Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 43: Đm!!!



Sau một giáo này, tất cả những bụi cây như thể sống lại, lá rụng lả tả, đồ ngụy trang và tro bụi vung mạnh lên rồi rơi xuống đội kỵ binh phía dưới.

Giây phút Jofar dừng lại, đội kỵ binh phía sau thừa dịp một chút thời gian mà ngựa giảm tốc đó, ngay tức khắc vọt đến trước mặt Pharaoh, thét lớn, quơ lấy khiên tròn bên hông che trước ngực và nửa dưới khuôn mặt.

"Cộc cộc cộc!"

Dưới lưỡi mác của kỵ binh, Abbeliu vội vàng rút loan đao giắt sau thắt lưng ra, Sok nhảy xuống ngựa, cướp được hai cây cột thô cao hơn một mét, trên đầu cột còn cắm hai cây đinh cực to, bắp thịt toàn thân Sok banh lên, cứng như sắt, ghép hai đầu cột lại rồi dùng sức đập xuống đất! Với sức mạnh này, cây cột phát ra lách cách như máy móc kết nối, bị Sok to như ngọn núi nhỏ múa lên!

"Vương ——!"

Bretton từ trước đến giờ không phải là một vị tướng lĩnh được tán thưởng bởi năng lực chiến đấu, hắn cũng được người hầu của mình che chở bằng khiên, cho dù có lo đến mấy thì cũng hết cách, chỉ có thể từ giữa tầng tầng lớp lớp vòng vây, xuyên qua cát bụi bay đầy trời bắt giữ từng bóng người mơ hồ.

Rất nhanh, một đám người trên mặt quấn vải, toàn thân mặc giáp mềm, ánh mắt sắc lẹm, im lặng cầm đao nhào tới.

Trong số đó, Barth, người cũng che mặt trực tiếp cúi người ép sát mặt đất mà chạy! Song đao cùng nhau chặt đứt chân ngựa của kỵ binh, những người đi sau học theo, con ngựa rên rỉ ngã gục, chiến sĩ ngồi phía trên cũng ngã xuống, không thể bảo trì thân hình, có vài người cứ như vậy mà bị chém chết!

Những người này rất thông minh, ra tay cũng rất tàn nhẫn, tay già đời giàu kinh nghiệm như Sok và Abbeliu đã xuống ngựa từ lâu, một người giữ quan vạn người khó phá xông pha lên trước.

Một tay Abbeliu bị thiếu nửa bàn tay, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của hắn, tay phải hắn cầm loan đao, nằm phục người xuống chuyên chọn cổ mà chém, ánh sáng trên loan đao như mặt trăng trong bóng tối, cắt qua làn da, xẻ ra yết hầu, máu tươi vung ra thành hạt văng đầy mặt cát!

Sok càng không phân địch ta, ôm cây cột ghép cắm đinh cao 2 mét, nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người một vòng, quét bay vô số.

Barth híp mắt vòng qua hai khối xương khó gặm, tuy thân thể gã cường tráng nhưng không đại biểu cho việc gã mất đi sự linh hoạt.

Barth cười lạnh với vị Pharaoh tuấn mỹ tuy được binh lính bao kín nhưng vẫn cực kỳ dễ thấy, "Tiên sư nó, lớn lên như vậy còn mặc áo giáp hoàng kim, muốn chết mà!"

Tất cả mọi người đều biết, ở trên chiến trường, người ăn mặc dễ thấy nhất, hoặc là, đại biểu sẽ không tiến lên trước; hoặc chính là đầu óc có hầm đơn thuần muốn làm một cái bia ngắm!

Barth không tham gia chiến dịch diệt quốc nhiều năm trước, vẫn luôn ở cùng thầy nên không biết, cái luật sắt này, sau đó đã biến thành ba...

Gã chặt đứt chân ngựa, vòng qua mấy khúc xương khó gặm tiến lên phía trước, Barth rất giỏi dùng trường thương, nhưng nó không thích hợp với trận ám sát lặng lẽ này, cây giáo mở đầu kia là do gã ném, đáng tiếc không thể đâm xuyên tên Pharaoh Jofar · Memphis chết tiệt!

