉ cách mặt đất có một mét, nhưng ở bên kia lại cực kỳ sạch sẽ.”
Quả thực, nhà vệ sinh không quá lớn, tường còn là phần thô, vì vậy mà có cả mạng nhện lẫn bụi bặm, trong góc kẽ hở cũng có bụi, còn có vết màu cọ vẽ, đoán chừng là do con nít vẽ lên.
Nhưng nhà vệ sinh này giống như được chia thành nhiều khu vực. Ngoại trừ một góc, ba phần tư góc còn lại đều sạch sẽ, hầu hết các nơi thông qua kiểm tra đo lường đều phát hiện vết máu, cho thấy tình huống lúc đó cực kỳ ghê tởm.
Phạm Dương cũng có thể tưởng tượng ra cảnh đó.
Một người đàn ông ở trong này chặt đầu Lý Tuệ Tuệ, vì vậy máu văng ra khắp sàn nhà, sau đó chờ máu khô lại thì hắn ta lau sạch sàn nhà, các bức tường cũng vậy.
Chờ máu trên cổ của Lý Tuệ Tuệ chảy cạn, lại ném thi thể của cô ta vào công viên, phần đầu bị chặt rời mang đi luộc chín, mấy giờ sau thì đặt vào trong một chiếc bình hoa, cuối cùng là che che giấu giấu vứt vào thùng rác của phố đi bộ.
Tiểu Trương vẫy vẫy tay: “Anh Phạm, anh đang nghĩ gì vậy?”
Phạm Dương hoàn hồn, kinh sợ trước những hình ảnh mà mình tưởng tượng ra, lắc đầu hỏi: “Ngoài nơi này, những nơi khác có nghi ngờ gì không?”
“Hết rồi. Nồi trong bếp đã được dọn rửa sạch sẽ, không phát hiện ra dấu vân tay, xem ra là có mang găng tay. Nhưng trên mặt đất phòng bếp có thể kiểm tra ra vết máu, cũng đã được lau sạch.” Tiểu Trương đáp.
“Được, vất vả rồi!” Phạm Dương vỗ vỗ vai cậu ta.
Nếu đã chứng minh đây là hiện trường đầu tiên, vậy nhất định phải tiến hành khám xét cẩn thận. Nếu tìm được chứng cứ thì quá tốt.
Tiểu Trương cầm dụng cụ đi ra ngoài, đột nhiên quay lại hỏi: “Không tìm thấy điện thoại di động của Lý Tuệ Tuệ. Em đoán là đã bị hung thủ lấy đi. Anh Phạm, anh nói xem không phải là giết người vì tiền chứ?”
Phạm Dương rơi vào trầm tư. Lý Tuệ Tuệ không có nhiều tiền, tiền lương bà chủ trả cho cô ấy không tính là cao, bình thường còn hơi thấp. Cô ấy cộng thêm một ít tiền lấy được từ trong nhà mua một chiếc iPhone 7, tốn nghìn mấy tệ, còn bị bà chủ chọc ghẹo.
“Có khả năng, nhưng không nhất định là vậy.” Phạm Dương nói. Anh ta vẫn cảm thấy lời nói của Cơ Thập Nhất có khả năng cao hơn, nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng giết người cướp của: “Thêm cái này vào trong phạm vi điều tra, cần phải điều tra sâu hơn liệu Lý Tuệ Tuệ có người quen ở thủ đô hay không.”
“Vâng.”
Sau khi bàn giao sự việc căn nhà thuê của Lý Tuệ Tuệ cho người trong đồn, Phạm Dương bắt đầu đi đến quê nhà của Lý Tuệ Tuệ.
Anh ta cứ thấy không yên tâm khi để cho cảnh sát bên đó điều tra, vẫn nên đích thân đi thì tốt hơn, ít nhất là, có điều gì anh ta muốn biết thì anh ta có thể tự đi hỏi.
Quê hương của cô ấy cách thủ đô rất xa. Đêm khuya, Phạm Dương đến thôn Tân Thủy, quê nhà của Lý Tuệ Tuệ.
Vì khi đó đã rất muộn nên hai người đến nhà nghỉ ở thôn Tân Thủy được huyện sắp xếp để nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau lái xe cảnh sát đến thẳng thôn Tân Thủy.
