Chứng Bệnh

Chương 77: Còn muốn anh dạy thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao?



Edit: Khang Vy

Ngày 15 mỗi tháng, Dụ gia đều tổ chức một buổi gặp mặt gia tộc, là ông cụ phía trên yêu cầu, nói hay hơn thì là ‘dĩ hoà vi quý’.

Không quan tâm việc làm ăn lớn tới đây hay leo tới vị trí cao nào, đã là người nhà thì không thể quên nhau.

Tuy rằng không biết người ngoài ý như thế nào, nhưng bởi vì buổi tiệc mỗi tháng một lần này, quan hệ giữa mọi người trong Dụ gia đúng là tốt hơn những gia tộc khác.

Có lẽ là vì từ trên xuống dưới, từ người già tới trẻ nhỏ, ai ai cũng có ‘năng lực’ chăng?

Hôm nay là ngày 15 tháng 8, Dụ Lạc Ngâm dẫn Bạch Tầm Âm về nhà.

So với anh cả là Dụ Thời Khâm thường xuyên dẫn các thiên kim hào môn trở về, Dụ Lạc Ngâm lại chưa từng dẫn theo con gái về nhà, cho nên vừa mới vào cửa, mọi người đã dồn hết sự chú ý lên người anh.

Thậm chí ông cụ Dụ đã sớm thoái vị – Dụ Thiên Kiêu nghe nói hôm nay Dụ Lạc Ngâm sẽ dẫn bạn gái về nhà cũng xuất hiện.

Ông cụ kéo lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, mái tóc hoa râm chải chuốt gọn gàng, năm tháng để lại trên mặt ông không ít nếp nhăn, lại không thể nào mài mòn cặp mắt giống như chim ưng kia.

Cuộc đời Dụ Thiên Kiêu đã gặp không ít kiểu người, sóng gió ông phải trải qua còn nhiều hơn số bữa cơm mà đám nhóc con này ăn.

Người nào tính cách như thế nào, ông cụ chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy rõ, bất cứ ai đối diện với ánh mắt của ông cũng đều sợ sệt lo lắng.

Nhưng Dụ Thiên Kiêu lại phát hiện, cô bạn gái Dụ Lạc Ngâm mang tới lại không hề kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh.

Bởi vì tham dự ‘tiệc nhà’, Bạch Tầm Âm trang điểm rất khoé léo, lễ phục trang nhã màu hồng nhạt, cắt may tỉ mỉ.

Cô rất ít khi ăn mặc trang trọng thế này, chỉ toàn vào lúc đi cùng Dụ Lạc Ngâm.

Tuy rằng không quen nhưng cũng không cảm thấy khó khăn.

Đối diện với ánh mắt của Dụ Thiên Kiêu, Bạch Tầm Âm cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu bình tĩnh chào hỏi.

Giống như cô chỉ tới làm khách, thăm hỏi, đối mặt với ông cụ mà vô vàn người muốn lôi kéo quan hệ, thái độ không khẩn trương cũng không nịnh hót.

Đáy mắt Dụ Thiên Kiêu xẹt qua sự tán thưởng, mặt lại không tỏ vẻ gì khác yên lặng dùng cơm.

Có ông ở đây, bàn cơm của Dụ gia lúc nào cũng yên tĩnh, không một ai dám nói chuyện.

Dụ Thời Điềm ngồi ở phía cuối, cách bao người lo lắng nhìn Bạch Tầm Âm, thừa dịp không ai chú ý tới mình, yên lặng gửi tin nhắn cho cô.

Điện thoại của Bạch Tầm Âm đặt trong tầm tay, màn hình sáng lên xuất hiện thông báo: [Chị yêu tự cầu phúc đi, ông nội siêu đáng sợ!]

Haizz, đúng là trẻ nhỏ mà.

Bạch Tầm Âm không nhịn được cười, không cho là đúng.

Một người chỉ sợ hãi khi làm ra chuyện gì chột dạ mà thôi.

Mà cô lại rất yên tâm thoải mái, bây giờ chỉ là tới nhà bạn trai thăm hỏi mà thôi, đương nhiên không cần phải khẩn trương làm gì.