Nhưng không liên quan, ta có cái này... Barth nắm song đoản mâu, đẩy khiên ra trước, thừa dịp binh lính chưa kịp phản ứng, nhưng đột nhiên, gã đối mặt với người đàn ông tuấn mỹ biểu cảm từ đầu tới cuối đều cực kỳ lạnh lùng.

Đồng tử màu nâu xám phản chiếu đôi mắt xanh băng giá của người bên kia, khuôn mặt u ám và đôi môi mím chặt.

Xong rồi!

Hưng phấn làm cho Barth gầm lên thành tiếng, khóe môi giấu dưới vải không ngừng được nhếch lên, đồng tử co rút thành hình kim, song đoản mâu lực nặng vạn cân đâm về phía ngực Pharaoh Jofar!

Ta muốn giết chết Jofar · Memphis, kẻ bị tất cả mọi người sợ hãi, ta muốn thành công trở thành anh hùng danh dương thiên cổ, thành người đã đánh bại Chinh phục vương!

Trong sự ngây ngất của Barth, người đàn ông mà gã đang nhìn chằm chằm chuyển động.

Nhưng thay vì nhặt vũ khí, hắn gạt những thân binh đang cố gắng đến để bảo vệ hắn sang một bên.

Đồng thời, ngọn gió khi Barth xông lại vén tóc dài dưới vương miện của Jofar bay lên.

Hai người họ, Barth ở phía dưới nhìn lên, trong mắt lấp lóe sự hưng phấn, Jofar mặc chiến giáp hoàng kim, cúi đầu rũ mắt, vẻ ngoài tuấn mỹ và biểu cảm lạnh lùng bình tĩnh như thần linh đang nhìn xuống chúng sinh.

Thậm chí trong nháy mắt này, Barth cảm thấy rằng vẻ mặt của hắn chính là đang giễu cợt sự ngây thơ của gã.

Đáng chết, đáng chết, đáng chết ——— rõ ràng ta mới là vị thần có thể nắm giữ sinh mạng của ngươi! Rõ ràng là ta! Ngươi dựa vào đâu mà làm ra bộ dạng nắm chắc phần thắng này chứ?

Ta chính là Chiến binh số một của Hạ Ai Cập!

Barth hạ thấp giọng rống: "Jofar! Ngày hôm nay chính là giờ chết của ngươi!" Giống như con sư tử bị ta chếm đứt đầu kia, chết trong tay ta đi.

Jofar liếc nhìn tên sát thủ xông lên, khóe môi trũng xuống, hắn duỗi hai tay ra —— những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh bọc trong găng tay da đen để tránh bị bộ giáp làm trầy xước.

Khi Jofar thực hiện những động tác với sự tỉnh táo tuyệt đối kia, dường như tất cả mọi thứ nằm trong phạm vi hai tay của hắn đều bắt đầu bất động!

"Khanh!"

Barth ngây người: "Cái gì..."

Jofar dĩ nhiên, dĩ nhiên dựa vào hai bàn tay bằng xương bằng thịt, cứ như vậy dùng đôi tay nhìn qua có vẻ là được bao dưỡng còn tốt hơn cả phụ nữ, đột nhiên bắt chéo nắm lấy hai đoản mâu đang đâm về phía hai bên sườn ngực của hắn!!!

Đây chính là sức mạnh của chiến binh đệ nhất Menes gã, sức mạnh có thể đâm xuyên cả đá!

Barth không thể tin nổi ngửa đầu nhìn chằm chằm người đàn ông vẻ mặt không chút thay đổi, gan bàn tay gã bị xung lực chấn nứt, toàn thân không khống chế được nhào về phía trước, mà Pharaoh Jofar · Memphis đệ nhị chết tiệt trong mắt gã, trong thoáng chốc cũng buông lỏng song mâu của Barth ra, khi Barth nhào tới trước, đưa tay lên, hời hợt bổ về phía cái gáy không hề phòng bị của gã.

