Chứng Bệnh

Chương 61: Đây thật sự là nụ hôn đầu



Edit: Khang Vy

Đột nhiên nghe thấy lời mình tha thiết ao ước tới mức ngày đêm mơ tưởng, đầu óc Dụ Lạc Ngâm quay cuồng, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, chỉ ngơ nhác nhìn Bạch Tầm Âm phía đối diện.

Mà khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ đã đỏ lên, không biết là vì hơi nóng hoành thánh bốc lên hay là vì lời nói ‘chủ động’ của mình vừa rồi.

Nhận thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Dụ Lạc Ngâm, đôi môi của Bạch Tầm Âm mím lại, giọng nói như đang giận dỗi, “Ngốc rồi à?”

“Cảm giác như đang nằm mơ vậy.” Không biết có phải Dụ Lạc Ngâm đang thở dài hay không, giọng nói mơ hồ như chìm trong sương mù, mang theo ý cười như mơ thấy cảnh tượng gì tuyệt đẹp, “Em đang tỏ tình với anh sao?”

Bạch Tầm Âm cắn ống hút trà sữa, cổ họng chuyển động, sau đó mới ngước lên nhìn Dụ Lạc Ngâm, mặt không có chút biểu cảm nào cả, “Anh không muốn thì thôi…”

“Đồng ý, đương nhiên là đồng ý.” Dụ Lạc Ngâm vội vàng trả lời, ý cười trên mặt dần dần lan ra.

Giờ phút này, anh cảm thấy bản thân mình như một hiệp khách vừa ngã xuống vực thẳm, rơi vào cảnh tuyệt vọng chỉ có thể chờ chết, đột nhiên lại nhặt được bí kíp võ công mình đã thương nhớ ngày đêm vậy.

— Giờ phút này, Dụ Lạc Ngâm mới biết, vì sao mấy thằng nhóc quanh mình lại thích đọc tiểu thuyết kiếm hiệp tới vậy.

Tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triêu phóng đãng tứ vô nhai[1].

“Âm Âm, cho dù là em nói những lời này với anh xuất phát từ suy nghĩ gì…” Dụ Lạc Ngâm yên lặng một lúc rồi nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, “Anh đều thật lòng.”

Bạch Tầm Âm khẽ ‘ừm’ một tiếng.

“Không cần phải có bất kỳ tâm lý hay gánh nặng nào khi ở bên anh cả, cũng đừng nghĩ tới hai chữ ‘tạm thời’…” Dụ Lạc Ngâm nằm lấy tay cô trên bàn, anh hơi dùng sức kéo cô qua ngồi bên cạnh mình. Cũng may tiệm hoành thánh lúc này có ít người, cũng không có ai chú ý tới hành động ‘càn rỡ’ của họ.

Bạch Tầm Âm cảm nhận được bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, cảm xúc mềm mại khiến cả người cô hơi cứng đờ, bên tai là giọng nói trầm thấp của Dụ Lạc Ngâm –

“Lần này, nút tạm dừng nằm trong tay em, hết thảy đều nghe theo lời em.”

Dường như Bạch Tầm Âm hiểu rõ suy nghĩ của Dụ Lạc Ngâm, Dụ Lạc Ngâm cũng hiểu rất rõ cô. Biết cô gái nhỏ đang suy tư điều gì, người đàn ông bình tĩnh lại biến thành sói đói suy nghĩ cặn kẽ.

Bạch Tầm Âm ngoan ngoãn được anh ôm vào lòng, một lúc lâu sau mới hỏi, “Dụ Lạc Ngâm, bây giờ chúng ta xem như đã ở bên nhau, nhưng anh không cho em nghĩ tới hai chữ ‘tạm thời’, cũng không cho em nghĩ tới một ngày chúng ta sẽ kết thúc… anh muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi sao?”

Lời nói ngốc nghếch, Dụ Lạc Ngâm thầm mắng một chữ trong lòng, ngón tay thon dài khẽ xoa vành tai mềm mại của thiếu nữ, “Đương nhiên thứ anh muốn là mãi mãi rồi.”

Đã tuổi này rồi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể tuỳ ý làm bậy như học sinh cấp ba được sao?

Dụ Lạc Ngâm biết, bây giờ anh mà nói ra thì có lẽ Bạch Tầm Âm cũng không tin, nhưng kế hoạch cuộc đời này của anh chưa từng có ai khác ngoài cô.

