Chứng Bệnh

Chương 6



Có thế nào Bạch Tầm Âm cũng không nghĩ tới chuyện Dụ Lạc Ngâm sẽ giúp đỡ mình.

Cô bất lực cắn môi, sốt ruột muốn nói cảm ơn – nhưng điện thoại ở trong phòng học, chỉ có thể miễn cưỡng nói hai chữ ‘cảm ơn’ bằng khẩu hình.

Nam sinh làm việc này vô cùng nhẹ nhàng, Dụ Lạc Ngâm thong thả một tay cầm ghế, nhìn cô biểu đạt lòng biết ơn của mình thì hỏi, “Thật sự muốn cảm ơn tôi sao?”

Bạch Tầm Âm vội vàng gật đầu.

“Vậy cậu phải che dù cho cẩn thận, đừng nghiêng hết dù về phía tôi như thế.” Dụ Lạc Ngâm khịt mũi một tiếng, “Chắn tầm mắt.”

Cô gái nhỏ này không phân biệt được che dù cho cậu và che dù chung cho cả hai khác nhau ở đâu, nửa người cô đều đã lộ ra bên ngoài rồi – một người đàn ông như cậu thì cần gì cô che kín mít thế chứ?

Cái cổ mảnh khảnh của Bạch Tầm Âm đều đã đỏ cả lên, cô mím môi cười, tay lại không có động tác gì khác.

Vẫn như cũ che dù trên đầu Dụ Lạc Ngâm, vô cùng cố chấp.

Dụ Lạc Ngâm không có cách nào khác, đành phải bước nhanh chân đi tới khu học mới dành cho lớp 12.

Giúp đỡ Bạch Tầm Âm mang ghế vào trong phòng học đã gây ra tiếng vang ‘oanh động’ không hề nhỏ, không ít bạn học đã thu dọn đồ đạc xong của lớp ba đang ngồi nghỉ ngơi nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm xuất hiện ở trong lớp mình đều giật nảy mình.

Cũng không ai nghĩ tới cậu lại giúp Bạch Tầm Âm chuyển đồ đạc.

Không ít ánh mắt của bạn học theo bản năng nhìn về phía Thịnh Sơ Nhiễm ưu nhã ngồi bên cửa sổ — sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, một lớp trang điểm cũng không tài nào che giấu nổi.

“Cậu ở yên đây nhé.” Dụ Lạc Ngâm không thèm để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ khẽ nói một câu với Bạch Tầm Âm rồi xoay người đi mất.

Thiếu nữ ngơ ngẩn nhìn theo phía sau bóng dáng cậu.

Dụ Lạc Ngâm vừa mới cầm dù của cô đi rồi, dáng vẻ cũng không muốn cô đi ra ngoài, cho nên cậu muốn… muốn giúp cô chuyển bàn học tới đây sao?

Bạch Tầm Âm không nhúc nhích nhìn phương hướng cậu rời đi, giọt nước dưới đuôi tóc rơi xuống, chảy vào bên trong cổ áo khiến cô cảm thấy lạnh lẽo.

“Bạch Tầm Âm.” Thịnh Sơ Nhiễm đã cố nhịn mà không nổi, chạy tới hỏi, “Tại sao Dụ Lạc Ngâm lại giúp mày dọn đồ đạc?”

Cô ta hỏi câu này cũng khiến người khác tò mò, trong lúc nhất thời, không ít cặp mắt đã nhìn qua.

Nhưng Thịnh Sơ Nhiễm chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, hùng hổ doạ người.

Bạch Tầm Âm nhíu mày, thầm nghĩ cô cũng đâu có biết. Nhưng lời này mà nói ra, sợ là Thịnh Sơ Nhiễm cũng không tin đâu.

“Mày nói chuyện xem nào.” Thịnh Sơ Nhiễm nóng nảy, giọng nói gấp gáp, nhíu mày đẩy Bạch Tầm Âm một cái, “Mày và Dụ Lạc Ngâm quen nhau như thế nào?!”

Gần như cả trường này đều biết cô ta theo đuổi Dụ Lạc Ngâm, vì thế mà hầu như không có nữ sinh nào dám tới gần bắt chuyện với cậu, nhưng dựa vào cái gì mà cậu lại giúp đỡ con câm Bạch Tầm Âm này dọn đồ đạc chứ?!