Barth đã trải qua không ít sinh tử trong mấy năm qua, rất nhạy cảm với cái chết, lúc này tim như ngừng đập, vô thức đưa tay lên cản ————

"Để ta nói cho ngươi biết."

Vương giả hoa lệ cao ngạo, tiếng nói khàn khàn âm lãnh, như tới từ địa ngục.

Hắn nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó hoang chặn đường."

"...". Ngôn Tình Ngược

Barth còn chưa kịp nghe rõ những lời vị vương "khoa trương hoa lệ" kia nói, đã bị bàn tay mang găng da đen của Jofar "nhẹ nhàng" đánh trúng cánh tay.

Thật sự rất nhẹ, Barth căn bản không nhận ra được một chút sát ý nào từ trong mắt hắn, cũng không thể cảm nhận được sức nặng và sự uy hiếp trong động tác của hắn.

Nhưng cứ như vậy, một tiếng "rắc" giòn giã vang lên.

Phần cẳng tay dưới khuỷu của Barth, từ vị trí bị đánh trúng uốn cong lên, khoa trương gãy thành hai mảnh, thậm chí xương còn đâm thủng lớp da, lộ ra đầu gãy trắng hếu!

"A a a a ——!"

"Cánh tay của ta! A ——!"

Toàn bộ quá trình chỉ mất 5,6 giây, khi tất cả mọi người vừa mới hoàn hồn, Jofar đã cất bước quay người, áo choàng xẹt qua, vừa vặn tránh được Barth đang ôm tay ngã xuống đất, còn lăn về trước vài vòng.

Jofar tháo găng tay ném xuống đất, duỗi tay về phía thân binh, thân binh vừa mới lấy lại tinh thần, á khẩu không trả lời được, cuống quít lấy ra găng tay dự bị từ trong hành lý, hai tay dâng lên.

"Ừm." Jofar nhận lấy, vừa đeo găng vào vừa nói: "Dọn dẹp đi, ta không có thời gian để chơi cùng đám chó hoang, loại chuyện này chỉ thích hợp với đám phụ nữ buồn chán trong hậu viện thôi."

"Abbeliu, Sok, ta cho các ngươi nửa giờ."

"Nửa giờ sau, lập tức xuất phát."

"..."

Tiếng người hét thảm xen lẫn tiếng ngựa rên rỉ, các chiến sĩ trừng mắt nhìn, cứng đờ dừng một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại, vương của bọn họ chỉ dùng một đòn là có thể giết chết đầu lĩnh của đám sát thủ!

"Mẹ! Hóa ra là lũ tạp binh!" Các chiến sĩ cười rống to, sĩ khí đại chấn phản công trở lại. Mà Bretton thở phào nhẹ nhõm nhìn bóng lưng cường hãn của vương.

Hắn quá mạnh.

Nhân loại rất dễ dàng bị đôi mắt lừa dối, chỉ nhìn thấy vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn lại ngu dốt bỏ qua năng lực quỷ dị, khủng bố của vị vương giả này.

Tất thảy những kẻ xem thường Jofar · Memphis bởi vì bên ngoài và lẽ thường, cuối cùng rồi sẽ bị hắn nắm trong tay điều khiển!

Bởi vì vị vương này, nằm ngoài lẽ thường của con người...

...

"Cái gì? Barth thua nhanh như vậy... Đùa đấy à! Làm sao có thể?! Kế hoạch của chúng ta thiên y vô phùng, Jofar · Memphis cũng không phải là quái vật!"

"Hắn, hắn mẹ nó chính là một tên quái vật, ma quỷ, tà thần! Barth là chiến binh số một của Hạ Ai Cập, nhưng mà chỉ trong nháy mắt —— ta chỉ chớp mắt một cái Pharaoh đã đánh nát cánh tay của gã! Bọn họ sắp đuổi đến cái trấn nhỏ này rồi... Mẹ mẹ, ta muốn trở lại nơi của Saya điện hạ, ta không muốn ở lại cái chỗ quỷ quái này!"

