Ôn Tần Khê quỳ trước mặt gã nhưng Khước Nhiên Triết đang nắm chặt tay đứng trên mặt đất.
Sau lưng trong khi tỏa ra một luồng khí áp bức, “Cái thứ rác rưởi bẩn thỉu này không đáng để ta dành thời gian. Hãy quay trở lại cái cống mà ngươi đã chui ra từ đó và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa,” gã nói trước đó quay trở lại.
Thị vệ nháo nhác chạy theo cầu xin hoàng tử tha thứ.
Lời nói của người đàn ông đang gặm nhấm Khước Nhiên Triết như những con giòi nhỏ đang ăn thịt hắn từ bên trong.
Hắn đã từng nghe những lời lăng mạ thậm chí còn tồi tệ hơn nhắm vào mình khi lớn lên trên đường phố nhưng nghe điều đó từ người đàn ông này là không thể chịu đựng được.
Một cơn bão dữ dội đang hình thành trong. Đam Mỹ Hiện Đại
Hắn không biết tại sao nhưng có điều gì đó bên trong ngăn cản hắn cúi đầu trước người đàn ông này.
Ôn Tần Khê, người hôm nay không muốn chết, kéo tay áo của Khước Nhiên Triết, người đang cố trừng mắt nhìn Khước An Chi.
Khước Nhiên Triết liếc nhìn Lâm Tĩnh Tạ và bắt gặp ánh mắt ‘anh đừng có mà lộn xộn’ khiến hắn ngay lập tức quỳ xuống trong khi cắn mạnh vào môi dưới của hắn cho đến khi bật máu.
“Đây là cái ngươi muốn cho ta xem sao?” hoàng tử chế giễu với hai tay đan vào nhau hắn sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào.
Vừa định đứng dậy đi theo nam nhân đang tức giận kia, một bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay hắn, lập tức khiến hắn bình tĩnh trở lại, bình tĩnh như con mắt giữa tâm bão.
Cảm giác như bị ngứa râm ran, là do Lâm Tĩnh Tạ chạm vào, dần dần lan ra phần còn lại của cánh tay.
Lâm Tĩnh Tạ không nói gì, u chỉ huých đầu về phía hắn ra hiệu rằng họ nên rời đi.
Khi Lâm Tĩnh Tạ thu tay lại, Khước Nhiên Triết cảm thấy mất mát khi đi theo sau y.
Cơn thịnh nộ của hắn đối với người đàn ông đó nhanh chóng bị lãng quên với những vấn đề cấp bách khác chiếm lấy tâm trí hắn.
Ôn Tần Khê đột nhiên cảm thấy một cái giật nhẹ trên tay áo từ người phía sau y nhưng y quá khó chịu và đang ở trong tâm trạng tồi tệ để bắt Khước Nhiên Triết.
Với ý nghĩ đó, y chọn cách phớt lờ hắn khi họ tiếp tục đi trên con đường. “Tiểu Tạ, cậu thực sự có bạn gái rồi sao?”
Ôn Tần Khê đột ngột dừng bước, vai y chế nhạo khi y chậm rãi quay lại nhìn Khước Nhiên Triết quá đỗi quen thuộc, người đã nâng cấp hình thức xưng hô của hắn.
“Haha Tiểu Tạ, bây giờ anh gọi tôi như vây vậy luôn sao?” y hỏi trong khi cười khúc khích.
“Mm, chúng ta không phải là người quen sao?” Khước Nhiên Triết trả lời thậm chí không chắc đó có phải là nó không, “hoặc có thể là bạn bè?”
“Được thôi.” Ôn Tần Khê nhún vai đáp, xoay người tiếp tục đi.
Khước Nhiên Triết cau mày nhìn bóng lưng của Lâm Tĩnh Tạ, tự hỏi tại sao y không trả lời câu hỏi.
Hắn tự khiển trách mình vì đã quá tọc mạch, điều không giống hắn và điều đó có tác dụng trong một thời gian cho đến khi nó bắt đầu khắc sâu vào hắn.
Hắn phải biết sự thật và vì vậy cuối cùng hắn đã hỏi, “Cậu vânc chưa trả lời câu hỏi của tôi. Có phải là Lý Khiết Khiết không?”
Ôn Tần Khê không biết nên dở khóc dở cười trước câu hỏi của Khước Nhiên Triết.
Y tò mò muốn biết phản ứng của hắn sẽ thế nào nếu y đồng ý.
'Anh ta có lẽ sẽ ghen tị vì mình có bạn gái trước anh ta chăng. Haha tôi có năm ngón tay Khước Nhiên Triết và ngón giữa là dành cho anh đấy boss, ’ y nghĩ với một nụ cười ngây thơ.
“Có nhưng không phải Lý Khiết Khiết,” y nói chậm lại để làm việc cùng với Khước Nhiên Triết chuẩn bị bóp còi cho chính mình.
