Chứng Bệnh

Chương 26



Edit: Khang Vy

Bạch Tầm Âm và Dụ Lạc Ngâm đứng trước bàn làm việc của Vu Thâm, hai người cách xa nhau một mét, vẻ mặt đứa này khó coi hơn đứa kia.

Vu Thâm hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cảm thấy một lời khó nói hết, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm – ông chắc chắn, hai đứa nhóc này không hề yêu sớm.

Ông đã đi dạy mấy chục năm, thấy không ít học sinh yêu sớm, ông cũng hiểu rất rõ học sinh lớp 12 mà thật sự yêu sớm thì sẽ thế nào.

Thông thường đều sẽ có tật giật mình, gan có lớn tới đâu thì cũng sẽ mắt đưa mày lại, nhát gan thì ánh mắt run rẩy sợ sệt, nhưng nhìn đâu cũng không thể che giấu được sự ngọt ngào…

Tóm lại là không phải như hai đứa học sinh trước mắt, cả người lạnh lẽo giống như là kẻ thù không đội trời chung vậy.

Bây giờ điều làm Vu Thâm lo lắng hơn là đối tượng của hai học sinh này, cũng lo không biết hai đứa đã ăn Tết thế nào mà giờ có trạng thái thế này.

Suy nghĩ một chút, ông châm chước hỏi, “Hai đứa là bạn cùng lớp, Dụ Lạc Ngâm đứng thứ nhất, Bạch Tầm Âm đứng thứ ba, phát huy đều không tồi, bình thường có giao lưu học hỏi nhau không?”

Vu Thâm hỏi rất vòng vo, nhưng Bạch Tầm Âm là người sáng suốt, thầy giáo mới chỉ nói một câu như vậy, cô đã hiểu rõ tại sao mình bị gọi tới đây.

Cô hơi giật mình rồi không chút do dự lắc đầu.

Dáng vẻ sốt ruột phủi sạch quan hệ này khiến ánh mắt Dụ Lạc Ngâm bên cạnh trở nên buồn bã, trầm mặc không nói gì.

Nếu như cậu tuỳ hứng một chút, có lẽ là làm ra một vài hành vi quá kích ở trước mặt thầy giáo mới khiến Bạch Tầm Âm chú ý tới mình, dù là chán ghét hay là ánh nhìn lạnh như băng, ít nhất thì cô cũng nhìn cậu, không giống như bây giờ coi cậu là không khí, lơ đi những gì cậu nói cậu làm, chỉ chừa lại sự chán ghét, giống như e sợ tránh còn không kịp.

– Nhưng Dụ Lạc Ngâm không thể làm vậy, không thể, cũng không dám.

Vừa rồi ở hành lang, thiếu nữ gõ trên điện thoại hai chữ ‘chán ghét’, tựa như một cái gai nhọn đâm sâu vào đôi mắt cậu.

“Không học hỏi nhau sao?” Vu Thâm thấy Bạch Tầm Âm thoải mái lắc đầu, còn Dụ Lạc Ngâm lại im lặng lạ thường, trong làm cảm thấy không thể hiểu nổi, ông lại nhíu mày, “Sao thầy lại nghe nói hai người các em giữa trưa hoặc là ngồi cùng nhau, hoặc là một trước một sau làm bài tập?”

Bạch Tầm Âm hiểu rõ, có lẽ đã có một ai đấy tố cáo chuyện cô và Dụ Lạc Ngâm ‘yêu sớm’ với giáo viên chủ nhiệm.

Mười hai năm đi học, lần đầu tiên bị hỏi vấn đề này, thiếu nữ không khỏi khẩn trương, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

“Thầy ơi, thầy có điều gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng, đừng làm chậm trễ thời gian của bọn em, đã lớp 12 rồi làm gì có thời gian rảnh.” Dụ Lạc Ngâm lười biếng mở miệng, cúi đầu nhìn đồng hồ, dáng vẻ như không kiên nhẫn, “Thầy cảm thấy trạng thái bây giờ của bọn em là yêu đương sao?”

Vu Thâm nhất thời nghẹn lời.