Người được Saya phái tới hoảng sợ chửi thề, toát mồ hôi lạnh quay đầu rời đi, chiếc cốc đang cầm bị vứt trở lại căn phòng phát ra tiếng vang thật lớn, sắc mặt vợ chồng chủ quán tái nhợt, ngọn lửa cháy trong mắt tắt ngóm.

"Làm sao bây giờ?" Người phụ nữ nhìn chồng, giọng nói run run, "Chúng ta cũng đi trốn đi, Pharaoh sắp tới, hắn nhất định sẽ giết chúng ta!"

Người đàn ông lắc đầu, có hơi sững sờ, "Ta không tin, chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc chỉ là một trò cười?"

"Còn cách nào khác sao?! Ai mà biết Barth ngoài miệng khoe khoang rất giỏi, thực ra lại kém như vậy đây! Chiến binh số một cái gì, hahaha, thất bại liền lấy tên Pharaoh chết tiệt làm cớ, tên Pharaoh như đàn bà đó còn không phải là dựa vào thân vệ của hắn ư, dù sao chúng ta cũng không thể chết được, tên đạo tặc đang ở đây sẽ kéo dài thời gian, chúng ta đi mau!"

Người phụ nữ đỡ người chồng đang uể oải mất hồn của mình lên, vội vã lấy bọc hành lý đã chuẩn bị sẵn từ trong phòng ra, cầm chiếc còi trên cổ thổi hai tiếng, rồi chạy xuống lầu.

Một số vị khách và người hầu bàn của quán rượu nghe tiếng còi xong liền đứng lên, nhanh chóng chạy tứ tán trong im lặng, trong chớp mắt chỉ còn lại những người khách chân chính trợn mắt ngoác mồm nhìn quán rượu trống trải.

Bass hoàn toàn không biết gì về những chuyện phát sinh bên ngoài trấn nhỏ và trong quán rượu.

Nhưng cậu đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị rời khỏi nơi này cùng Aziz.

Bass không muốn quay lại bên cạnh Jofar, mặc dù đây có thể không phải là một lựa chọn tốt để giúp cậu có một cuộc đời vô lo, nhưng nhớ tới bộ dạng hiện tại của mình và những câu Jofar từng nói với cậu, Bass cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ.

Dù sao nó cũng không muốn chạy đến mặt nóng dán mông lạnh tự tìm ngược, ai thích thì tự đi mà làm!

"Mỗi khi mặt trời bắt đầu lặn, ta có thể biến thành người hoặc là lựa chọn giữa mèo và người, nhưng khi mặt trời bắt đầu mọc, ta nhất định phải biến thành mèo, nghỉ ngơi một khoảng thời gian."

Bass nắm cái đuôi nhỏ của mình, ngồi trên bàn lắc chân, nhìn Aziz bận rộn dọn dẹp. Cậu than thở, cái thân thể này trên bản chất vẫn là "tông đồ" của Nữ thần Mặt Trăng, ban đêm và cậu cùng một nhịp thở, cũng có rất nhiều ràng buộc.

"Được đó, buổi tối ngươi cũng có thể biến thành mèo, thật tốt!" Aziz chọn chọn bỏ bỏ dọn hết những thứ vô dụng, mang theo trang bị đạo tặc của mình, sau đó đóng gói đeo lên người, "Ngươi yên tâm, ta và thầy của ta đều là người tốt, lão nhân gia từng nói, chúng ta chỉ ăn trộm đồ chứ không giết người. Sau đó hai ta hợp tác, chuyên môn trộm đồ của mấy tên quý tộc biến thái, khà khà, không chừng những người hát rong còn có thể truyền tụng sự tích anh hùng của chúng ta đấy, a, dọn dẹp cũng được rồi, đi thôi."

"Được."

Bass nhảy xuống bàn, đuôi rủ xuống bắp chân, chóp đuôi uốn cong.