Giọng nói Bạch Tầm Âm khẽ khàng, bình tĩnh hỏi, “Lỡ như em có bệnh thì sao?”

Dụ Lạc Ngâm híp mắt, “Bệnh gì?”

Bạch Tầm Âm nhìn đầu ngón tay trắng nõn của mình, nề nếp trả lời, “Cưỡng bách, lo âu, nghi thần nghi quỷ.”

Đều là chứng bệnh thường thấy của người trẻ trong xã hội hiện đại có nhịp sống nhanh này.

Bất hạnh chính là, trước đó có một khoảng thời gian Bạch Tầm Âm không thể nào ngủ nổi, lo lắng đi kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ cũng nói cô có bệnh trạng này.

Đến lúc đó Dụ Lạc Ngâm sẽ phát hiện, cô cũng không hề tốt như anh tưởng.

“Không sợ.” Nhưng người đàn ông lại ôm cô càng chặt hơn, giọng nói lành lạnh không hề hấn gì, nội tâm bình tĩnh thong dong, nói thầm như đang dỗ dành trẻ nhỏ, “Anh là bác sĩ tốt nhất.”

Bạch Tầm Âm nhắm mắt, chưa lúc nào cô cảm thấy yên tâm như bây giờ, trước kia, cô chưa từng nghĩ tới mình lại có được cảm giác này khi ở bên Dụ Lạc Ngâm.

Qua ngày hôm nay, cô tin tưởng một điều rằng, Dụ Lạc Ngâm chính là bác sĩ tốt nhất, người bác sĩ có thể chữa khỏi mọi loại bệnh của cô.

Lời đã nói rõ ràng, cái ôm ấm áp trong quán hoành thánh chật hẹp, có cảm giác như mọi thứ cuối cùng cũng đã có được ‘cái kết đẹp’ vậy.

Dụ Lạc Ngâm cụp mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô gái trong lòng mình, đôi hàng mi dài, trong lòng không khống chế nổi viết rõ bốn chữ: Muốn hôn cô ấy.

Đáng tiếc, vẫn chưa phải lúc.

Trên đời này cũng chỉ có mình Liễu Hạ Huệ mới có thể để mỹ nhân ngồi trong lòng mà không loạn.

Dụ Lạc Ngâm suy nghĩ rất vui vẻ, trong lòng mềm mại, anh đưa tay vỗ bải vai Bạch Tầm Âm, “Chúng ta thương lượng chút chuyện không?”

“Hả?” Không khí ấm áp vây quanh khiến Bạch Tầm Âm có hơi mơ màng mệt mỏi, giọng nói mềm mại, “Làm gì?”

“Công khai luôn thì thế nào?” Dụ Lạc Ngâm lấy điện thoại ra rồi mở camera, hình ảnh hai người dựa sát vào nhau xuất hiện trên màn hình, Bạch Tầm Âm nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của anh, “Tuyên bố rằng anh vất vả lắm mới theo đuổi được người tới tay, có người yêu rồi… cũng đập tan hi vọng của mấy người muốn giới thiệu cô gái khác cho anh, ép anh đi xem mắt đó.”



Mấy chữ cuối cùng như là đang ám chỉ hành động đi xem mắt trước đó của Dụ Lạc Ngâm vậy.

Cô yên lặng không nói, như là đồng ý với lời của anh, chỉ có lúc anh ấn chụp ảnh mới cười một cái, sau đó không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh – lại bị anh hôn chụt một cái lên môi.

Cùng với tiếng ‘tách’ của camera vang lên, Bạch Tầm Âm sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì có chút bực bội.

Dùng ảnh này để công khai sao… đúng là mất mặt mà.

“Em đừng giận.” Thấy Bạch Tầm Âm trừng mắt nhìn mình, Dụ Lạc Ngâm biết suy nghĩ trong lòng cô, anh khẽ cười một tiếng lắc điện thoại, “Anh còn chụp tấm khác mà.”

Anh ‘hôn trộm’ cô gái đáng yêu của mình, đương nhiên không thể cho người khác xem rồi.

Đôi mắt lưu ly của Bạch Tầm Âm nhìn Dụ Lạc Ngâm mở vòng bạn bè, lúc mở album ảnh ra còn thấy có vài tấm ảnh trông có chút quen mắt, đáng tiếc còn chưa kịp nhìn kỹ, Dụ Lạc Ngâm đã chọn mấy tấm ảnh mới vừa chụp, thoát khỏi album, nội dung ngắn gọn: [Bạn gái.]