Thôn Tân Thủy thuộc thôn làng nghèo đói bậc nhất đất nước, có khá nhiều hộ gia đình thuộc hộ nghèo. Đây là tin tức mà bọn họ nhận được. Lúc đã lên đường bọn họ mới nhận ra điều kiện ở đây quá tệ, đường từ huyện đến thôn rất gập ghềnh.
Xe cảnh sát chòng chành dừng lại bên ngoài thôn. Trong thôn vẫn là đường đất, cơn mưa vừa dứt, trong không khí tràn ngập mùi hương của cỏ trộn lẫn với bùn đất, hoàn toàn khác với sương khói ở thủ đô.
Phạm Dương hít một hơi thật sâu, nhìn vào thôn, quả nhiên là rất nghèo. Nhà cũng không mới, trông rất đổ nát.
“Nhà của Lý Tuệ Tuệ ở cuối thôn.” Cảnh sát địa phương giới thiệu tình hình: “Tuy ở trong thôn, gia đình bọn họ không phải là hộ nghèo, nhưng gia cảnh vẫn được coi là thuộc loại nghèo. Đã mấy lần ồn ào muốn được hộ nghèo nhưng điều kiện không phù hợp.”
“Theo chúng tôi được biết, Lý Tuệ Tuệ đã bỏ học nhiều lần, sau đó giáo viên đến khuyên can. Chín năm giáo dục bắt buộc không tốn bao nhiêu tiền. Giáo viên chủ nhiệm của cô ấy đã trả tiền giúp.”
Phạm Dương vừa nghe vừa hỏi: “Lý Tuệ Tuệ đã thôi học sau khi tốt nghiệp trung học, vậy cô ấy đã làm gì?”
Cảnh sát địa phương cũng đành chịu, nói: “Cô ấy làm việc trong một xưởng quần áo ở huyện được hai năm, nhưng sau đó chủ xưởng quần áo đã bỏ trốn, không cầm được đồng lương nào. Trước đó ông chủ đã chết trong một vụ tai nạn xe, vậy nên tiền lương cũng theo đó không cánh mà bay.”
Thật là xui xẻo, Lý Tuệ Tuệ đến thủ đô tốt hơn một chút. Mặc dù bà chủ có kinh tế không quá rộng rãi nhưng vẫn trả lương đầy đủ, còn cho cô ấy thuê nhà, cũng tính là tốt.
“Đến rồi. Đây là nhà của Lý Tuệ Tuệ.”
Phạm Dương nhìn theo hướng ngón tay của người đó. Căn nhà vẫn được làm bằng đất, ở giữa còn có mấy vết nứt lớn, khiến anh ta trợn mắt há mồm.
Ngay cả nơi nghèo nhất ở thủ đô cũng không thể thấy cảnh tượng giống như vậy. Xem ra khoảng cách giàu nghèo ở đất nước này là quá lớn, nhìn vào những khu dân cư cao cấp, quả là cách biệt một trời một vực.
Cửa nhà Lý Tuệ Tuệ đang mở, nhưng không thấy ai bên trong. Phạm Dương rất nghiêm túc, sải từng bước lớn đi vào.
Hôm nay có thu được manh mối nào hay không, phụ thuộc vào chuyến đi này.
Lúc anh ta còn đang thất thần, một người đàn ông trung niên từ trong phòng bước ra. Phạm Dương đã xem ảnh người nhà của Lý Tuệ Tuệ, xác định người đàn ông trung niên này chính là bố của cô ấy.
Thấy ông ta đi ra, cảnh sát địa phương đi vào giải thích: “Đây là bố của Lý Tuệ Tuệ, chính là người đề nghị cô ta thôi học đi làm thêm. Chúng tôi làm công việc này nhưng không cách nào thay đổi được suy nghĩ của ông ta. Ông ta là một người vô cùng cố chấp, hơn nữa còn mang suy nghĩ cực kỳ cổ hủ.”
Vô cùng cố chấp… Thấy sắc mặt của ông ta, Phạm Dương đoán người đàn ông này ở trong nhà rất độc đoán.