Một loại linh cảm bất an ập tới, không biết là nước mưa hay mồ hôi, lòng bàn tay Thịnh Sơ Nhiễm cũng đã ướt đẫm.

Bạch Tầm Âm bị cô ta đẩy vào tường, thân mình mảnh khảnh mềm mại như bông, mày hơi chau lại, đáy mắt xẹt qua một tia ghét bỏ.

Hàng lông mi dài khẽ nâng lên, nhìn về phía Thịnh Sơ Nhiễm, đáy mắt không hề có cảm xúc gì cả, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái khiến sống lưng Thịnh Sơ Nhiễm cũng lạnh dần.



“À, tao quên mất, dù sao thì mày cũng không nói được.” Một lúc sau, Thịnh Sơ Nhiễm như tìm được chỗ dựa cho mình, ra vẻ không có việc gì cười nhạo một tiếng.

Ánh mắt cô ta khinh miệt nhìn về phía Bạch Tầm Âm, hạ thấp giọng nói, “Chỉ là một con câm thôi mà, cũng xứng tranh với tao sao?”

Bạch Tầm Âm nghe vậy, híp mắt nhìn về phía Thịnh Sơ Nhiễm, thấy được đáy mắt cô ta còn mang theo vẻ bất an.

Cho rằng bản thân đã che giấu rất kỹ, nhưng trên thực tế lại vô cùng rõ ràng, Thịnh Sơ Nhiễm… đang sợ cái gì?

Huống hồ, bản thân cô cũng không có ý muốn ‘tranh’ cái gì với cô ta.

Cuộc đối thoại vô nghĩa này thực sự khiến người ta không có hứng thú chút nào.

Bạch Tầm Âm cụp mắt, tránh khỏi Thịnh Sơ Nhiễm quay về vị trí của mình. Ngồi trên chiếc ghế kia… vừa rồi Dụ Lạc Ngâm giúp cô chuyển ghế tới, cuối cùng cậu giúp cô vì cái gì?

“Dụ Lạc Ngâm là người tốt, nhìn thấy bạn nữ nào dọn đồ một mình đương nhiên sẽ giúp thôi.” Thịnh Sơ Nhiễm quét mắt một vòng nhìn mấy người đang ngo ngoe rục rịch trong phòng học, không biết đang nói chuyện với ai, lẩm bẩm lầu bầu rồi lớn tiếng nói, “Mọi người đứng hiểu lầm, cũng tránh cho người nào đó tự mình đa tình.”

Đây là lời nói ‘tuyên bố chủ quyền’, nhưng có ai trong phòng học mà không biết Thịnh Sơ Nhiễm căn bản không theo đuổi được người ta chứ?

Đây là đang tuyên bố chủ quyền với ai chứ?

Thật nực cười mà.

Nhưng tất nhiên cũng sẽ có một số người vĩnh viễn theo đuôi phía sau Thịnh Sơ Nhiễm hùa theo cô ta, một số người hứng thú nhìn về phía Bạch Tầm Âm đang yên tĩnh ngồi một chỗ.

Thiếu nữ cởi áo khoác vắt khô nước, khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh giống như những lời Thịnh Sơ Nhiễm nói không liên quan gì tới cô vậy.

Bạch Tầm Âm vô tình nhìn một vai hề đang tự biên tự diễn, cũng mặc kệ vai hề kia đang õng à õng ẹo làm dáng trước mặt cô.

Ở một mức độ nào đó, cô là một người khá lạnh nhạt.

Chỉ chốc lát sau, Dụ Lạc Ngâm dưới sự ‘chờ mong’ của mọi người đã mang theo bàn học của Bạch Tầm Âm vào lớp, Thịnh Sơ Nhiễm còn đứng cạnh Bạch Tầm Âm không đi, nhìn thấy cậu là đôi mắt sáng ngời, vội vàng bắt chuyện –

“Dụ Lạc Ngâm ơi, quần áo cậu đều ướt hết rồi, tớ có máy sấy đấy, tớ hong khô quần áo giúp cậu nha.”

Đi học mang theo máy sấy và cả một bộ đồ trang điểm chỉnh tề, trừ Thịnh Sơ Nhiễm ra thì cũng không còn ai khác.

