Minh Hy tan làm trở về vừa bước vào nhà đã cảm thấy có gì đó thật sự không ổn. Cái mùi khét đặc này chẳng phải là bay ra từ bếp nhà hắn sao?
Trong đầu vang lên một tiếng nổ, Minh Hy vội vàng chạy nhanh vào trong bếp, trong lòng lo sợ Tiêu Hàn không biết nấu ăn sẽ tự khiến chính bản thân bị thương. Khi nhìn thấy Tiêu Hàn trên người có mang tạp dề, hai tay có đeo bao chống nóng, toàn thân trên dưới không một vết bỏng vết xước, Minh Hy lúc này mới an tâm mà nhẹ nhàng thở phào một hơi. Có điều, khi nhìn đến đống thức ăn vẫn còn nghi ngút khói trên bàn, sắc mặt hắn lập tức biến đen như cái nồi trong bồn rửa bát:
"Đây là cái gì?"
"Bữa tối đấy." Tiêu Hàn tươi cười, hồn nhiên đáp, "Kia là rau muống xào, dù có cháy nát một chút nhưng vẫn có thể ăn. Còn đây là trứng rán, dù không đẹp mắt lắm nhưng mùi vị cũng không tệ. Còn có súp bí đỏ với thịt rang. Anh đứng đực ra đấy làm gì? Mau thay quần áo rồi ăn cơm đi."
Minh Hy không nói không rằng đem toàn bộ thức ăn đổ hết vào thùng rác trước đôi mắt trừng lớn của Tiêu Hàn sau đó hắn nhìn cậu tức giận mắng:
"Không biết nấu ăn thì đừng có nấu, không những lãng phí mà còn có thể bị thương. Đống phế phẩm này cậu nghĩ là có thể ăn được à? Cậu từ lần sau tốt nhất là đừng bao giờ xuống bếp nữa."
Sắc mặt Tiêu Hàn trầm xuống, không khí trong nháy mắt rơi vào im lặng ngượng ngạo. Một lúc thật lâu sau, cậu nói, âm thanh có chút khàn khàn:
"Anh yên tâm! Đây tuyệt đối là lần cuối cùng tôi nấu ăn." Vừa dứt lời, cậu liền bỏ lên phòng. Lúc đi ngang qua Minh Hy, cậu khẽ nhếch môi giễu cợt nói, "Tôi hôm nay không muốn ăn, vậy nên anh không cần phiền phức nấu theo khẩu phần của hai người."
Khi bóng lưng Tiêu Hàn khuất dạng nơi cầu thang, Minh Hy mệt mỏi đỡ trán, thở dài. Cậu còn giận hắn? Mấy cái thứ cháy đến mất màu kia, xét cả về mùi vị và dinh dưỡng, căn bản là không thể ăn. Rõ ràng hắn có lòng tốt vậy mà cậu còn giận với dỗi. Lương Tiêu Hàn, cậu rốt cuộc là nam hay nữ thế?
Đây tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên cậu xuống bếp nấu ăn, tên khốn ấy có nhất thiết phải nặng lời như thế không? Nếu không phải vì muốn cuộc sống của hai người thoải mái và dễ thở, cậu nhất định nhất định nhất nhất định sẽ không nấu bữa tối lấy lòng này.
Con mẹ nó! Hắn là loại người không làm tổn thương người khác thì ngủ không yên à?
Tiêu Hàn vuốt ve các ngón tay bị thương do dao cắt lúc nấu ăn. Vết thương càng đau đớn, lửa giận trong lòng cậu càng cao. Coi cái gối là Minh Hy, Tiêu Hàn một hơi đem tất cả phẫn nộ trút hết mặt gối mềm mại, vừa đánh vừa chửi tục.
Trong khi đó ở dưới tầng, Minh Hy và San, chú mèo trắng xinh đẹp động lòng người cùng yên lặng ngồi trên ghế sofa. Minh Hy đưa tay khẽ vuốt ve bộ lông dày mềm của San, rồi lại gãi gãi cổ nó một chút, trên mặt lộ vẻ khổ sở:
"San này, con nói xem có phải bố hơi quá đáng với Hàn rồi không?" Đáp lại hắn là hai tiếng meo meo chẳng rõ ý tứ.
