Giáng sinh càng đến gần, cuộc hẹn đi chơi của bốn người cũng đến lúc lên kế hoạch, cũng đâu thể chỉ đi một nơi nhà thờ, rốt cuộc đây là hẹn hò mà.
Lê Thanh Tuyền tính tính, ngày 24 thi xong hết, 25 có thể nghỉ học đi chơi.
Sau khi thi xong có thể không cần đến trường, dù sao thời gian đó giáo viên cũng bận rộn chấm thi, tự học cũng chỉ là sửa đề rồi về. Ban giám hiệu nhà trường cũng biết giáng sinh này học sinh muốn đi chơi, cho nên không quá khắt khe việc điểm danh.
Nghỉ một ngày cũng đâu có ảnh hưởng học hành gì nhiều, quan trọng là học sinh trường này học khá giỏi.
Nghiêm Tước muốn đi xem phim, Mặc Nhiên thì nghĩ nên đến khu du lịch sinh thái chơi, còn Lận Uyên đòi đi dạo khu chợ ẩm thực. Vì tranh ai đi trước ai đi sau mà ba người suýt thì cãi nhau trong group chat, dứt khoát nhường quyền quyết định cho Lê Thanh Tuyền.
Mỗi người một ý nhưng trùng hợp với sở thích của cậu.
Đọc tiểu thuyết nhiều nên cậu cũng muốn xem bản chuyển thể thành điện ảnh, trí tưởng tượng có phong phú tới đâu thì cũng có lúc khó hình dung bằng từ ngữ. Về phần đi du lịch ở nơi có cảnh sắc đẹp để gần gũi thiên nhiên cũng rất hợp ý cậu, vừa vác theo cần câu vừa cầm một quyển sách đọc lai rai chờ cá cắn câu. Ăn là không thể thiếu ăn, cậu thích ăn vặt, cái gì cũng muốn nếm thử một miếng nhưng bao tử hơi nhỏ, chưa lần nào dạo hết chợ mà ăn hết món.
Lê Thanh Tuyền vừa phiền muộn vừa ngọt ngào sắp xếp thứ tự trước sau, Hứa Xuyên và Nghiêm Trạch đến bàn tìm cũng chưa phản ứng.
Hứa Xuyên vỗ tay trước mặt cậu: "Tuyền, giáng sinh năm nay triển giống năm ngoái hở? Đi karaoke rồi đi ăn, trao đổi quà tặng?"
Cậu nhìn ba người bạn, nâng mặt cứng ngắc nói: "Xin lỗi tụi bây nha, 24 tao có hẹn" Quên mất còn bọn họ.
Bốn người đã đón giáng sinh cùng nhau ba năm liền, đơn giản là hẹn ra ăn tối rồi trao đổi quà tặng, sau đó ai về nhà nấy, hứng lên thì đi tăng hai, nhưng đều về nhà trước 9 giờ tối.
Đó cũng là dịp hiếm có Lê Thanh Tuyền bước ra cửa đi chơi sau khi thành một truyện. Tụi Hứa Xuyên phải nài nỉ mãi cậu mới chịu đi, không tình nguyện lắm, nhưng được Nghiêm Tước, Mặc Nhiên và Lận Uyên mời đi chơi lại khác.
Có mong đợi nho nhỏ.
Nghiêm Trạch suy nghĩ: "Vậy 25 đi." 24 hay 25 cũng không khác nhau may.
Lê Thanh Tuyền khó xử và chột dạ: "Ngày 25 tao cũng có hẹn... Hẹn hò với anh trai mày đấy.
Vẻ mặt của Hứa Xuyên và Nghiêm Trạch có chút đặc sắc, giống vỉ pha màu.
Nghiêm Trạch gằn giọng: "Thằng Diên nói mày có người yêu tạo còn không tin."
Ánh mắt Lê Thanh Tuyền hơi mở to: "Mày không tin là đúng, tao chưa có thật." Nhiếp Diên, đồ thứ nhiều chuyện.
".." Còn cãi được?
Cậu không định giấu chuyện mình thích con trai, có người yêu với hội bạn, nhưng để chính thức giới thiệu thì cần một khoảng thời gian nữa. Hơn nữa, trước khi xác định yêu nhau, cần tìm hiểu thêm về đối phương, cậu thích đến ba người và cảm giác mập mờ cũng rất thú vị.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của Lê Thanh Tuyền, hai thằng bạn hết biết nói gì hơn.
Hoa xinh nhà mình bị hải rồi!
Hai người có cảm giác như mình thật vất vả ấp trứng, trứng sắp nở nhưng ánh mắt đầu tiên vịt con nhìn tới không phải mình, mà chạy theo người khác gọi "mẹ".
Hứa Xuyên gãi đầu, nhượng bộ: "Ngày 26 thì sao? Chẳng lẽ mày có bồ rồi cái bỏ rơi tụi tao hả? Mày thấy vậy được không!"
Lê Thanh Tuyền: "..."
Nói cứ như cậu bội tình bạc nghĩa ấy.
Nghiêm Trạch phụ họa gật đầu, làm một tràng: "Mày quá đáng lắm đó Tuyền, nô en mà bỏ tụi tao bơ vơ, tao chưa phản đối mày yêu đương là may rồi đó! Biết yêu sớm ảnh hưởng học hành không? Hay mày bị thằng nào lừa?"
Lê Thanh Tuyền: "??" Gì vậy trời.
Mặc Nhiên ngồi yên nghe cũng hứng đạn: ". ." Lừa cái gì mà lừa, dùng trí thông minh bắt người vào tay mà thôi.
Cậu vội cắt ngang: "Ngày 26 tao rảnh, tao đi được."
Hứa Xuyên và Nghiêm Trạch mới hơi hài lòng về chỗ.
Mặc Nhiên chống cằm ngồi nghe một hồi, cười nhìn sang Lê Thanh Tuyền, hạ thấp giọng: "Cậu...Nếu không nguyện ý đi chơi giáng sinh cùng cũng không sao."
"Đừng cảm thấy áy náy."
Có thể giống với lời Nghiêm Trạch nói, anh hơi thiếu đạo đức khi tỏ vẻ yếu đuối nghèo khổ đáng thương trước mặt cậu để nhận được sự đồng cảm, yêu thích, để cậu đối xử đặc biệt với mình. Nhưng nếu không có tình cảm từ hai hướng, những việc anh làm cũng vô dụng.
Lên lịch trình hết, đi đâu chơi ăn cái gì làm cái gì đều có kế hoạch rồi, Lê Thanh Tuyền nghe có mùi trà đâu đây nhưng không chọc thủng Mặc Nhiên.
Cậu lắc nhẹ đầu, cong mi mắt: "Tôi nguyện ý mà." Mặc Nhiên tỏ vẻ đáng thương, dù biết anh giả vờ, cậu vẫn dính, chỉ thấy thêm thương.
Mặc Nhiên như nghe thấy tiếng chuông lễ đường đang leng keng vang bên tai, góc tim như bị bóp, làm anh lỡ mất ba nhịp, anh yêu em.
Có điều làm Lê Thanh Tuyền tò mò hơn: "Ngược lại mới đúng, đi chơi cùng hai người không thân, cậu thấy vui không?"
Mặc Nhiên sượng mặt: "...Cậu vui là tôi cũng vui." Không, tất nhiên là không vui nổi rồi.
Cùng người khác chia sẻ Lê Thanh Tuyền?
Trừ phi ba người chụm lại thành một hoặc là anh em sinh ba, anh sẽ suy nghĩ lại.