Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

Chương 13: Game 1 - Kế hoạch tẩy trắng



"Jolie, cô có muốn ra ngoài ngay bây giờ để chúng ta trò chuyện một chút không?"

Ôn Tần Khê nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể với hy vọng điều này sẽ thúc đẩy nó hoạt động tốt hơn nhưng hệ thống rác rưởi đã ném thẻ hết dịch vụ vào mặt y.

'Cô là hệ thống rác, tôi sẽ hạ cấp cô xuống một hệ thống bot chân không!' y hét lên trong đầu trước khi buồn ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Ôn Tần Khê đã để Lâm Minh Húc đánh lạc hướng bà Lâm bằng cách khăng khăng rằng họ đi mua sắm trong khi nhốt mình trong bếp làm cơm chiên cho tám cậu con trai.

Y không phải là đầu bếp giỏi nhất ngoài kia nhưng y biết những công thức nấu ăn cơ bản nhất đủ để y sống sót như một người độc thân và tài nấu ăn của y không tệ chút nào.

Y cảm thấy thật kinh khủng vì đã ăn cắp nguyên liệu của bà Lâm nhưng y không có lựa chọn nào khác cho đến khi tìm được một cái cớ hợp lý.

Người đầu bếp bị đuổi ra ngoài tò mò muốn biết thiếu gia đang làm gì nhưng lại không có gan hỏi.

Ôn Tần Khê thu dọn mọi thứ và lẻn ra khỏi biệt thự mà không bị ai phát hiện.

'Giờ mình cảm thấy mình như một tên tội phạm vậy', y nghĩ khi cố gắng nhảy qua hàng rào.

***

Sâu trong rừng, Khước Nhiên Triết đang luyện tập kỹ năng của mình bằng một thanh kiếm gỗ do chính tay hắn chạm khắc.

Cậu thiếu niên đang chặt vào một cái cây không có khả năng tự vệ và tự hỏi liệu mình có quyết định đúng đắn khi để Lâm Tĩnh Tạ sống hay không.

Khi hắn đi tìm y vào ngày hôm qua, hắn đã kiên quyết với quyết định của mình, đó là đảm bảo rằng Lâm Tĩnh Tạ sẽ không thể sống sót qua một ngày nào khác.

Nhưng ngày hôm qua vừa nhìn thấy y, Khước Nhiên Triết đã không thể làm được như thể bị áp lực đến nghẹt thở.

Đối với những tội ác trong quá khứ của mình, Lâm Tĩnh Tạ đáng chết nhưng khi Khước Nhiên Triết nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu đó, nó đã làm suy yếu khả năng phòng thủ của hắn.

Hắn và Lâm Tĩnh Tạ đã từng chạm mặt nhau vài lần trước đây, nhưng hắn chưa bao giờ có cảm giác quen thuộc kỳ lạ này trước đây.

Bực bội, hắn tiếp tục chém vào thân cây một cách rời rạc non nớt khiến bất kỳ người qua đường nào cũng phải khiếp sợ.



Hắn thậm chí không quan tâm Lâm Tĩnh Tạ có thực hiện lời nói của mình hay không, hắn chỉ không muốn gặp lại y.

"Triết ca! Triết ca!", Mạch Châu chạy về phía hắn gọi. "Lâm Tĩnh Tạ vừa mới đến và hắn đã mang thức ăn đến!"

Mặc dù hầu như không thể nhìn thấy trên khuôn mặt của hắn, Khước Nhiên Triết đã sững sờ không nói nên lời vì không thể tin được.

"Hắn thật sự đến?" hỏi Khước Nhiên Triết cất thanh kiếm gỗ của mình đi, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau.

"Vâng và mọi người đang đợi anh đi trước," Mạch Châu nói khi dẫn đường.

***

Ôn Tần Khê, người lần đầu tiên đến nơi được gọi là trại, đã sững sờ không nói nên lời trước những chiếc lều tạm bợ mà những cậu bé này đang ở.

Y không hiểu làm thế nào mà một người có thể chịu được cái lạnh với một cấu trúc có thể rơi xuống trong khi đang ngủ.

Mặc dù nó chỉ là một trò chơi, nhưng trải nghiệm chắc chắn là có thật.

Bọn con trai nhìn nó mắt khinh bỉ nhưng không ai trong số họ khiến y gặp khó khăn trong việc giữ khoảng cách.

Chỉ đến khi Khước Nhiên Triết đến, họ mới có vẻ thư giãn như thể vị cứu tinh của họ cuối cùng đã đến để hạ gục con quái vật khủng khiếp.

Khước Nhiên Triết thậm chí còn không thừa nhận hắn khi Mạch Châu yêu cầu y bắt đầu phục vụ đồ ăn.

Ôn Tần Khê giả tạo mỉm cười với Khước Nhiên Triết và nghĩ, 'Thật quái đản khi một lập trình viên lão luyện lại bị biến thành một quý cô giao ăn trưa. Chỉ có Khước Nhiên Triết mới làm điều đó.'