Bên dưới còn là ảnh chụp chung của hai người bọn họ.

Ánh sáng trên ảnh chụp vô cùng dịu dàng, khuôn mặt hai người sát cạnh nhau, đôi mắt Bạch Tầm Âm có chút mờ mịt, nhưng người đàn ông lại cười rất vui vẻ.

Dụ Lạc Ngâm cảm thấy mỹ mãn đăng bài ‘công khai’ lên, sau đó thở phào một hơi dựa vào lưng ghế, khoé môi mỉm cười.

Bạch Tầm Âm nhìn anh, bỗng cảm thấy mình cũng nên đăng bài công khai lên.

Giống như Dụ Lạc Ngâm nói vậy… bớt cho mấy người ở chỗ làm nhọc lòng muốn giới thiệu đối tượng cho cô.

Chỉ là cách cô ‘công khai’ có hơi đơn giản hơn Dụ Lạc Ngâm một chút, chỉ đăng một tấm ảnh hai người nắm tay nhau, nội dung rõ ràng lại rất dịu dàng: Bạn trai.

Đơn giản như vậy cũng đủ để gây ra sóng to gió lớn.

Rất nhanh, thông báo điện thoại của hai người như muốn nổ tung.

Bạch Tầm Âm muốn cầm lấy xem thử, đầu ngón tay chưa kịp chạm vào điện thoại đã bị Dụ Lạc Ngâm cướp lấy.

Đối phương cầm điện thoại của cô, cười nói, “Đừng xem, đừng phân tâm vì người khác.”

Rõ ràng là anh muốn đăng bài công khai, bây giờ còn nói vậy… đúng là không hề che giấu tính tình bá đạo của mình.

Trong lòng Bạch Tầm Âm có chút buồn cười, nhưng cũng thuận theo ‘ừm’ một tiếng.

Không xem thì không xem, có lẽ cũng chỉ toàn bạn bè hỏi chuyện thôi, muộn chút rồi xem cũng không sao cả.

Nếu Dụ Lạc Ngâm bảo không cần để tâm, vậy cũng được.

Hai người yên tĩnh ngồi tới đêm khuya, từ khi tiệm hoành thánh đông đúc cho tới khi không còn ai cả.

Trong lòng Dụ Lạc Ngâm đã coi nơi này là nơi ‘đính ước’ của hai người bọn họ, lúc về cũng lưu luyến rất lâu.

Anh nhìn Bạch Tầm Âm đang tuỳ ý để cho mình nắm tay, biết lúc yêu đương cô đều rất ngoan.

Khuôn mặt thiếu nữ được ánh trăng chiếu rọi, ánh lên tia sáng dịu hiền, đuôi lông mày hiện rõ vẻ ngoan ngoãn nhu mì.

Dụ Lạc Ngâm không khỏi cảm thấy hoài niệm.

Tính tình Bạch Tầm Âm chính là vậy đấy, lúc không thích người nào đó, nhìn thì có vẻ yên tĩnh dịu dàng thân thiện, nhưng trên thực tế xương cốt lại lạnh lẽo như băng, không ai có thể bước vào thế giới nội tâm của cô, cao quý xa cách, ở bên nhau lâu rồi cũng thấy cô lạnh nhạt.

Nhưng chỉ có anh biết, lúc yêu đương cô ngoan tới mức nào, ngoan ngoãn tới mức khiến anh hận không thể nâng niu cô trong lòng bàn tay.

Vừa đau lòng lại vừa muốn bắt nạt.

Vì thế, lúc đưa Bạch Tầm Âm tới trước cửa tiểu khu, Dụ Lạc Ngâm lại không nhịn được muốn bắt nạt cô.

Anh lười biếng cười, “Hôn anh một cái đã rồi đi.”

Bạch Tầm Âm cụp mắt nhìn đồng hồ, có chút do dự, “Đã 11 giờ rồi…”

Lời còn chưa dứt đã thấy Dụ Lạc Ngâm nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương.

“Anh cảm thấy hôm nay như một giấc mơ vậy.” Đôi mắt phượng chớp chớp, thuần thục làm nũng tỏ vẻ đáng thương, “Em cho anh chút cảm giác chân thực đi mà.”

Còn có gì chân thực hơn sự tiếp xúc thân mật được chứ?

Bạch Tầm Âm không chống cự nổi ‘chiêu trò’ này của Dụ Lạc Ngâm, cho dù biết rằng anh đang giả bộ nhưng lại… bây giờ anh đã là bạn trai của cô, đau lòng vì anh cũng là chuyện nên làm.

