Đây là một con bò đen, không có màu gì khác ngoài màu đen, hơn nữa, trông nó rất mạnh khỏe. Cặp sừng trên đầu rất dài, thậm chí còn có phần kỳ quái.
Nhưng khỏe mạnh là được rồi, hai người ngồi cũng được, Lộ Minh Nguyệt nghĩ thầm.
Cô [*] chậm rãi đi tới, lẩm bẩm mấy câu với con bò đen, đi vòng qua một bên, sờ vào sống lưng nó, vừa ấm vừa mịn màng, sờ vào thấy rất thoải mái.
[*] Đoạn này đang kể về giấc mơ của Lộ Minh Nguyệt nên mình sẽ dùng nhân xưng “cô” thay vì “cô ấy” nhé.
Nhận thấy Lộ Minh Nguyệt muốn cưỡi nó, con bò đen rất khinh thường, thở ra một hơi lớn.
Lộ Minh Nguyệt che mũi lùi về sau một bước, ai biết được con bò đen đó lại chạy mất, chẳng mấy chốc đã biến mất, hoà lẫn vào trong bóng tối, ánh trăng cũng dần dần mờ đi, mây mù che mất một nửa.
Bò đen biến mất, đương nhiên hai người không có phương tiện đi lại nào nữa, chỉ có thể tự đi về phía trước. Hơn nữa, hiện giờ bọn họ không biết đang ở đâu, chỉ có thể mờ mịt bước đi.
Hai người không biết đã đi được bao lâu, Lộ Minh Nguyệt cảm thấy chân mình như muốn gãy ra, cô thật sự rất mệt. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ đi xa đến vậy. Trong lòng cô có chút hối hận tại sao lại chạy ra ngoài làm gì, nhưng rất nhanh sau đó, cô lại bị bản thân mình thuyết phục.
Cuối cùng, người bạn trai cõng cô trên lưng, tiếp tục bước đi về phía trước.
Bấy giờ Lộ Minh Nguyệt mới thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù thấy hơi có lỗi với bạn trai, nhưng có người cõng thật sự rất thoải mái, nếu như không bao giờ biết mệt là gì thì tốt biết bao.
Con đường đột ngột xuất hiện, xung quanh hoàn toàn vắng lặng.
Đường lớn được thi công trông rất đẹp, trải nhựa đường, nhìn như đường cao tốc vậy, không có bất kỳ một cái ổ gà nào cả.
Lộ Minh Nguyệt nhìn thấy đường lớn thì lập tức mỉm cười.
Có đường chứng tỏ có thể đi, mặc kệ đi như thế nào, đi theo con đường thì ắt sẽ có điểm cuối cùng, nói không chừng phía trước sez có nhà và có người, đến lúc đó thì nghỉ ngơi một lúc là được. Cũng có thể sẽ có xe chạy trên đường, xin đi nhờ một đoạn chắc là không có vấn đề gì.
Cô nhìn bạn trai của mình, nhưng suýt chút nữa đã bị dọa sợ đến bay mất hồn, bạn trai của cô vậy mà là người vô diện!
Từ khi ra khỏi trường đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt bạn trai, trong tiềm thức cứ đinh ninh nghĩ rằng đó là hành vi cực kỳ cực kỳ bình thường. Nhưng bây giờ nhìn sang một bên, người này vậy mà lại không có ngũ quan, cả gương mặt giống như tượng sáp chưa được khắc ngũ quan, bằng phẳng và vuông vức.
Người vô diện thấy cô chằm chằm mình thì hỏi: “Sao vậy?”
Lộ Minh Nguyệt lại giật mình, cô không cách nào nhìn ra được người kia đang nói chuyện ở đâu, không có miệng sao có thể nói chuyện được, chẳng lẽ là bật ra thành tiếng trong không gian?
Đúng là gặp quỷ rồi mà. Lộ Minh Nguyệt liên tiếp lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn bạn trai của mình, anh ta vẫn mặc bộ quần áo trước đó, trên người không thay đổi gì cả, chỉ có thứ duy nhất chính là gương mặt của anh ta không có ngũ quan.
Tại sao trước đó cô không nhìn gương mặt của anh ta cơ chứ?