San mở đôi mắt xanh lơ trong veo nhìn Minh Hy rồi lại nhìn về phía cầu thang, nơi bóng lưng Tiêu Hàn vừa khuất dạng. Dùng chân mèo nho nhỏ xoa xoa mặt, bộ dáng chẳng mấy quan tâm. Con người thật là kỳ lạ mà!
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Trong suốt hai mươi sáu năm, đây là lần đầu tiên Minh Hy được nếm trải mùi vị của chiến tranh lạnh. Hắn bị Tiêu Hàn bơ, bơ một cách triệt để.
Buổi sáng ngày đầu tiên của trận chiến, Minh Hy sang phòng bên cạnh định là sẽ xin lỗi Tiêu Hàn nhưng không ngờ cậu đã rời nhà từ sớm. Đến buổi trưa, hắn kỳ công chuẩn bị một bàn cơm với mong muốn giảng hòa vậy mà cậu lại không thèm về nhà. Bên bàn cơm nguội ngắt, Minh Hy chống tay kiên nhẫn ngồi đợi. Hắn đợi mãi đợi mãi, đợi đến tận khi gần đến giờ đi làm mới tức giận đùng đùng đem toàn bộ thức ăn tặng cho con Husky nhà hàng xóm.
Ban đầu do lửa giận trong lòng cho nên Minh Hy quyết định sẽ không quan tâm cái người không biết phải trái kia nữa, có điều sau khi bình tâm suy nghĩ lại, quan hệ giữa hai người rơi vào tình cảnh căng thẳng này là tại vì hắn nặng lời với Tiêu Hàn trước. Thế nên là, hắn nhịn.
Đến chiều tối, Minh Hy lại vì Tiêu Hàn mà đích thân chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn đầy đủ các thể loại chất dinh dưỡng rồi như một người chinh phụ ngày đêm trông ngóng chinh phu đánh giặc trở về. Kết quả, hắn chờ đến khi ngủ gục cũng không thể cùng Tiêu Hàn ăn một bữa cơm.
Chiến tranh lạnh mới một ngày đã đủ để khiến Minh Hy mệt mỏi về tinh thần đến phát bệnh, vậy mà nó vẫn còn tiếp diễn thêm vài ngày, vài ngày nữa. Đến ngày thứ tư, hắn thật sự chỉ muốn đến gặp thẳng Tiêu Hàn cùng mặt đối mặt nói chuyện nhưng lại nghĩ với cái tính trẻ con cứng đầu của cậu, làm như thế sẽ chẳng khác thêm dầu vào lửa. Thế nên là, hắn lại nhịn.
Minh Hy cả ngày tâm tình không được tốt, kể cả việc nhỏ nhặt nhất cũng có thể làm cho hắn nổi giận. Thấy tinh thần sếp có vẻ bất ổn định, cô thư ký quan tâm hỏi han lại bị trừ lương những ba tháng. Tội nghiệp cô nàng thư ký, để cứu vớt cuộc sống mưu sinh đành phải ngậm ngùi gọi cứu viện là tên hoa hoa công tử Ngô Thái Dương, chỉ mong sao anh có thể dỗ hắn nguôi giận mà rút lại "thánh chỉ" trừ lương.
Khi Thái Dương đến, Minh Hy đang dùng bút chì viết cái gì đó trên giấy. Đóng cửa tiến về phía bàn làm việc, anh hơi rướn đầu lên, hỏi:
"Cậu đang viết cái gì thế?"
Còn chưa kịp nhìn rõ thì Minh Hy đã vội vàng vo thành giấy lộn rồi vứt vào sọt rác bên cạnh. Nhìn Thái Dương bằng biểu tình lãnh đạm, hắn hỏi:
"Cậu đến đây làm gì?"
"Nghe nói cậu tâm tình không tốt, tôi đến làm bao cát cho cậu xả stress đây." Thái Dương cười hì hì đáp.
"Số tiền bị trừ ấy không ngờ lại có người chê ít." Minh Hy khẽ nhướn mày, cố tình nói to hơn một chút đủ để âm thanh truyền đến bàn làm việc của thư ký ở bên ngoài.
Cô nàng thư ký ngồi khóc không ra nước mắt.
Thái Dương nở nụ cười làm gương mặt tuấn lãng càng thêm phần cuốn hút, "Thế bạn của tôi ơi, cậu rốt cuộc là làm sao? Vừa bước vào đã thấy căn phòng này u ám rồi."
Không thèm quan tâm đến Thái Dương, Minh Hy vừa xem văn bản vừa nhàn nhạt hỏi, "Liên quan gì đến cậu?"