Bữa cơm nặng nề rất nhanh đã kết thúc, Dụ Lạc Ngâm từ từ mở miệng, “Ông nội, sao hôm nay ông lại tới đây?”

Trong đám trẻ của Dụ gia cũng chỉ có anh là dám vuốt râu ông cụ mà thôi.

“Con nói xem?” Cuối cùng Dụ Thiên Kiêu cũng mở miệng, không khí căng thẳng xung quanh cũng được thả lỏng không ít, ông cụ cũng không để ý dùng tay lau miệng rồi liếc Dụ Lạc Ngâm một cái –

“Thằng nhóc con lần đầu tiên dẫn cháu dâu về nhà, sao ông có thể không tới được?”

Dụ Thiên Kiêu không mở miệng thì thôi, vừa nói đã dùng từ ‘cháu dâu’ khiến bao người ngồi dưới lắp bắp kinh hãi.

Lúc này ông cũng biểu lộ ra sự coi trọng của mình với Dụ Lạc Ngâm, thứ hai là sự khẳng định với Bạch Tầm Âm.

“Ông nội, ông đúng là biết dát vàng lên mặt con đấy.” Dụ Lạc Ngâm không nhịn được cười, tay nắm lấy bàn tay của cô gái nhỏ bên cạnh, “Con còn chưa cầu hôn thành công đâu.”

Trên thực tế, anh còn không dám cầu hôn.

Ai mà biết ông cụ lại nói thẳng ra vậy chứ.

“Hả?” Ánh mắt sắc bén của Dụ Thiên Kiêu nhìn về phía Bạch Tầm Âm, cố gắng tỏ vẻ ôn hoà, “Cô gái nhỏ, con không hài lòng với thằng cháu trai vô dụng của ông sao?”

Động tác trên tay Bạch Tầm Âm khựng lại, sau đó cô ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của Dụ Thiên Kiêu.

“Lý do con tạm chưa nghĩ tới chuyện kết hôn có rất nhiều, tuổi còn trẻ, muốn chuyên tâm vào công việc, muốn hiểu biết đối phương hơn…” Bạch Tầm Âm cười cười, uyển chuyển đáp, “Nhưng không có chuyện không hài lòng với Dụ Lạc Ngâm, con thích bác sĩ ‘vô dụng’ này, thưa ông, hà tất gì mà ông phải coi nhẹ cháu trai mình chứ.”

Hiển nhiên là cô đang rất bất mãn với hai chữ ‘vô dụng’ mà ông cụ nói, giọng nói mềm mại khách khí nhưng lại mang ý phản kích.

Dụ Lạc Ngâm bên cạnh hưởng thụ nở nụ cười — ở trong mắt người khác, thoạt nhìn như là ăn cơm mềm[1] vậy!

Dụ Thiên Kiêu hận sắt không thành thép liếc anh một cái.

Ông đã nhìn ra cháu trai mình bị cô gái lợi hại trước mắt nắm trong lòng bàn tay rồi, lại không khỏi cảm thán đúng là người trẻ tuổi bây giờ… đúng là nhân tài truyền từ đời này sang đời khác.

Ông có thể khiến cho rất nhiều người sợ mình, nhưng lại không khống chế được những người không sợ mình.

Thời gian một bữa cơm, Dụ Thiên Kiêu đã hiểu rõ Bạch Tầm Âm là người như thế nào, ánh mắt tán thưởng bạn gái của Dụ Lạc Ngâm.

“Chị ơi, em vừa mới nghe lén được ông nội nói chuyện với bác cả với ba em đấy.”

Thời gian dùng trà, Dụ Thiên Kiêu gọi hai người con trai vào thư phòng, nhân lúc Dụ Lạc Ngâm không ở đây, Cố Uyển cũng đi uống trà với chị em dâu, Dụ Thời Điềm vội vàng chạy tới ghé sát tai Bạch Tầm Âm ‘mật báo’, không giấu nổi ý cười, “Em nghe thấy ông nội khen chị, chị yêu của em đúng là lợi hại quá mà, ông nội em hiếm khi hài lòng với ai lắm đó.”

Nói rồi, không biết Dụ Thời Điềm lại nhớ tới điều gì, kiêng kị tự bịt miệng mình.

Cô gái nhỏ thanh xuân dào dạt, trên mặt là vẻ ngây thơ.