Aziz nhắc nhở cậu một câu, Bass mới nhớ tới, vội vàng nhét đuôi vào trong cái quần rộng lớn, sau đó quấn khăn quanh đầu vài vòng, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, sau đó mới làm động tác xuất phát với Aziz.

Cả hai rời khỏi quán trọ cũ nát, đi tới phố lớn, đây là lần đầu tiên Beth đến một thị trấn Ai Cập cổ đại dưới góc nhìn của con người, đôi mắt oánh lục phát sáng, vô cùng tò mò với từng gian hàng ven đường.

Rất nhanh, cậu theo Aziz đi tới cổng lớn của thị trấn, không biết có phải là ảo giác của Aziz hay không, hôm nay hình như có hơi nhiều lữ khách rời khỏi trấn, mặt trời đã sắp xuống núi, nửa ẩn nửa hiện lộ ra một khối, thiêu đỏ những đám mây nơi chân trời, mang đến cảnh hoàng hôn trên sa mạc tuyệt đẹp.

Khi Bass và Aziz đang đưa giấy thông hành cho vệ binh gác cổng lười nhác, tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa đến gần, phảng phất như có đội quân trăm vạn người đang lao tới.

Bass và Aziz, cùng với rất nhiều người hoặc là kinh ngạc, hoặc là kinh hoảng nhìn sang, bằng cái nhìn này, Bass liền nhìn thấy người đàn ông cưỡi chiến mã màu nâu đen đi đầu, đối phương mặc áo giáp vàng chói mắt, dung mạo không thua một vị thần nào, cùng với cặp mắt lam băng lãnh vô tình ấy, không nghi ngờ chút nào, người này chính là Jofar · Memphis!

Người thống trị Ai Cập, chủ nhân của vùng đất này.

Bass: "Phốc —— khụ khụ khụ đậu má, tại sao Jofar lại tới đây?!" Con ngươi cậu thiếu chút nữa đã lọt khỏi tròng, sặc nước bọt nên ho không ngừng.

Aziz nghĩ rằng vị quý tộc xui xẻo bị hắn trộm đồ kia đuổi theo, cũng căng thẳng quay người, kéo Bass nhỏ giọng thì thầm: "Má ơi, mau cúi đầu, lúc trước ta đã trộm đồ của một quý tộc, chính là cái lần thuận tay mang ngươi về ấy, nhất định là hắn đuổi theo tới đây!"

Bass: "... Mẹ nó ngươi đã trộm thứ gì vậy?" Mới có thể khiến Pharaoh truy sát ngươi.

Aziz cực kỳ nhỏ giọng: "Đồ mà cố chủ muốn, hình như tên là Vong linh thư gì đó?"

Bass: "Không, không phải là Vong linh thư của Osiris đi?"

Aziz kinh hỉ: "Đúng! Chính là cái tên này!"

Bass: "........."

Xong, bóng chết.

Bass vô cảm nhìn khuôn mặt cười khúc khích của Aziz, hận không thể cho hắn một cú đấm móc.

CMN chứ kinh hỉ! CMN chứ Vong linh thư!

Ta nói tại sao ta lại được sống lại nhờ Vong linh thư đây, hóa ra là ngươi cùng lúc trộm cả ông đây và cái thứ quỷ kia luôn! Nếu ta sớm biết ngươi là tên khờ phê, ông đây thà là chết đói, hoặc nhảy từ đây xuống, cũng sẽ không ăn cơm của ngươi!

Meo đại gia tức đến mức cái đuôi trong quần cũng xù lông, hai lỗ tai hình tam giác dựng lên hai cái bọc nhỏ trên khăn vải.

Đặc biệt là, trước sự bối rối của Bass, Jofar và những người khác hình như cũng nhận ra sự bất thượng trong trong lượng lữ khách trước cổng, không chỉ dừng lại, mà còn xuống ngựa.

Bass:... A, thôi xong.