Sáu năm trước hay sáu năm sau, cô cũng đều nghĩ vậy.

Vì thế, Bạch Tầm Âm tiến lên một bước, cách Dụ Lạc Ngâm ngày càng gần hơn, đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông rồi kéo xuống, chiếc răng nanh như một con thú nhỏ cắn một cái lên môi dưới của người đàn ông.

Đây là thật sự là nụ hôn đầu.

Khi còn học cấp ba, bọn họ luôn làm theo khuôn phép, chưa từng vượt quá quy củ, chuyện ‘quá đáng’ nhất cũng chỉ là hôn má, mà sau khi gặp lại cũng chỉ hôn lên khoé môi ở trong lối thoát hiểm, tâm tư khi đó phức tạp, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, thế nào cũng không gọi là ‘hôn’ được.

Bây giờ, cái hôn dịu dàng trong màn đêm này mới thật sự là ‘nụ hôn đầu’.

Bạch Tầm Âm muốn rút lui nhưng người đàn ông lại nhanh chóng biến khách thành chủ, bàn tay to ôm lấy vòng eo của cô, một tay khác nắm lấy cằm cô, dùng sức khiến miệng cô thả lỏng, chỉ có thể thừa nhận sự tiến quân thần tốc từ anh.

Dường như anh rất thích nắm lấy cằm cô, thích cảm giác khống chế này… bị hôn tới lúc mơ mơ màng màng, Bạch Tầm Âm cũng chẳng thể nào suy nghĩ nổi nữa.

Nụ hôn của Dụ Lạc Ngâm giống như tính cách của anh vậy, cường thế kịch liệt, cố chấp ép người, cuối cùng, khó khăn lắm đầu lưỡi của Bạch Tầm Âm mới được dừng lại.

Tiếng thở dốc có chút nặng nề, đôi mắt ướt át của Bạch Tầm Âm đón nhận đôi mắt đen tràn đầy ‘dục vọng’ của Dụ Lạc Ngâm.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình như một chú dê con bị sói đói nhìn chằm chằm, sắp bị Dụ Lạc Ngâm ăn vào bụng mất.

Nhưng cuối cùng, Dụ Lạc Ngâm chỉ khẽ xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn khắc chế, “Lên trên đi.”

Vừa mới ở bên nhau, anh sợ mình sẽ doạ tới cô – mặc dù Bạch Tầm Âm vô cùng to gan, trong mắt không có chùn bước, chỉ có hứng thú.

Nghe lời nói quân tử của Dụ Lạc Ngâm, Bạch Tầm Âm chỉ cười không nói, hai mắt sáng lên nhìn anh một chút rồi xoay người lên lầu.

Thật ra, dục vọng của người trưởng thành rất dễ khơi dậy, mặc dù cô làm ra vẻ không có việc gì ở trước mặt Dụ Lạc Ngâm nhưng thật ra trong lòng cũng đã nhảy loạn cả lên.

Về đến nhà dựa vào cửa, Bạch Tầm Âm mới thở mạnh hai tiếng, bàn tay nhỏ che khuôn mặt của mình lại – nóng bừng.

Điện thoại trong túi còn không ngừng kêu lên, vừa rồi cô cũng không để ý.

Bạch Tầm Âm thầm nghĩ chỉ có A Mạc mới cố chấp như vậy, vì thế cũng mặc kệ cõi lòng còn chưa bình tĩnh, vội vàng bắt máy.

“Aaaaaaaaaaa sao bây giờ cậu mới nghe máy.” Kết quả, còn chưa nói được chữ nào, đầu bên kia đã vang lên tiếng thét chói tai của A Mạc, “Khai mau! Thành thật khai ra mau, bài đăng trên vòng bạn bè của cậu là sao!”

Đã sớm biết A Mạc gọi điện thoại vì nguyên nhân gì, Bạch Tầm Âm dứt khoát đưa điện thoại ra xa tai một khoảng, chờ tới lúc đối phương gào thét xong xuôi mới mỉm cười, thản nhiên đáp, “Ý trên mặt chữ, tớ có bạn trai rồi.”

“Đm, đương nhiên là tớ hiểu rồi, nhưng vấn đề là không có dấu hiệu gì cả!” A Mạc cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, không nhịn được truy hỏi, “Ai ai ai, người đó là ai?”