Dụ Lạc Ngâm, Bạch Tầm Âm, Thịnh Sơ Nhiễm, vị trí của ba người trùng hợp tạo thành ‘hình tam giác’ khiến người ta cảm thấy vừa quỷ dị lại vừa hấp dẫn.

Ai cũng thích hóng drama, đây là điều đương nhiên.

Chỉ là ‘nam chính’ cũng không cho quần chúng ăn dưa không gian bổ não.

Dụ Lạc Ngâm không để ý Thịnh Sơ Nhiễm cũng không để ý Bạch Tầm Âm.

Thật sự giống như lời Thịnh Sơ Nhiễm nói vậy, cậu chỉ ‘tiện tay giúp đỡ’ mà thôi. Dụ Lạc Ngâm đặt cái bàn tới trước mặt Bạch Tầm Âm, tóc đen ướt đẫm, thiếu niên tuỳ tay vuốt một cái rồi dứt khoát rời đi.

Không ít giọt nước trên tóc rơi xuống bàn học trước mặt Bạch Tầm Âm.

Cô cụp mắt nhìn, bên tai có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Thịnh Sơ Nhiễm.

Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên cô ta vui vẻ vì sự lạnh nhạt của Dụ Lạc Ngâm.

Thịnh Sơ Nhiễm sung sướng hừ nhẹ một tiếng, lắc lư trở lại chỗ ngồi của mình.



Im lặng vài giây, Bạch Tầm Âm gỡ tóc ra cho khô, lấy một chiếc áo đồng phục trong ngăn bàn ra chuẩn bị thay.

Lúc lấy quần áo, có một tờ giấy nhỏ bỗng nhiên rơi xuống mặt đất.

Mà Bạch Tầm Âm nhớ rõ, trong ngăn bàn của mình không hề có tờ giấy này.

Cô hơi sửng sốt, vội vàng khom lưng nhặt lên.

Bên trên tờ giấy được viết bằng bút đen, vừa nhìn đã biết là chữ của con trai, nét chữ giống như rồng bay phượng múa, sức lực ngòi bút giống như muốn phá tan tờ giấy bay ra ngoài –

[Nhớ báo đáp tôi đấy.]

Dụ Lạc Ngâm không làm những chuyện không có lợi nhuận, là muốn theo đuổi, muốn ‘hồi báo’.

Bạch Tầm Âm nhìn mảnh giấy một hồi, trong đầu có chút hoang mang, sau đó cô khẽ gấp tờ giấy lại.

“Ngày mai bắt đầu nghỉ hè rồi.” Các bạn học đều đã dọn bàn học xong xuôi, Thân Lang Lệ lên bục giảng nói chuyện, toàn là những lời lẽ bình thường, “Chú ý tới việc học, học thêm nhiều vào, đừng có nghỉ học là ra ngoài chơi, học kỳ sau là các em lên lớp 12 rồi đấy, chỉ cần qua nốt năm sau nữa thôi là có rất nhiều thời gian chơi…”

Bạch Tầm Âm thất thần nghe cô giáo nói, điện thoại di động rung lên, là tin nhắn A Mạc gửi tới.

[Âm Âm ơi, cậu dọn bàn ghế xong chưa? Bầu trời Lâm Lan lại có mưa rồi.]

Bạch Tầm Âm theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vừa rồi còn mưa to mà nay đã ngớt hẳn, chỉ còn lại những hạt mưa phùn lất phất.

Giống như là cố ý theo chân học sinh bọn họ, dọn đồ đạc bàn ghế xong xuôi, sau cơn mưa trời lại sáng.

Thậm chí còn có thể nhìn thấy được cầu vồng ẩn hiện ở cuối chân trời, bỗng nhiên tâm tình Bạch Tầm Âm trở nên ‘thông suốt’, cô cúi đầu trả lời tin nhắn của A Mạc –

[A Mạc à, tớ gặp được một người rất đặc biệt.]

*

“Anh Dụ, khăn lông của mày này.”

Lúc Dụ Lạc Ngâm quay trở lại lớp, một cái khăn lông được ném tới.

Cậu duỗi tay bắt lấy, lúc lau tóc còn nghe thấy Lê Uyên ở bên cạnh sinh động hỏi, “Anh Dụ, mày thật sự đi giúp con nhỏ câm đó thu dọn đồ đạc à?”

