Lúc Chính Trực chạy đến ôm lấy chân Sở Niệm, nói: "Mommy hôn con." thì Sở Niệm đang làm cá, cô cứng người, không tin nổi nhìn Chính Trực, tay bị xương cá đâm rách da cũng không hay.
Nguyễn Thu đã từng nói Chính Trực là bà cụ non, cao lãnh không hề có chút giống con nít.
Nhưng bây giờ, Chính Trực giơ tay múa chân thể hiện với mẹ mình, hai nhúm tóc nhỏ tung bay, gương mặt thậm chí vì quá hưng phấn mà đỏ lên như quả táo.
Cơm tối rất phong phú, 6 món 1 canh. Thật ra đối với thịt cá, Sở Niệm không quá am hiểu chế biến thành các món ăn, nhưng vì Nguyễn Du Nhiên, cô đã dựa theo sách nấu ăn dần dần thay đổi.
Buổi tối, Nguyễn Thu và Sở Thanh cố ý ghé qua, Nguyễn Thu mua đồ chơi mới cho Chính Trực, đặc biệt chọn những món đồ chơi gần gũi thường ngày của những đứa trẻ đồng trang lứa yêu thích như trống đánh nhạc và gấu đồ chơi này nọ.
Chính Trực nhìn thấy đã ghét bỏ ném qua một bên, ánh mắt trông mong nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Sở Thanh và Nguyễn Thu nhìn nhau đầy nghi ngờ, cảm giác Chính Trực có vẻ là lạ. Có thứ gì để cho bé con thích hơn cả những món đồ chơi? Nhìn cái gì chứ?
Sở Niệm cũng vậy, sau khi cô bưng món sườn chua ngọt lên cũng có chút không tập trung, lúc ăn cơm cũng là ăn từng hạt từng hạt cơm.
Nguyễn Thu nhìn nhìn Chính Trực, rồi nhìn nhìn Sở Niệm, đang định nói chuyện thì "két" một tiếng, cửa phòng ngủ đã đóng rất lâu bị đẩy ra.
Mấy người họ cùng nhau ngẩng nhìn, hai mắt Chính Trực lóe sáng.
Nguyễn Du Nhiên chậm rãi đi ra, cô hơi mệt nhưng trạng thái khá tốt, thậm chí còn rửa mặt để bản thân có sức sống hơn.
Đối diện với ánh mắt chằm chằm của mọi người.
Cô không nói gì mà ngồi bên cạnh Chính Trực, cầm đũa, cô nhìn cá trong chén được Sở Niệm lựa sẵn cho Chính Trực, nhỏ giọng hỏi:
"Muốn ăn cá à?"
Chính Trực nhìn cô, do dự rồi gật đầu.
Đây là lần đầu tiên cô lựa xương cá cho trẻ con, cô không có kinh nghiệm, một miếng cá cô lựa qua lựa lại rất nhiều lần, sự cẩn thận sự tỉ mỉ này làm cho người ta đau lòng.
Sở Niệm cúi đầu, che giấu cảm xúc đau lòng, Nguyễn Thu và Sở Thanh cũng vui mừng xen lẫn khổ sở.
Bước đầu tiên cuối cùng Nguyễn Du Nhiên cũng chịu bước ra...
Mấy ngày nay hai bà không có ép buộc Tiện Tiện, họ biết ai cũng không có cách nào thay đổi, chỉ có chính bản thân Tiện Tiện mới làm được.
Nguyễn Du Nhiên không có nói chuyện với người khác, cô chỉ yên lặng gắp thức ăn cho Chính Trực, nhưng cô không biết Chính Trực thích ăn gì, mỗi lần gắp đều quan sát Chính Trực.
Thật ra Chính Trực là một đứa trẻ rất kén ăn, trước đây, Nguyễn Thu gắp đồ ăn cho Chính Trực, đứa bé này luôn lắc đầu không ăn, chỉ có Sở Niệm biết khẩu vị của đứa bé này.