Bạch Tầm Âm yên lặng lắng nghe, chỉ nghiêng đầu mỉm cười, cũng không vui mừng cho lắm.

“Điềm Điềm, chờ tới khi em gặp được người mình thích thì em sẽ biết…” Bạch Tầm Âm dừng một chút rồi nói tiếp, “Em chỉ để ý mỗi người đó mà thôi, nhiều người cho rằng chuyện tình yêu không phải là chuyện của riêng hai người, nhưng chị không cho là vậy.”

Cho nên cô không để ý tới cái nhìn của gia đình Dụ Lạc Ngâm với cô, họ vừa lòng hay ghét bỏ cô cũng không quan tâm.

Bạch Tầm Âm chỉ để ý tới anh, mới nguyện vì anh vượt qua mọi chông gai.

Dưới ánh mắt cái hiểu cái không của Dụ Thời Điềm, Cố Uyển đã đi tới cười nói với Bạch Tầm Âm.

“Tầm Âm.” Tuy rằng đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt người lớn, nhưng Cố Uyển vẫn rất khách khí, “Ông nội Lạc Ngâm muốn nói vài câu với con ở thư phòng, con có tiện không?”

Cô cũng đã tới đây rồi, còn có gì không tiện đâu.

Bạch Tầm Âm khẽ vỗ lên tay Dụ Thời Điềm, thong thả ung dung đứng dậy gật đầu, “Được ạ.”

Nói xong thì đi theo Cố Uyển lên lầu, tới thư phòng của Dụ Thiên Kiêu.

Vừa rồi ý cô là bảo Dụ Thời Điềm nói với Dụ Lạc Ngâm một tiếng, sợ nếu anh không tìm thấy mình sẽ sốt ruột, Cố Uyển cũng hiểu rõ, lúc lên lầu thì thấp giọng ôn hoà nói với Bạch Tầm Âm, “Lạc Ngâm vừa mới đi lấy rượu giúp ông cụ rồi.”

Xem ra là cố ý để Dụ Lạc Ngâm đi chỗ khác, một mình ‘xem xét’ cô.

Bạch Tầm Âm cũng không sợ hãi, khoé môi nở nụ cười thoải mái.

Chờ đi đến thư phòng của Dụ Thiên Kiêu, cô mới phát hiện bên trong căn phòng rộng lớn như vậy không chỉ có mình ông cụ mà còn có vợ ông, Dụ Viễn, Dụ Phàn… tất cả mọi người.

Trông như là thẩm vấn vậy.

“Tầm Âm tới rồi, mau ngồi đi.” Tuy rằng là người trong nhà nhưng khí chất trên người Dụ Phàn ôn hoà hơn nhiều so với Dụ Thiên Kiêu và Dụ Viễn, tựa như Dụ Thời Khâm và Dụ Lạc Ngâm có tính cách trái ngược nhau vậy.

Ông vừa thấy Bạch Tầm Âm bước vào, sợ một cô gái như cô sẽ khẩn trương sợ hãi khi gặp nhiều người lớn, vội vàng lên tiếng, “Mọi người chỉ tuỳ tiện nói vài câu thôi mà.”

“Cảm ơn chú ạ.” Bạch Tầm Âm khách khí cảm ơn, tìm một chỗ để ngồi xuống, thái độ bình tĩnh thong dong, “Mọi người tìm cháu tới là vì muốn hỏi điều gì sao?”



Không khí rơi vào yên lặng lạ thường.

Một lúc sau, Dụ Thiên Kiêu mới mở miệng trước, lời nói khách khí, “Thật ra cũng không có gì, con là người đầu tiên Lạc Ngâm dẫn về nhà, theo lý mà nói thì hẳn là nên bàn chuyện cưới hỏi cho hai đứa, cho nên ông muốn hiểu con hơn một chút.”

Bạch Tầm Âm nghiêng đầu, “Ba con đã qua đời, mẹ sống cùng bà ngoại ở trấn cổ bên cạnh Lâm Lan, cơ thể khoẻ mạnh, đang học tiến sĩ tại Lan Đại, làm việc ở viện nghiên cứu – những chuyện này viện trưởng Cố đều biết rồi, còn có câu hỏi nào không ạ?”

