Lý do của y để suy nghĩ theo cách này là chính đáng.
Đó là bởi vì mười phút trước y đã bị vướng vào giữa bạn trai của mình và món tôm say thơm ngon chảy nước miếng.
Vì muốn ăn chúng nên y đã làm một cách vòng vo và nói rằng y có thể không thích chúng nhưng Khước Nhiên Triết lại thích chúng.
Điều này cũng có phần đúng, có thể nói Khước Nhiên Triết là người thích ăn hải sản, miễn là không cay.
Lấy cớ này, y đã bưng thành công đĩa đầy tôm say mà không làm người đàn ông ngồi ngay bên cạnh khó chịu.
Ôn Tần Khê đánh giá quá cao chính mình.
Hóa ra Khước Nhiên Triết dễ dàng suy ra người đàn ông này đang nghĩ gì và không ngần ngại vạch trần y ngay lúc đó.
Cánh tay từng đặt trên vai Phượng Tử từ từ trượt xuống thắt lưng y.
Khước Nhiên Triết tiến lại gần, tay còn lại đưa ra trước mặt Phượng Tử để giật lấy chai nước tương.
Khuôn mặt của họ gần như dán vào nhau đến mức Ôn Tần Khê có thể cảm nhận được hơi nóng từ khuôn mặt của Khước Nhiên Triết tạo ra một bầu không khí mơ hồ.
Khước Nhiên Triết nói: “Anh biết rồi nhé,” rồi nhéo nhẹ eo Ôn Tần Khê.
Bị nhéo vào chỗ nhạy cảm, Ôn Tần Khê suýt nữa kêu lên một tiếng, khiến mọi người chú ý.
Hóa ra y không cần phải hét lên, y đã nhận được ánh mắt khinh thường từ Triệu Hoàng Mỵ và ánh mắt ngưỡng mộ từ Nữ Trầm.
"Wow, anh và tướng quân có vẻ hợp nhau quá. Hi vọng trong tương lai gần em có thể thân thiết với Tử Ca như vậy." Nữ Trầm ngượng ngùng cười nói.
Nếu họ có thể hòa hợp như thế này trong cuộc hôn nhân của mình thì cô đã dâng lời tạ ơn lên các vị thần.
Ôn Tần Khê bận thuyết phục Khước Nhiên Triết rằng những con tôm này là dành cho hắn nên hắn không nghe thấy Nữ Trầm đang mọc lên cái gì.
Y cẩn thận bóc vỏ và đặt chúng vào bát của Khước Nhiên Triết.
Y bóc ba con tôm, ăn hai con, đưa cho Khước Nhiên Triết một con.
Toàn bộ quá trình này đều được thực hiện một cách lén lút, y không nghĩ Khước Nhiên Triết sẽ không chú ý nhưng y đang đùa ai vậy.
Khước Nhiên Triết biết rõ Ôn Tần Khê đang làm gì, hắn chỉ quyết định trì hoãn hình phạt cho đến khi họ ở một mình sau đó.
Mọi chuyện trong phòng riêng vẫn ổn cho đến lúc này vì sau đó Nữ Trầm quyết định bắt đầu khẩu chiến với Triệu Hoàng Mỵ, người đang nhìn chằm chằm vào Phượng Tử như thể ả sắp lột da y.
Cái nhìn chằm chằm này bị Nữ Trầm nhầm lẫn là kiểu nhìn của người yêu và thấy cô đang tấn công.
"Phụ nữ ngày nay thẳng thắn quá. Làm sao họ có thể công khai nhìn chằm chằm vào người không thuộc về mình vậy chứ? Cẩn thận kẻo bị móc mắt nếu cứ nhìn chằm chằm vậy nha," cô nói với ánh mắt tập trung vào đĩa của mình.
Như người ta nói, sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp từ một cuộc gặp gỡ điên cuồng.
Bầu không khí trở nên cay đắng khi Triệu Hoàng Mỵ cho rằng Nữ Trầm đang bảo vệ mối quan hệ của Phượng Tử với Khước Nhiên Triết nên ả đáp lại: "Không phải khi người đó thuộc về người phụ nữ đó trước rồi à."
Như bạn có thể thấy, Nữ Trầm tưởng rằng ả đang nói Phượng Tử thuộc về Triệu Hoàng Mỵ trước nên cô thực sự đã bùng nổ.
"Hừm, mơ đi, ngay từ đầu anh ấy đã không thuộc về cô. Tốt nhất cô nên im miệng trước khi tôi làm cho im lặng," Nữ Trầm đỏ bừng mặt trả lời.
Nếu hôm nay cô không bóp chết người phụ nữ đó thì chắc chắn cô sẽ cắt lưỡi mình.
"Cô bé, biết vị trí của mình đi. Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không? Tôi là Triệu Hoàng Mỵ của Triệu gia. Tốt nhất cô nên im lặng nếu trân trọng mạng sống của mình", Triệu Hoàng Mỵ đáp lại bằng cách sử dụng họ của mình để đe dọa Nữ Trầm.
Nhưng làm thế nào một thủ thuật như vậy có thể có tác dụng với Nữ Trầm?
Cho dù đó là lời nói tục tĩu hay lời nhận xét của cô bé, một trong số chúng đã tấn công Nữ Trầm mà cô biến hình mà không báo trước và lao vào Triệu Hoàng Mỵ.