Chờ sau khi Nguyễn Du Nhiên gắp xong tất cả các món, cô nghiêm túc quan sát Chính Trực thích ăn gì, lòng cô vừa chua xót vừa đau khổ.
Khẩu vị yêu thích của Chính Trực quả nhiên giống cô.
Cả hai đều thích ăn chua ngọt...
Đều thích ăn đơn giản, nếu như ăn cá ăn tôm thì nhất định phải có người lựa xương lột vỏ mới chịu ăn.
Đều không thích đồ ăn quá mặn...
Nguyễn Du Nhiên trước sau vẫn im lặng, thậm chí ánh mắt của cô cũng không hề liếc nhìn Sở Niệm.
Nhưng ngay cả như vậy, nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên và Chính Trực một lớn một nhỏ ngồi đó, cùng nhau ăn cơm, trong lòng Sở Niệm đã đủ loại cảm xúc dâng trào, cô đứng lên đi vào nhà vệ sinh một chuyến, sợ người bên ngoài nghe thấy, cô mở vòi nước, một mình ở bên trong không hề kiềm nén khóc một trận.
Đã quá lâu rồi...
Quá đau khổ...
Không ai có thể biết được cô hi vọng có được khoảnh khắc này quá lâu rồi.
Khi rời xa Nguyễn Du Nhiên, cô đau khổ, một mình ở cận kề cái chết mang theo con một mình sống tha hương đất khách.
Rất nhiều lần cô thật sự muốn nói cho Nguyễn Du Nhiên biết, để Nguyễn Du Nhiên tới đón hai mẹ con cô trở về nhà.
Thế nhưng...
Cô cố chấp thuyết phục bản thân, một lần rồi lại một lần.
Chẳng may, cô chết thì sao?
Chẳng may, Chính Trực cũng chịu không nổi thì sao?
...
Để cho cô ấy đem hai cổ thi thể trở về nước sao?
Nhưng rồi, ông trời cuối cùng cũng mở mắt vì cô.
Mấy hôm trước, cô nhận được bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, chỉ cần trong sinh hoạt cuộc sống hàng ngày chú ý một chút là được, Chính Trực cũng đã giống những đứa trẻ bình thường.
Cô... phải khỏe mạnh sống tiếp.
Buổi tối.
Sở Niệm mở nước nóng dọn dẹp bồn tắm lớn để Chính Trực tắm, thể lực của cô không bằng trước nữa, khom người rửa sạch bồn tắm lớn lúc đứng dậy cần phải đỡ tường hòa hoãn một lúc.
Nguyễn Du Nhiên đứng ở cửa nhìn một lúc sau đó lặng lẽ đi tới.
Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, có chút khẩn trương.
Không có câu thông, Nguyễn Du Nhiên dứt khoát lấy bàn chải trong tay Sở Niệm, cô cúi đầu ra sức chà bồn tắm lớn, Sở Niệm ngạc nhiên nhìn Nguyễn Du Nhiên sau đó khẽ gọi:
"Du Nhiên?"
Không biết là hơi nóng bốc lên hay thế nào, Nguyễn Du Nhiên vừa chà bồn tắm vừa rơi nước mắt.
Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, lòng đau như cắt.
Mãi cho đến khi chà bồn tắm xong, Nguyễn Du Nhiên cũng không cùng Sở Niệm nói dù chỉ một câu, cô dứt khoát đi ra ngoài lấy đồ ngủ rồi ôm lấy Chính Trực như bánh bao ở trên giường chơi đồ chơi đi tắm.
Chính Trực rất vui vẻ, cũng không hiểu chuyện của người lớn, chỉ cảm thấy bất ngờ có thêm một người mẹ yêu thương mình, rõ ràng bé con cười nhiều hơn.
Nguyễn Du Nhiên dùng tay thử độ ấm của nước, những chuyện liên quan đến Chính Trực cô đều cẩn trọng từng li từng tí, rất sợ có chỗ làm không tốt.