Tư liệu về cô rồi sẽ có người đặt tới mặt bàn của Dụ Thiên Kiêu, cứ đơn giản nói về bản thân mình trước rồi tính. Gia thế của cô trong sạch, cũng không có việc gì khuất tất cần phải giấu giếm.

“Thật ra hôm nay con tới đây cũng mang theo một phần quà.” Trong sự yên tĩnh, ánh mắt của Bạch Tầm Âm nhìn về phía Dụ Viễn, trước ánh mắt kinh ngạc của ông, cô cúi đầu lấy một chiếc USB trong túi ra.

“Dụ Lạc Ngâm đã từng nói với con về công việc trong nhà liên quan tới thị trường tài chính, thật ra ngành học của con và công việc này cũng không liên quan gì tới nhau cả, nhưng có một số việc con có thể hỗ trợ.”

Bạch Tầm Âm đứng dậy, cầm USB đi tới trước mặt Dụ Viễn, “Đây là động thái dòng vốn của tập đoàn Phong Dương trên thị trường chứng khoán một năm qua, nó có thể phản ánh trực tiếp xu hướng sau này để dễ dàng quan sát, đây cũng là quà gặp mặt của con.”

Đó là nguyên nhân tại sao ngày đó đi dạo phố với A Mạc và Lưu Ngữ Phù, cô lại hỏi Thịnh Văn về tập đoàn Phong Dương.

Bạch Tầm Âm biết Dụ gia không phải là nơi dễ dàng gì, chỉ là cô đã quyết định ở bên Dụ Lạc Ngâm, vậy thì tất nhiên phải giúp đỡ người nhà anh.

Chỉ khi mạnh mẽ hơn bọn thì mới được tôn trọng, ngoan ngoãn nghe lời sẽ không có ích gì.

Thứ Bạch Tầm Âm muốn không phải là làm lơ, mà là coi trọng.

Cho nên cô mới nghĩ ra quà gặp mặt là mô hình thị trường chứng khoán này, đây là thứ có thể mang lại tiền lời cho công ty Dụ gia, đương nhiên mọi người cũng sẽ nhìn cô với con mắt khác.

Bạch Tầm Âm biết, về mặt học thuật thì Cố Uyển còn cao siêu hơn mình, nhưng xét đến cùng thì lĩnh vực nghiên cứu của hai người khác nhau, cho nên chỉ có cô mới làm được ra mô hình này.

Mà trong quá trình hoàn thiện mô hình, cô đã nhờ bên phía Thịnh Văn giúp đỡ không ít, đương nhiên cũng phải báo đáo.

Chỉ là trong khoảng thời gian này, số lần cô liên hệ với Thịnh Văn tương đối nhiều, thỉnh thoảng bị Dụ Lạc Ngâm bắt được sẽ ghen tị.

“Rốt cuộc em và cậu ta có gì để nói?” Chuyện làm ra mô hình này Bạch Tầm Âm không hề nói với ai cả, đương nhiên Dụ Lạc Ngâm cũng không biết, buổi tối nọ còn quấn lấy cô, “Bạch Tầm Âm, anh ghen tị.”

Cô đành phải buông điện thoại, khẽ xoa đầu chó, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Còn cần anh phải dạy em làm sao để thương hoa tiếc ngọc sao?” Dụ Lạc Ngâm cực kỳ không biết xấu hổ, hợp tình hợp lý chỉ lên môi mình, “Hôn một cái là được rồi.”

Chuyện xảy ra sau khi hôn thì không cần nói cũng biết.

Bạch Tầm Âm nhớ lại quá trình làm ra mô hình này, không khỏi cười khẽ, đuôi lông mày lạnh nhạt cũng ánh lên vẻ dịu dàng.

Mà không riêng gì Dụ Viễn và Dụ Phàn, ngay cả ông cụ Dụ nghe được cũng có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Trên thực tế, thái độ của bọn họ không phải chất vấn hay thẩm vấn gì đó, ngược lại chỉ là muốn hỏi thăm tính toán tương lai của Bạch Tầm Âm và Dụ Lạc Ngâm mà thôi.

Chỉ là đứng trên địa vị cao lâu rồi, cũng không biết thái độ của bản thân vô cùng trịch thượng

— Lại bị cô gái nhỏ ngoài mềm trong cứng trực tiếp làm cho kinh ngạc.