Vì vậy, sự khởi đầu của một cuộc đấu tranh thích hợp.
Ôn Tần Khê cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện của mình, cực kỳ hứng thú quan sát một hồi.
Y chắc chắn hy vọng Nữ Trầm sẽ đánh bại Triệu Hoàng Mỵ.
Cả hai đều không bước ra ngăn cản cuộc chiến, chính Khước Giao Linh là người cố gắng tách họ ra.
Trong khi bà đang cố gắng kéo họ ra xa nhau, bà đã vô tình bị Triệu Hoàng Mỵ làm xước và trong cơn tức giận, bà đã tham gia cuộc chiến.
Ngay cả những người bảo vệ chạy vào khi nghe thấy tiếng la hét cũng không dám can thiệp, nhất là khi Nữ tiểu thư đang đánh nhau.
Họ chỉ có thể can thiệp nếu cô gặp bất lợi nhưng từ góc độ này, có vẻ như cô không thua.
Những người lính lẽ ra đã bước vào nhưng nếu không có lệnh của Khước Nhiên Triết, họ không thể can thiệp được.
“Để họ chiến hết mình đi,” hắn nói khi nhìn thấy Phượng Tử đứng dậy.
Ôn Tần Khê vội vàng lắc đầu, im lặng nói: “Điện thoại”, đồng thời chỉ vào chiếc điện thoại không có người dùng của Nữ Trầm.
Vì Phượng Vũ đã dám giải cứu Nữ Trầm nên họ phải có phương pháp liên lạc nào đó.
Khước Nhiên Triết thích thú nhìn đôi môi hồng hào của Phượng Tử im lặng mấp máy.
Trí nhớ của hắn quay trở lại cuộc phiêu lưu đêm qua, nhớ lại vị ngọt ngào trên môi Phượng Tử.
Đây là một sai lầm của Khước Nhiên Triết khi hắn đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Phượng Tử đối với mình.
Chỉ cần nhìn chằm chằm vào môi y cũng khiến máu hắn sôi lên vì phấn khích.
'Chết tiệt,' hắn nghĩ trước khi nhấp một ngụm trà mà hắn đã bỏ qua suốt thời gian qua.
Hắn không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khát nước đến vậy.
Ôn Tần Khê không suy nghĩ nhiều liền tùy ý đi tới, quẹt điện thoại nhét vào túi áo khoác.
Gây án xong, Ôn Tần Khê đưa tay ra hiệu cho Khước Nhiên Triết đi theo mình.
Bị mê hoặc đến mức đi theo y như một chú cún con, Khước Nhiên Triết ngoan ngoãn đi theo phía sau Phượng Tử.
Nói thật, hắn hiện tại không có hứng thú tìm Phượng Vũ.
Tất cả những gì hắn đang nghĩ đến là hôn Phượng Tử đến nghẹt thở.
Không chỉ hôn y mà còn ấn y xuống.
Quá trình suy nghĩ không chủ ý này khiến Khước Nhiên Triết phải tự vấn bản thân.
Hắn đột nhiên biến thành kẻ biến thái, trong đầu tràn ngập hình ảnh mình đè Phượng Tử từ khi nào?
***
Ôn Tần Khê lần đầu tiên trộm đồ vui mừng như vậy.
Không tính là cướp nhưng Khước Nhiên Triết không muốn làm xáo trộn tâm trạng của Phượng Tử.
Hơn nữa, sau này hắn cần y có tâm trạng vui vẻ.
Khước Nhiên Triết đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng thuốc 24 giờ trên đường phố và nói: "Chờ anh ở đây. Anh cần mua một thứ."
Khước Nhiên Triết thậm chí không đợi Phượng Tử phản ứng đã lao vào hiệu thuốc.
Ôn Tần Khê không thèm liếc nhìn hắn một cái, nghịch nghịch điện thoại của Nữ Trầm.
Trong khi đi bộ, y đã hack điện thoại của cô, đó là một miếng bánh đối với tên mọt sách này.
Đúng như dự đoán, Phượng Vũ đã mã hóa điện thoại của cô nhưng Ôn Tần Khê có thể dễ dàng đột nhập mà không để lại dấu vết.
Khước Nhiên Triết ra vào cửa hàng nhưng ánh mắt của Phượng Tử vẫn dán chặt vào điện thoại.
Hắn thở dài tự hỏi liệu chiếc điện thoại đó có thú vị hơn mình không.
“Ở đó có gì thú vị đến nỗi em không nhận ra anh chứ?” Khước Nhiên Triết hỏi, cảm thấy vừa bị bỏ rơi vừa ghen tị.
Dù biết Phượng Tử chỉ đang tìm kiếm thông tin hữu ích, nhưng thay vào đó hắn vẫn muốn đưa điện thoại cho y.
Ít nhất hắn sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Nếu hắn bị phớt lờ vì một chiếc điện thoại thì ít nhất để nó là điện thoại của hắn chứ không phải của người khác.
Hắn cảm thấy muốn giật lấy chiếc điện thoại đó và đập nó xuống đất nhưng hắn biết điều đó sẽ chỉ khiến Phượng Tử tức giận.
Giống như một người bạn trai bị đánh đòn, Khước Nhiên Triết dẫn đường cho Phượng Tử như dẫn dắt một bệnh nhân vừa phẫu thuật mắt.