Nguyễn Du Nhiên đặt Chính Trực vào bồn tắm lớn, tạo rất nhiều bong bóng, còn thả thêm vịt con đồ chơi vào, tiện tay mở bài nhạc thiếu nhi "Em thích tắm rửa" trong điện thoại cho Chính Trực nghe.
Chính Trực chưa từng được đãi ngộ như trẻ em như thế này cho nên rất vui vẻ, chân nhỏ đá nước, tay bắt lấy vịt con, vui vẻ chơi đùa.
Sở Niệm đi sắp xếp khăn mặt và sữa bột cho Chính Trực, cô biết, trong lòng người kia có nút thắt, bây giờ vẫn chưa muốn đối mặt với cô.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Chính Trực chơi vui vẻ, có chút đau lòng, cô xoa gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Chính Trực hỏi:
"Con chưa từng chơi như thế này sao?"
Chính Trực lắc đầu, tuy rằng không thích nói chuyện nhưng chỉ cần muốn trả lời sẽ nói ra vô cùng rõ ràng.
"Dạ không, trước đây mẹ không dám cho con dùng những thứ này, có khi tiếp xúc con sẽ bị bệnh, gần đây đỡ hơn."
Tâm của cô như bị dao nhỏ tàn nhẫn xẻo vào, cô giúp Chính Trực thêm nước nóng, Chính Trực cầm vịt nhỏ, đôi mắt đen nhánh như quả nho nhìn cô:
"Mommy, mẹ không vui sao?"
Nguyễn Du Nhiên sững sờ, cô nhìn Chính Trực, không hiểu lý do vì sao con hỏi như vậy.
Chính Trực cười cười:
"Mẹ nói mommy là người thích nói chuyện, là một người khi cười sẽ giống như hoa hướng dương, con chưa từng nhìn thấy hoa hướng dương, mommy, người cười cho con xem thử nha?"
CHóp mũi Nguyễn Du Nhiên chua xót, cô nhìn Chính Trực, rất muốn khóc nhưng khóe miệng vẫn giương lên thành một nụ cười.
Thật sự sẽ như hoa hướng dương?
Chính Trực nhìn thấy, rất hài lòng, nở nụ cười, tiếng cười giống như vịt nhỏ đồ chơi vậy.
Tuy rằng Nguyễn Du Nhiên không vui, nhưng đối với con gái, cô không thể lúc nào cũng gục mặt, nói chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tắm rửa xong, Sở Niệm cầm khăn tắm muốn bao lấy Chính Trực, cô nhìn ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên vẫn không nhìn cô nhưng đem Chính Trực cho cô, thản nhiên nói:
"Tôi ra ngoài một chuyến."
Chính Trực vốn dĩ còn đang cười, vừa nghe thấy lời này liền không lên tiếng.
Sở Niệm mím môi:
"Em..."
Nguyễn Du Nhiên cau mày nhíu mặt:
"Buổi tối sẽ trở về."
...
Giọng điệu này ít nhiều gì cũng làm tổn thương Sở Niệm, Sở Niệm gật đầu không lên tiếng, chỉ là có chút đau lòng cho Chính Trực đang trong vòng tay cô.
Đã thật lâu cô không thấy Chính Trực vui vẻ như vậy, giờ khắc này, cô cũng cảm nhận được con gái thất vọng.
Chính Trực được tắm thơm tho, giống như chó con chui vào trong chăn, Sở Niệm hôn lên trán Chính Trực, Chính Trực nắm lấy váy của cô.
"Con sao vậy?" Sở Niệm vuốt v3 mái tóc mềm mại của con gái. Cơ thể Chính Trực sau khi khỏe lên dần dần có chút thịt, gương mặt không còn tái nhợt gầy gò nữa, càng ngày càng đáng yêu.
Chính Trực nhỏ giọng:
"Khi nào mommy trở về vậy mẹ?"
Sở Niệm cắn môi:
"Nhanh thôi, Chính Trực thức dậy là nhìn thấy mommy, biết không?"