Trong lòng Lộ Minh Nguyệt vô cùng hoảng sợ, nhìn thấy anh ta đi về phía mình, trái tim cô muốn nhảy xổ ra ngoài, ba chân bốn cẳng nhanh nhanh chóng chóng bỏ chạy, trực tiếp chạy trên đường cao tốc, như thể đằng sau có một con hổ đang đuổi theo.
Trong khoảnh khắc cô không quay đầu, hình như là leo lên lan can đường quốc lộ, trong lòng sợ hãi nhìn về phía sau, lại phát hiện phía sau không có ai cả, mà chỗ trước mặt cô là một vùng sương mù mịt mờ.
Đi đến tình cảnh này khiến cô cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn cả, cô co người ngồi xuống, tay đặt trên lồng nguc, nhịp tim đập rất nhanh, thở hổn hển.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lộ Minh Nguyệt cũng đã nghỉ ngơi đủ, chuẩn bị rời khỏi đây.
Chủ yếu là vì người vô diện quá kinh khủng. Cô vậy mà đã rời đi cùng với một người không có ngũ quan lâu đến vậy, còn yêu đương với kẻ đó nữa chứ. Bây giờ nghĩ lại, thảo nào người nhà phản đối hai người bọn họ, hẳn là sợ xảy ra chuyện gì đó.
Cô không nén được sự hối hận về chuyện bỏ chạy vừa nãy. Nhưng bây giờ, có cho cô quay lại cô cũng chẳng dám, có lẽ người vô diện kia vẫn còn đang đứng trong rừng chờ cô tự chui đầu vào rọ, cô không dại dột như thế đâu.
Sau khi nghĩ thông suốt, cuối cùng Lộ Minh Nguyệt cũng bắt đầu lên đường. Mặc dù lúc này chỉ có một mình, nhưng con đường rộng rãi thênh thang lại khiến cô cảm giác an toàn.
Trời tối đen như mực, ánh trăng chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ràng sương mù phía trước, tuy bị che khuất tầm nhìn nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ mấy mét trước mặt.
Không khí có phần vẩn đục, Lộ Minh Nguyệt vừa đi vừa ho, trong lòng thì nghĩ, nếu trước đó cô đeo khẩu trang thì tốt rồi, ở đây giống như bị khói mù bao phủ vậy.
Cô không biết mình đã đi như vậy bao lâu rồi, cuối cùng thì dừng lại nghỉ ngơi, lát nữa lại đi tiếp. Chính vào lúc này, trong màn sương mờ ảo phía sau xuất hiện một chiếc xe.
Xe đi không nhanh lắm, hai mắt Lộ Minh Nguyệt sáng bừng lên, vội vã vẫy vẫy tay. Để tránh việc người ta không nhìn thấy, cô còn cởi áo khoác ra, vẫy vẫy cho đến khi chiếc xe cách càng ngày càng gần.
Chờ khi nó đến gần, cô mới phát hiện đây là một chiếc xe buýt công cộng, hơn nữa, còn có rất nhiều người đang ngồi trên xe.
Ở trên đường cao tốc lấy đâu ra xe buýt? Lộ Minh Nguyệt rất tò mò, nhưng bây giờ trừ đi bộ ra thì chỉ có chiếc xe này thôi, mặc kệ đó là xe gì, có thể chờ người ra khỏi đây là được rồi.
Sau khi lên xe, cô nghĩ cô có thể nghe thấy tiếng nói nhưng không ngờ rằng, trên xe cực kỳ tĩnh lặng. Người nào người nấy chỉ ngồi yên ở chỗ của mình, có người nhắm mắt, có người cúi gằm mặt xuống, không hề tò mò người vừa lên xe là ai.
Lộ Minh Nguyệt quét mắt nhìn qua toàn bộ chiếc xe, phát hiện còn dư một chỗ ngồi đơn bên cạnh cửa sổ. Cô vội vàng bước nhanh tới đó, ngồi xuống ghế rồi mới thở dài nhẹ nhõm.
Có lẽ, không lâu sau xe sẽ chạy đến nơi có dân cư, đến lúc đó cô sẽ mua vé về nhà, hoặc là về trường học. Không cãi nhau với người trong nhà nữa. Vẫn là bố mẹ nói đúng.