USB này chưa đủ để tỏ rõ thái độ của cô sao?

Ngay cả chuyện giữa cô và Dụ Lạc Ngâm, bọn họ còn cần phải hỏi sao?

“Đây…” Dụ Viễn nhìn USB trong tay, chân tay không khỏi luống cuống, “Sao chú có thể nhận thứ này được chứ?”

Thứ trong tay ông là ước mơ của không biết bao nhiêu doanh nghiệp đầu tư, nhưng ai mà ngờ tới lại có được từ tay một cô gái nhỏ chứ?

“Ngài Dụ, đây là quà cho chú và người trong nhà.” Bạch Tầm Âm cười nhạt, “Chú là ba của Dụ Lạc Ngâm, không cần phải ngại, đây là điều nên làm.”

Nói xong thì cô nhìn về phía Dụ Thiên Kiêu, “Ông còn câu hỏi gì không ạ?”



Còn hỏi gì được nữa chứ?

Ba phút sau, Bạch Tầm Âm đứng dậy rời khỏi thư phòng, để lại không gian cho bọn họ tiêu hoá thông tin.

Nhưng sau khi mở cửa mới phát hiện Dụ Lạc Ngâm đang cười đứng trên hành lang – thật ra anh cũng không đi lấy rượu, mặt mày vui vẻ nhìn cô.

Bạch Tầm Âm bị sự xuất hiện đột ngột của anh doạ sợ, chậm nửa nhịp mới đóng cửa thư phòng lại.

Cô đi qua thấp giọng hỏi, “Không phải anh đi lấy rượu sao?”

“Lấy rượu gì chứ? Nghe mẹ anh nói cũng đã biết có việc muốn anh tránh mặt rồi.” Dụ Lạc Ngâm cúi người, môi chạm lên trán Bạch Tầm Âm, “Vốn dĩ sốt ruột muốn chạy tới cứu em, ai ngờ…”

Cách một cánh cửa, anh đã biết cô gái nhỏ của mình có thể tự mình xử lý, còn có thể khiến mấy người trong kia nghẹn lời không nói được gì.

“Bé cưng.” Dụ Lạc Ngâm cười thành tiếng, giọng nói lười biếng mang theo lưu luyến, “Sao em lợi hại thế nhỉ?”

Cuối cùng anh cũng biết vì sao khoảng thời gian trước cô lại thường xuyên liên hệ với Thịnh Văn như thế rồi.

“Em tốt với anh quá thì phải làm sao bây giờ?” Giọng nói Dụ Lạc Ngâm trầm thấp như cố ý đè nén, lại nói ra lời âu yếm, “Anh thấy trừ lấy thân ra để báo đáp thì cũng chẳng còn cách nào khác rồi.”

Bạch Tầm Âm không khỏi buồn cười.

“Được thôi.” Cô thu hồi ý cười trên môi, nghiêm túc gật đầu, “Vậy thì về nhà nấu cơm em ăn.”

Cơm ở Dụ gia không ngon tí nào, một bàn tiệc cũng chẳng bằng cơm nhà ‘đầu bếp’ Dụ Lạc Ngâm tự tay nấu.

Nếu như được chọn một loại báo đáp, vậy thì chắc chắn Bạch Tầm Âm sẽ chọn Dụ Lạc Ngâm làm đầu bếp cho mình cả đời.

— Nguyện vọng bình dị giản đơn, nhưng đó mới là cuộc sống.

Có lẽ khi đã quen với cuộc sống đầm ấm rồi sẽ rất khó quay về khoảng thời gian cô độc lạnh lẽo.

Cô đã sống trong sự cô độc đó suốt sáu năm trời, nhưng thật may mắn, Dụ Lạc Ngâm lại là người kéo cô ra khỏi đó.

Hemingway đã từng nói, trừ khi bạn là đấu sĩ bò tót, nếu không, không có cuộc sống của ai là chỉ có tiến không có lùi.

Nhưng nếu là hai người tay trong tay cùng tiến cùng lùi, cho dù thế nào cũng sẽ tốt hơn một người rất nhiều.

[1] Ý chỉ người đàn ông chỉ biết ỷ lại, ăn bám vợ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.