Đôi mắt ươn ướt của Chính Trực chớp chớp, không nói nữa, tự cuốn chăn lăn qua bên kia giường.
Chính Trực không vui, Chính Trực khó chịu.
Ở phương diện thể hiện cảm xúc Chính Trực rất giống Sở Niệm.
Đã rất lâu, cũng không biết dùng lời mở miệng nói, dù sao cũng còn là trẻ con, hành động tay chân không lừa được người.
....
Nguyễn Du Nhiên đến bệnh viện, trước đó cô đã hẹn với Sở Thanh, cô ngồi trên ghế, lật từng trang bệnh án của Sở Niệm ra xem.
Mỗi một trang... mỗi một lần nhìn đều giống như một nhát dao cắt vào tim cô.
Sở Thanh nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của con gái, giọng của bà cũng cẩn trọng hơn:
"Bệnh tim không giống với các bệnh khác, đặc biệt không thể tức giận, mấy năm trước Sở Niệm trải qua chữa trị tim... bây giờ..."
Đã đến mức thay tim.
Cuộc phẫu thuật chưa đầy 3 tháng sau sẽ quyết định sống chết của Sở Niệm.
Những lời này đến cuối cùng Sở Thanh vẫn nói không nên lời.
Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Thanh:
"Mẹ, nỗi đau đó là như thế nào?"
Sở Thanh mím môi, bà cảm thấy sắc mặt con gái không tốt lắm, chỉ có thể hình dung đơn giản:
"... Có đôi khi tim đập rất nhanh mà không thể khống chế được... nhiều thời điểm tim đau... hm... đơn giản mà nói giống như người bình thường thức đêm quá lâu, chợt cảm thấy ngực không được thoải mái, nhiều lúc cảm thấy tức ngực, không thể thở nổi, cùng với đó khiến người ta trở nên nóng nảy không bình tĩnh, sinh ra cảm xúc tuyệt vọng..."
Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cô không hỏi thêm, chỉ cúi đầu, lật xem từng trang từng trang một.
Sở Thanh im lặng nhìn chằm chằm con gái nửa ngày, bà khẽ thở dài, bước tới ôm lấy con gái:
"Được rồi, khó chịu thì nói ra, được không?"
Cô ngẩng đầu, đã có nước mắt rơi xuống, cô cắn răng, rúc vào trong lòng Sở Thanh: "Mẹ, mẹ nói sao chị ấy lại như vậy? Chỉ có một mình lại mắc bệnh nặng, mang thai con của tụi con, một mình chạy ra nước ngoài, sao không thể nói cho con biết? Sao có thể tự chịu đựng? Con..." cô cắn chặt môi: "Con hận không thể bóp ch3t chị ấy."
Quả thật cực kỳ phẫn nộ lại đau lòng rơi nước mắt nhưng nó cũng không thể thể hiện hết được tâm trạng của cô vào giờ khắc này.
Nhìn thấy bệnh án ở chỗ mẹ mình, sau đó cùng bác sĩ điều trị chính khoa tim trò chuyện vài câu.
Sau đó Nguyễn Du Nhiên mới lái xe vào nhà, đậu dưới lầu thì trời đã khuya.
Cô rút một điếu thuốc, im lặng chốc lát, sau đó chậm rãi đóng cửa xe, mũi và miệng đều ngưng thở.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
...
Cô nín thở đến sắc mặt tím tái, đến khi không thể chịu đựng được nữa, cô mới chợt thở ra một hơi, cô ấn tay lái, thở hổn hển, khao khát từng luồng không khí trong lành.
Cô giơ tay dùng sức đập lên lồng ng.ực của mình, từng cái từng cái đánh xuống vì dùng sức quá sức cùng với nỗi đau thương âm ĩ rất lâu của con tim cũng đau theo.
Nước mắt từng giọt lớn theo giò má chảy xuống, rơi lên tay lái, cô ở nơi này không chỉ đóng kín không gian của mình.