Nụ cười giả tạo đó không hề bị chú ý, Khước Nhiên Triết thấy nó khá thú vị và muốn cười nhưng cố kìm lại với vẻ mặt đờ đẫn.

Ôn Tần Khê phục vụ cơm chiên trên những chiếc đĩa gỗ mà y cũng đã lấy được từ biệt thự.

Y bày thức ăn ra nhưng không ai bảo y đưa đĩa ra nên y để chúng ở đó.

Tuy nhiên, có một người mà y muốn đích thân giao một cái đĩa cho hắn hy vọng sẽ vô tình đập cái đĩa vào mặt hắn.

Ôn Tần Khê đi đến Khước Nhiên Triết, người đang ngồi trên một tảng đá quan sát mọi hành động của y.

Với kế hoạch đang được thực hiện trông vô cùng ngây thơ của mình, Ôn Tần Khê ném chiếc đĩa về phía Khước Nhiên Triết nhưng thay vì đập vào mặt hắn, anh chàng lại bắt lấy chiếc bát mà không làm đổ một hạt nào.

"Mẹ kiếp! Kiếp trước ngươi là mèo sao? Phản xạ không bình thường!"



Ôn Tần Khê sửng sốt hét lên, thậm chí không nhận ra rằng mình đã nói to điều đó.

Mọi người chỉ nhìn y như thể y có gì đó trên mặt.

Ôn Tần Khê ngồi trên tảng đá đối diện Khước Nhiên Triết mắng những người đang xem, "Mấy người đang nhìn cái quái gì vậy!" trước khi quay Khước Nhiên Triết trong khi chỉ vào bát thức ăn, "ăn... nhanh lên, tôi không có cả ngày," nhưng Khước Nhiên Triết bướng bỉnh không nhúc nhích.

Y nhìn cái bát rồi nhìn lại cậu hai lần trong im lặng.

"Ôi chết tiệt, anh thực sự nghĩ rằng tôi đã đầu độc nó sao? Gì mà không tin tưởng nhau vậy," Ôn Tần Khê nói, lấy cái bát đi trước khi nhét đầy mặt như một con sóc để đảm bảo ăn nhiều thịt gà hơn.

Y đi xa đến mức tạo ra những tiếng động chế nhạo khi ăn, "Mmm ngon quá. Con gà ngon chết mất mmm."

Thấy y cư xử trẻ con như vậy, Khước Nhiên Triết không thể phủ nhận được nữa, Lâm Tĩnh Tạ có gì đó khác thường nhưng không chắc đó là điều tốt hay điều xấu.

Khước Nhiên Triết đã cho các chàng trai đi trước và giống như một bầy sói đói, họ lao vào không thèm để ý đến thói quen ăn uống của mình.

Ôn Tần Khê đã trả lại cho hắn bát đã vơi đi một nửa và thậm chí còn không cảm thấy tồi tệ về điều đó.

Với một đôi đũa mới, Khước Nhiên Triết đang định ăn thì hắn đột nhiên dừng lại để hỏi một câu hỏi đã chọc y một lúc.

"Cậu có đập đầu vào đá khi rơi khỏi thác nước không? Cậu có thực sự phát điên không?"

"Ừm, vậy ra tôi tử tế cũng đồng nghĩa với tôi điên rồi. Khước Nhiên Triết, cậu con mẹ nó. Giữ những đồ dùng đó cho lần sau, tôi không bao giờ mang đồ dùng ở đây nữa," y nhặt đồ của mình lên, "Tên nhóc vô ơn chết tiệt, " y lầm bầm bước đi.

Y bỏ lại phía sau một nhóm nam sinh bối rối không thể tin vào mắt mình.

Một là thức ăn thực sự không bị nhiễm độc, hai là Lâm Tĩnh Tạ phục vụ họ và ba là y chửi Khước Nhiên Triết mà không phải chịu hậu quả gì.

Địa ngục chắc chắn đã đóng băng vì điều gì đó vô lý này xảy ra.

***

Hành vi trộm cắp vặt của họ thậm chí không mất nhiều thời gian để bị phát hiện khi hai anh em ngồi đối diện với bố mẹ trước chiếc bàn đầy thức ăn cho thỏ và không có thịt do Ôn Tần Khê, kẻ đã cướp đồ bịt mắt trong bếp.

Bà Lâm không buồn lắm nhưng ông Lâm tức giận đến mức suýt lật bàn khiển trách các con trai mình.

"Trông ta có giống một con thỏ đáng sợ không? Trả lời ta ngay!" ông nói và đập bàn trong khi bà Lâm cố gắng xoa dịu ông.

Người ta có thể hỏi tại sao không giết một con gà khác nhưng khi người đầu bếp nhận ra rằng tất cả những con gà nướng bằng cách nào đó đã mọc ra một đôi chân và biến mất, thì ông Lâm đã sẵn sàng để ăn tối.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.