“Còn là ai được nữa.” Bạch Tầm Âm bĩnh tĩnh nói ra đáp án mà A Mạc đã đoán được từ trước, “Dụ Lạc Ngâm – cậu không thấy bài đăng bên phía anh ấy sao?”

Không gian yên lặng khoảng ba giây, A Mạc mới mở miệng như vừa nuốt một ngụm máu xuống, “Mẹ nó, tớ nào có wechat của cậu ta chứ, không phải chứ, sao cậu lại bị cậu ta thu phục nhanh thế được?”

Tuy rằng đã cảm thấy hai người này có đi đến đâu rồi cũng về bên nhau, lòng dạ tên Dụ Lạc Ngâm kia kín đáo, còn cố chấp muốn có được Âm Âm nhà cô, nhưng mà… Bạch Tầm Âm mới quay về Lâm Lan không lâu mà, A Mạc vẫn cảm thấy quá nhanh.

Lại không nhịn được hỏi han, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu ta đã làm gì mà cậu lại đồng ý?”

“Sao cậu biết là anh ấy thu phục tớ.” Bạch Tầm Âm cười cười, “Nói không chừng tớ mới là người thu phục anh ấy.”

“… Gì cơ?” A Mạc kinh hãi, “Cậu thu phục á? Làm thế nào mà thu phục được?”

“Là tớ chủ động nói muốn ở bên nhau.” Đầu ngón tay Bạch Tầm Âm xoa nhẹ đôi môi đau nhức, híp mắt, “Ngạc nhiên lắm sao?”

“… Không ngạc nhiên sao được?” A Mạc khẽ thở dài, “Tớ cho rằng, cậu… haizz, chuyện tỏ tình này sao lại để con gái làm được, Dụ Lạc Ngâm cũng thật là.”

Bạch Tầm Âm mỉm cười, cũng không giải thích với A Mạc về mấy chuyện xảy ra trước đó giữa hai người – nếu cô không chủ động, sợ là Dụ Lạc Ngâm cũng không có dũng khí để chủ động thêm lần nữa.

Mà cô cũng không chờ đợi được thêm.

A Mạc đầu bên kia lại hỏi, “Sao đột nhiên cậu lại thu phục Dụ Lạc Ngâm, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bạch Tầm Âm yên lặng một lát, không đầu không đuôi nói, “A Mạc, khả năng một người đàn ông muốn ở bên cậu, nhưng lại không muốn lên giường với cậu là bao lớn?”

Tuy rằng A Mạc không biết tại sao Bạch Tầm Âm lại hỏi mình về vấn đề này, nhưng cũng không hề do dự trả lời, “Không có khả năng, tỷ lệ bằng không – Dụ Lạc Ngâm lừa dối cậu như vậy sao? Đừng tin, đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!”

Bạch Tầm Âm không trả lời, chỉ cười hỏi lại, “Vậy nếu như cậu đưa ra lời đề nghị duy trì quan hệ bạn giường với người đàn ông thích cậu, khả năng anh ta từ chối là bao nhiêu?”

“Ha ha, vậy càng không thể, có thể ngủ với người mình thích lại còn không phải chịu trách nhiệm, đàn ông chỉ mong loại chuyện tốt đẹp này dừng trên người mình thôi.” A Mạc chỉ cảm thấy Bạch Tầm Âm đơn thuần, không nhịn được cười nói, “Khả năng này gần như là số âm, Âm Âm, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Không phải chúng ta đang nói tới Dụ Lạc Ngâm sao?”

“Đang nói Dụ Lạc Ngâm đấy.” Bạch Tầm Âm nằm xuống sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng có nơi để nằm xuống sau một ngày mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống sofa đã cảm thấy buồn ngủ, thì thào nói, “Anh ấy là con số âm kia đấy.”

Cô đã nhắc tới chuyện lên giường với anh, lại không ngờ trải qua bao nhiêu năm như vậy, người đàn ông lại tu luyện thành ‘chính nhân quân tử’.

Đôi khi, từ chối còn khiến phụ nữ rung động hơn nhiều so với chấp nhận.

Ít nhất là lần này, sau khi Dụ Lạc Ngâm từ chối, Bạch Tầm Âm cảm thấy mình có thể tin tưởng anh.

Ít nhất, người đàn ông không coi trọng tình dục chính là người quý trọng bạn.

[1] Trích từ bài thơ Đăng Khoa Hậu của Mạnh Giao, ý nói xưa thì khó khăn nay thì thoải mái…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.