Xe bắt đầu lăn bánh, Lộ Minh Nguyệt khoác áo khoác lên đùi, tựa đầu vào cửa sổ bắt đầu nghỉ ngơi, lặng lẽ nhớ lại những chuyện đã trải qua trong tối hôm nay, giờ phút này cũng không còn thấy sợ hãi nữa.
Đúng lúc này, đồ vật trong túi áo khoác đột nhiên rơi xuống đất, Lộ Minh Nguyệt thở dài, cúi người nhặt lên. Lúc ngẩng đầu dậy, theo phản xạ cô nhìn về phía trước, ánh mắt cô nhìn về phía ghế đơn đối diện, có một bà lão đang ngồi ở đó.
Mà điều khiến cô sợ hãi chính là, bà lão này không có chân!
Cô dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, ống quần của bà lão bị kéo lên, theo lý thì phải lộ ra mắt cá chân, nhưng ống quần lại trống rỗng, giống như là lắp không khí vậy.
Lộ Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, đột nhiên đứng thẳng người lên, có lẽ là cô bị hoa mắt, dù sao thì bây giờ cô chính là chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ [*].
[*] Chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, người ta thường sử dụng thành ngữ “Kinh cung chi điểu” hay một thành ngữ biến thể khác là, “Chim sợ cành cong” để mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra). Bên cạnh đó, ngạn ngữ phương Đông có câu: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” cũng mang theo hàm ý tương tự.
Một lúc sau, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, không nén được sự tò mò, cúi xuống nhìn lại, vẫn là cảnh tượng như trước, khiến cho cô thấy kinh hãi và hoảng sợ một lần nữa.
Mà lúc cô quét mắt liếc nhìn toàn bộ chỗ ngồi trên xe buýt, chuyện xảy ra càng khiến cô hoảng hốt hơn…
Tất cả mọi người ngồi trên chiếc xe buýt này đều không có chân!
Tất cả mọi người đều có hai ống quần trống trơn, dưới ống quần cũng không có giày, đương nhiên là cũng không có chân.
Lộ Minh Nguyệt biết tình huống này là gì, chỉ có một khả năng ——
Những người trên chiếc xe này đều là ma!
Khi còn bé, cô đã từng nghe bà nội nói về ma không có chân. Nói gì đi chăng nữa, bây giờ cô gặp phải tình huống như bây giờ, rất có khả năng đây là một chiếc xe buýt ma.
Trái tim của Lộ Minh Nguyệt lại muốn nhảy tung ra khỏi cổ họng, hai tròng mắt gần như trợn trừng ra ngoài, hô hấp dồn dập, âm thanh có chút lớn, sợ tới mức cô phải vội vã che miệng mũi mình lại, nhưng cũng không nhịn được mà run lên bần bật.
Điều may mắn duy nhất có lẽ là, dường như những hồn ma này không biết rằng cô là con người, vẫn yên lặng ngồi ở vị trí của bọn họ.
Nhưng cho dù có yên tĩnh thì Lộ Minh Nguyệt cũng không sao an tâm được. Dẫu sao thì cả chiếc xe buýt này đều là ma, một mình mình bị bao vây bởi một đám ma, lỡ như bị bại lộ, nói không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Cô nhìn trái nhìn phải, quyết định thừa dịp đám ma này chưa phát hiện ra thì chạy trốn. Vừa nghĩ đến chuyện người vô diện biến mất bên đường quốc lộ, hẳn là cô nhảy xuống xe thì những con ma này cũng sẽ biến mất như vậy.
Nói là làm, Lộ Minh Nguyệt tìm thấy một v4t cứng ở trong góc phía sau ghế ngồi, cô không biết vật đó là gì, nhưng sờ thì thấy nó rất nặng, xem ra là có thể đập vỡ kính.
Cô thử mấy lần, tính toán được sức lực đủ dùng, cuối cùng thì cắn răng vung tay lên, trực tiếp đập vỡ cửa kính, đập ra một lỗ lớn trên cửa sổ bên cạnh, mảnh thủy tinh rơi xuống đất, gần như tất cả đều rơi vãi ra bên ngoài.