“Anh không biết nhưng cô ấy là một loli tuyệt đối với đôi mắt nai tuyệt đẹp và đôi môi đỏ xinh xắn. Ừm, tôi thậm chí còn chưa đề cập đến đôi le dài mượt mà đó,” y say mê mô tả bạn gái giả của mình nhưng đột ngột dừng lại khi Khước Nhiên Triết lao tới y với một biểu hiện ảm đạm.
“Cái quái gì vậy? Này Khước Nhiên Triết, tôi chưa xong đâu,” y gọi với theo với một nụ cười hài lòng.
‘Haha cảm thấy nóng bỏng nam thần, chúng tôi luôn ghen tị với anh bây giờ đến lượt anh ghen tị với ai đó’, y nghĩ cuối cùng cũng bắt kịp.
“Anh có muốn nghe thêm không?” Ôn Tần Khê hỏi bây giờ đang đi lùi về phía trước hắn nhưng Khước Nhiên Triết trông lạnh lùng và xa cách không thèm để ý đến y.
Thật không may cho Ôn Tần Khê, y không có mắt ở phía sau đầu và do đó vấp phải một cái rễ nhô ra.
Y mất thăng bằng lao thẳng xuống đất nhưng Khước Nhiên Triết với phản xạ như mèo của mình, nắm lấy cánh tay y và kéo y trở lại.
Nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh, miệng Lâm Tĩnh Tạ đụng phải cằm của Khước Nhiên Triết.
Nhìn từ xa, có vẻ như Lâm Tĩnh Tạ đã hôn cằm của Khước Nhiên Triết, điều này có thể khiến người xem dễ hiểu lầm.
Trái tim của Khước Nhiên Triết đập thình thịch qua tai mặc dù khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi.
“Thực xin lỗi, thật là xấu hổ.” Ôn Tần Khê nói vẫn tự nhiên như cũ.
“May mắn cho cậu, bạn gái của cậu không có ở đây nếu không cô ấy sẽ hiểu lầm,” Khước Nhiên Triết nói trước khi đi ngang qua y.
Ôn Tần Khê cảm thấy biết ơn Khước Nhiên Triết đã bắt y nếu không y sẽ rơi nước mắt ngay bây giờ vì những vết bầm tím nhỏ, cuối cùng sẽ khiến y mất mặt trước mặt Khước Nhiên Triết.
“Tôi nói đùa thôi. Tôi không có bạn gái, được chưa? Làm sao tôi có thời gian để có được một người khi anh và Lâm Minh Húc luôn khiến tôi bận rộn. Ha, tôi cần cả hai anh đi nghỉ,”
Điều y không nhìn thấy là nụ cười toe toét của Khước Nhiên Triết khi biết y không có bạn gái.
Nụ cười đó chắc chắn sẽ khiến Ôn Tần Khê phát hoảng đến mức phải bỏ trò chơi.
***
Đi bộ về nhà vô cùng mệt mỏi khi mặt trời chói chang làm khô bùn trên mặt Ôn Tần Khê thành những mảnh vụn.
Khi trở lại biệt thự Lâm, y thực sự lê đôi chân thở hổn hển với cái đầu gục xuống mệt mỏi như một bà mẹ đơn thân bốn con.
Ôn Tần Khê đã nhảy qua hàng rào để lẻn vào biệt thự khi cả Lâm gia nghĩ rằng y đã ngủ.
Y thậm chí không chú ý khi đi ngang qua sảnh chính hiện đang tiếp đón một số khách.
Nếu y đi qua cổng trước, y sẽ nhận thấy đặc phái viên của hoàng tử đã cảnh báo trước cho y.
Khi Hoàng tử Khước An Chi nhận thấy một bóng dáng bẩn thỉu quen thuộc đi ngang qua cửa, khuôn mặt của gã lộ rõ vẻ hung dữ.
Gã có thể để đứa trẻ đi nhưng Khước An Chi sẽ không phải là Khước An Chi nếu anh ta làm điều đó.
“Aiya…Lâm đại nhân đúng là đã nuôi dạy một thiếu gia tài hùng biện cao quý,” hoàng tử nhìn thẳng vào Lâm Tĩnh Tạ đi ngang qua nói.
Ông Lâm nhìn theo ánh mắt của gã và vô cùng kinh hoàng trước những gì ông nhìn thấy.
Đứa con trai thường gọn gàng và duyên dáng của ông bị cưỡi trong đống rác rưởi như một con lợn con bị lăn trong vũng bùn.
Tư thế của y uể oải thiếu một chút quý phái.
Nếu là ngày thường thì ông sẽ bỏ qua nhưng tên ngốc này phải trông như thế trước mặt khách của ông.
“Thiếu gia Lâm gia ân cho chúng ta sự hiện diện của cậu!” Hoàng tử Khước An Chi nói đúng lúc để ngăn y lại trước khi y biến mất.
Nếu biết đây là con trai của Lâm đại nhân, gã đã ném vào mặt tên hào hoa từ lâu rồi.
Ông Lâm rất được hoàng đế coi trọng và thường xuyên nhắc nhở về những sai sót của Khước An Chi vì hoàng đế sẽ không im lặng về ông ta.