Thái Dương nhún vai cười cười rồi ngồi xuống ghế sofa. Đã làm bạn với nhau hơn gần hai mươi năm, anh không hiểu Minh Hy thì còn ai hiểu được hắn nữa?! Hắn ngoài miệng thì luôn nói với vẻ thản nhiên lãnh đạm như thế, thế nhưng sau vài phút chắc chắn sẽ không nhịn được mà phun hết ra thôi.
Một lúc sau, thấy Thái Dương ung dung ngồi uống trà đọc báo, Minh Hy lại như vô tình như hữu ý liếc nhìn cục giấy tròn vo trong thùng rác, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
"Dương này, cậu sẽ làm gì khi có người giận cậu?"
Thái Dương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Minh Hy, sau đó thong thả đưa chén trà lên thưởng thức mùi hương thơm ngát:
"Cậu hỏi để làm gì?"
"Có người giận tôi. Đã chiến..."
"Phụt!"
Còn chưa kịp nghe Minh Hy nói hết, nước trà vừa đưa vào miệng Thái Dương đã không chút lưu luyến phun thẳng ra ngoài làm ướt mặt bàn kính trên phạm vi rộng. Minh Hy khinh thường nhìn anh, gằn giọng nói ba chữ, "Đồ bẩn tưởi!"
Thái Dương vội vàng lấy khăn từ trong ngăn kéo, vừa lau bàn vừa cười lấy lòng:
"Lau ngay đây, lau ngay đây." Sau đó anh lại hỏi, "Có kẻ to gan dám giận cậu cơ à?"
Bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, Minh Hy đáp, "Chiến tranh lạnh đã bốn ngày, tính cả hôm nay."
Vứt khăn lau bàn sang một bên, Thái Dương kích động chạy đến bàn làm việc, đập tay xuống hứng phấn hỏi:
"Rốt cuộc là cao nhân phương nào thế? Tôi muốn gặp, muốn gặp, thực sự rất muốn gặp! Cao nhân, quả nhiên là cao nhân! Chắc chắn kiếp trước người ta là đại tiên rồi."
Phát hiện sắc mặt Minh Hy càng lúc càng khó coi, Thái Dương rất biết điều mà chạy về chỗ ngồi, vắt chéo hai chân, đưa cốc trà lên miệng, đánh trống lảng:
"A, trà này thực sự rất ngon!"
Minh Hy đã sớm quen với cái biểu hiện nhàm chán này của Thái Dương, hắn tức giận giục:
"Mau nói! Ngô Thái Dương, cậu có tin tôi lập tức..."
Không để cho Minh Hy nói hoàn chỉnh câu đe dọa đã quen tai, anh liền cắt ngang:
"Ainha, theo kinh nghiệm của tôi ấy, cậu đi đón người ấy ở nơi làm việc thì người ta có muốn trốn cũng không được. Sau đó chọn nơi nào đó phong cảnh hữu tình một chút, lãng mạn một chút, kèm theo bó hoa, bàn ăn thịnh soạn và tiếng dương cầm. Lời xin lỗi, hứa hẹn gì đó phải nói ra thật đúng thời điểm. Đảm bảo dù có là thánh nhân đạo hạnh ngàn năm đi chăng nữa thì cũng sẽ xiêu lòng thôi."
Thái Dương bày kế cho Minh Hy dưới bộ dáng của một đàn anh kinh nghiệm đầy mình, trong lòng không ngừng suy đoán, có thể khiến Dương Minh Hy kiêu ngạo lãnh đạm lộ vẻ bất lực không biết phải làm sao như thế này, người phụ nữ kia chắc chắn là phải có mị lực dụ nhân cường đại lắm.
Nghe xong cách thức của Thái Dương, Minh Hy trong đầu ngập tràn nghi hoặc, nheo mắt hỏi lại:
"Cậu chắc chắn?"
"Kinh nghiệm trăm trận trăm thắng bao nhiêu năm nay của tôi kia mà." Thái Dương không hài lòng khẳng định.
Nghe anh nói như vậy, Minh Hy cũng cảm thấy yên tâm hơn. Sau khi đặt chỗ tại một nhà hàng mà Thái Dương giới thiệu, tâm trạng hắn liền trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thế nhưng, có một điều vô cùng quan trọng mà Minh Hy chưa nói với Thái Dương.