Lộ Minh Nguyệt không có thời gian nhìn tình hình trong xe, chỉ nghe thấy giọng nói hơi hỗn loạn, trong lòng càng nóng nảy hơn, vội vàng chui qua lỗ hổng để ra ngoài, lòng bàn tay bị đâm thủng đến mức chảy máu cũng chỉ biết khóc thầm trong lòng.
May mà động tác của cô nhanh nhẹn, cái lỗ cũng đủ lớn, cô trực tiếp bị rơi xuống. Do tốc độ xe không nhanh, cô không bị thương nặng, chỉ lăn một vòng, cách chiếc xe buýt mấy mét.
Lộ Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, không nhịn được mà liếc mắt nhìn chiếc xe buýt, liền phát hiện tất cả con ma đều tụ tập lại phía sau lỗ hổng, mỗi gương mặt đều chen chúc vào cái lỗ, gương mặt méo mó, ánh mắt thâm độc, họ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô không nhịn được mà có cảm giác da đầu tê dại.
May mắn thay, mấy con ma đó không xuống xe.
Trong lòng Lộ Minh Nguyệt vui mừng khôn nguôi, chuẩn bị nhặt áo khoác lên. Ai mà ngờ, khi cô quay lại, người vô diện kia đã đứng ngay phía sau lưng cô, gương mặt không có ngũ quan cúi xuống hướng về phía cô.
Ngay lúc này, Lộ Minh Nguyệt cũng từ trong mộng tỉnh lại.
...
“Đó là toàn bộ giấc mơ.” Lộ Minh Nguyệt thở gấp, bàn tay ở dưới gầm bàn nắm lấy gấu quần, trong lòng căng thẳng muốn chết.
Kể từ khi Cơ Thập Nhất nghe thấy giấc mơ này đã nhíu mày, bây giờ càng nhíu mày chặt hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Mai nghe thấy một giấc mơ quỷ dị như vậy, nhưng cô ấy lại quan tâm đến đàn chị hơn. Vì vậy, khi nhìn thấy Cơ Thập Nhất nhíu mày, nghĩ là đàn chị không giải được, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.
Tô Mai thở dài: “Cậu không kể cho tớ nghe về giấc mơ kinh khủng này, nếu không thì chúng ta đã sớm đi tìm đàn chị nhờ giúp đỡ rồi.”
Triệu Nghiên đối diện nói: “Tớ nghe đến đoạn người vô diện thì rùng hết cả mình.”
Cô ấy vốn không sợ trời sợ đất, nhưng lại sợ mấy chuyện ma quỷ. Trong mơ xuất hiện ma quỷ, còn xuất hiện người vô diện nữ, thật sự quá là đáng sợ rồi.
Nhất là khi nghe thấy đoạn cuối cùng, nói cả chiếc xe buýt đều là ma, giống như đang xem phim kinh dị vậy, chỉ thiếu mỗi hình ảnh mà thôi.
Lộ Minh Nguyệt cười xin lỗi: “Thật sự xin lỗi vì đã làm cho mọi người sợ hãi như vậy.”
Triệu Nghiên xua tay nhìn Cơ Thập Nhất bên cạnh, vò đầu bứt tai muốn biết giấc mơ này sẽ được giải bằng cách nào. Một giấc mơ kinh khủng như thế này có thể giải ra được gì.
Lộ Minh Nguyệt và Tô Mai cũng đưa mắt nhìn về phía đối diện.
Cơ Thập Nhất sờ sờ ngực, ngẩng đầu nhìn Lộ Minh Nguyệt, nhấn mạnh từng câu từng chữ một: “Nếu muốn bình yên, gần đây đừng đi ra ngoài, đặc biệt là đi du lịch.”
Lộ Minh Nguyệt há miệng, mắt hơi trừng to, có phần không tin vào mắt mình được.
Bởi vì còn chưa đầy một tháng nữa là đến lễ Quốc Khánh, vì vậy cô ấy đã đăng ký vào một nhóm du lịch do người quen giới thiệu, chờ đợi kỳ nghỉ không lâu sau đó.