Trái tim nhỏ của cậu bịch bịch chen tới cổ họng, cúi đầu khom lưng, hận không thể đem đầu nhét vào ngực, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, cùng Aziz đứng trong góc run lẩy bẩy.

Khi vệ binh đang lười biếng canh cổng nhìn thấy lệnh bài trong tay Bretton, đã sớm quỳ trên đất hôn mũi giày của hắn, nơi nào còn dám cản người.

Một tay Jofar đặt trên bội đao bên hông, một tay buông thõng tự nhiên, không đem bất cứ ai để trong mắt, ánh mắt rơi vào trong thành trấn.

Nhưng Abbeliu, Sok và những người khác không biết tại sao, trên người mang theo vết thương, hung thần ác sát cầm vũ khí, toả ra sát ý khiến người ta run rẩy, cùng với thân binh lục soát từng người một.

Bass không biết bọn họ gặp phải ám sát ở bên ngoài, chỉ nghĩ là mình và Aziz bị truy lùng vì Vong linh thư, mồ hôi lạnh thuận theo lưng và da đầu chảy xuống.

Cuối cùng, Sok rà soát đến chỗ bọn họ.

Bass không dám thở, Sok chỉ dịu dàng với chó mèo, còn đối với người thì không thân thiện là mấy, hắn đứng trước mặt Bass, trực tiếp đưa bàn tay to như lá sen che đầu, kéo khăn vải của Bass xuống!

Khăn vải mang theo vài sợi tóc, may là chỉ lộ khuôn mặt, phần che trên đỉnh đầu vẫn còn, Bass đau đến hít một ngụm khí lạnh, hoang mang ôm đầu trốn ra phía sau Aziz.

Mặc dù Aziz cũng sợ, nhưng vẫn giả vờ tươi cười, che phía trước Bass, lấy lòng xoa tay, "Vị, vị đại nhân này, chúng ta chỉ là lữ khách bình thường, cậu ấy vẫn còn con nít, ngài..."

"Quả nhiên là tên tiểu quỷ..." Sok nhìn cánh tay nhỏ nhắn của Bass, lầm bầm, nhưng hắn nghi ngờ nghiêng đầu, hờn dỗi gọi với về sau: "Này ~, Abbeliu, các ngươi mau nhìn, nơi này có một tên nhóc con, hắn thật là trắng, rất giống chủ nhân (xưng hô bên ngoài) của chúng ta! Đôi mắt cũng là màu lục nè."

Bass: "..."

Meo đại gia thiếu điều bị giọng của Sok doạ rớt tim.

May mà Abbeliu chỉ tùy tiện nhìn mấy lần, tưởng Bass là nô lệ dị quốc liền không để ý, dù sao Bass đang khúm núm, cốt cách kiều tiểu, không nhìn mặt còn tưởng cậu mới chỉ có 11, 12.

Bretton vội vàng dò hỏi vệ binh, còn Jofar —— hình như không có hứng thú gì với người khác.

Bass thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi cậu tưởng mình đã lừa dối qua ải, Sok liền hít mũi một cái, thân thể như ngọn núi nhỏ cúi xuống, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc để sát vào Bass, "Ta nói..."

Sok: "Tại sao trên người ngươi lại có mùi mèo a?"

Hắn vừa dứt lời, đôi mắt băng lam của Jofar đột nhiên liền quét lại đây!

Aziz: "..."

Bass: "..." Đậu má!

Con mẹ nó ngươi ——

Là mũi chó sao!

Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】

Tất cả mọi người đều biết, ở trên chiến trường, người ăn mặc dễ thấy nhất, hoặc là, đại biểu sẽ không tiến lên phía trước; hoặc chính là đầu óc có hầm, đơn thuần muốn làm một cái bia ngắm!

Barth không tham gia chiến dịch diệt quốc nhiều năm trước, vẫn luôn ở cùng thầy nên không biết, cái luật sắt này, sau đó đã biến thành ba... Đó là: Hoặc người này chính là Jofar · Memphis! Chạy mau!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.