“Không thì sao?” Vấn đề này mà hỏi ra thì đúng là có tính sáng tạo, Dụ Lạc Ngâm cười nhạo, đôi mắt đen dưới tóc mái nhìn cậu ta, “Tao đi ra ngoài chơi nên mắc mưa chắc?”



“Không phải chứ, anh Dụ à, cách theo đuổi của mày cũng thật là sáng tạo đấy.” Lục Dã nhớ tới cảnh tượng vừa rồi được xem, nhịn không được chửi thầm, “Giúp người ta dọn đồ thì cũng không giúp từ sớm đi, sao cứ phải đợi tới lúc con gái nhà người ta mắc mưa mới qua giúp chứ.”

Bốn người bọn họ sớm đã dọn xong đồ đạc của mình, trở về khu dạy học cũ tính toán giúp đỡ bạn học.

Xuất phát từ vụ đánh cược ‘theo đuổi Bạch Tầm Âm’, ba người còn lại đều nóng lòng muốn thêm dầu vào lửa đẩy Dụ Lạc Ngâm tới cửa lớp ba. Đối phương cũng không hề từ chối, cười khẽ rồi đi theo.

Kết quả thì sao, cậu chỉ đứng trong bóng tối, không hề hoang mang nhìn Bạch Tầm Âm tự mình vác ghế ra ngoài.

Xung quanh Bạch Tầm Âm tới một người giúp đỡ cũng không có, bên cạnh là một bàn một ghế, dáng vẻ vô cùng cô độc.

Còn anh chàng tuyên bố muốn ‘theo đuổi’ này lại nhìn con gái nhà người ta rơi vào thế khó xử mắc mưa mới chậm rãi đi qua giúp đỡ.

Bình tĩnh tới mức Lục Dã không nhịn được muốn đạp Dụ Lạc Ngâm một cái.

Bạch Tầm Âm mảnh khảnh gầy yếu nhìn thế nào cũng không giống một người có thể tự dọn bàn ghế và đồ đạc của mình, nếu Dụ Lạc Ngâm còn không nhúc nhích, cậu ta cũng đã sắp không nhịn được mà chạy ra giúp đỡ rồi.

“Theo đuổi giống như mày ấy mới là không theo đuổi nổi.” Dụ Lạc Ngâm nghe Lục Dã lên án, không hiểu sao lại cười.

Lục Dã đâu thể hiểu nổi, là cậu ta thì đã trực tiếp tới giúp rồi, nào có một màn gặp nhau ‘lãng mạn’ dưới mưa như thế.

Vừa rồi Bạch Tầm Âm che dù cho cậu dưới mưa, hai tai cô gái nhỏ đều đã đỏ hết cả lên rồi.

Trên làn da trắng nõn nhìn vô cùng rõ ràng.

“Mày chịu giúp người ta dọn đồ vào ngày trời mưa…” Chu Tân Tuỳ đẩy kính mắt, quay đầu suy tư nhìn Dụ Lạc Ngâm, “Anh Dụ, rốt cuộc là vì đánh cược, hay là vì mày hơi thích người ta rồi?”

Lê Uyên và Lục Dã nghe thấy câu này, ngoài ý muốn nhìn về phía Chu Tân Tuỳ, cảm xúc trong mắt chói lọi – sao Dụ Lạc Ngâm có thể thật sự thích một con nhỏ bị câm được chứ?

Động tác lau tóc của Dụ Lạc Ngâm không ngừng, tiếng cười khẽ truyền ra ngoài hỏi lại, “Mày thấy thế nào?”

Chu Tân Tuỳ trầm mặc một hồi, thành thật nói, “Thật ra, con nhỏ câm đó trông xinh như thế, thích cũng là chuyện bình thường thôi.”

“Đúng vậy.” Dụ Lạc Ngâm ném khăn bông lên bàn, khuôn mặt bị tóc mái che khuất một nửa vừa tuấn tú vừa tự phụ.

Ánh mắt nhìn mấy người còn lại mang theo vẻ xấu xa hư hỏng, trước khen sau chê nói, “Nhưng còn tao chỉ vì đánh cược mà thôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Dụ: Tất cả những lời nói khốn kiếp bây giờ đều là nước Tây Hồ sau này!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.