Ông không khỏi nhìn hai học sinh trước mắt một lần nữa – không hiểu sao đều đang là độ tuổi nên tỏa sáng rạng ngời, lại mang đến cho người ta cảm giác mây đen mù mịt, tựa như không phù hợp với hai từ ‘yêu đương’ ngọt ngào cho lắm.

Có lẽ là do áp lực lớp 12 lớn chăng? Có lẽ những tin đồn nhảm đó thực sự không thể tin được, dù sao hai đứa nhóc này cũng là học sinh giỏi thành tích đứng đầu.

Vu Thâm suy nghĩ một lát rồi mệt mỗi phất tay, “Được rồi, hai đứa về lớp học đi.”

Bạch Tầm Âm khẽ thở ra một hơi, cô không thể nói nên chỉ có thể khom lưng tỏ vẻ lễ phép chào thầy giáo, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi văn phòng. Từ đầu tới cuối không cho nam sinh bên cạnh một ánh mắt.

Dụ Lạc Ngâm hít sâu một hơi, nhịn không được bẻ khớp xương ngón tay một cái. Cậu đã quen dùng hành động này để hạ hoả, chờ tới khi không thể nào ấn cho khớp xương kêu được nữa, cơn giận cũng đã nguôi đi không ít.

Bởi vì cậu cảm thấy mình không sai, trước sau mang theo sự tự tin ngu xuẩn, cho nên lần đầu tiên Dụ Lạc Ngâm cảm thấy bản thân ‘đã hết bản lĩnh’.

Thậm chí cậu còn không biết nên lấy lý do gì để gặp Bạch Tầm Âm nữa.

Chờ tới khi tiết tự học buổi tối kết thúc, dấu tay trên mặt cuối cùng cũng đã tiêu đi không ít, chỉ còn lại vết máu bầm, thoạt nhìn vẫn khiến người ta sợ hãi.

Dụ Lạc Ngâm về nhà đã bị Dụ Thời Điềm nhìn ra.

Mấy chuyện dạo này khiến Dụ Lạc Ngâm cũng quên mất hôm nay là thứ bảy – ngày Dụ gia tụ tập liên hoan gia đình.

Cậu vừa về đến nhà đã ‘ngoài ý muốn’ nghe được tiếng thét chói tai của Dụ Thời Điềm, lông mày nhíu chặt khó chịu.

“Anh họ?” Quả nhiên, Dụ Thời Điềm lại trước mặt cậu nhìn thoáng qua rồi vội che mặt, trừng mắt khoa trương kêu lên, “Trời ơi, ai đánh vào mặt anh thế này?”

Vậy mà có ngày Dụ Lạc Ngâm lại bị đánh, quả thực sống lâu mới thấy nhiều điều lạ! Dụ Thời Điềm vừa kêu lên, động tĩnh ở đây khiến cho mọi người xung quanh chú ý, nhất thời có vài trưởng bối đều đi tới xem – trong đó có Cố Uyển.



Dụ Lạc Ngâm thực sự có suy nghĩ muốn ném Dụ Thời Điềm ra chỗ khác.

Hoả khí và sự bực bội trong lòng gần như có thể huỷ diệt địa cậu, cậu nhíu mày vòng qua một đám người muốn lên lầu, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Cố Uyển đeo giày cao gót, tiếng kêu ‘lộc cộc’ đi tới trước mặt cậu, tỉ mỉ quan sát, đôi mắt xinh đẹp sắc bén vừa tức giận lại vừa sốt ruột, giọng nói trầm xuống, “Sao lại thế này?”

Dụ Lạc Ngâm nhíu mày, không kiên nhẫn tránh khỏi bà, “Không có việc gì.”

Trên người thiếu niên cao gầy chỉ khoác mỗi chiếc áo đồng phục trường, dường như không sợ hãi thời tiết khắc nghiệt của mùa đông, Cố Uyển càng nhìn, lông mày càng nhíu chặt.

Tuy rằng công việc của bà bận rộn thường xuyên không về nhà, tuy rằng Dụ Lạc Ngâm vẫn luôn hờ hững nói chuyện với bà… nhưng Cố Uyển vẫn nhạy bén cảm thấy dạo gần đây con trai không thích hợp cho lắm.

Chẳng qua bây giờ đông người, cũng không thể trực tiếp hỏi Dụ Lạc Ngâm được.

Cố Uyển cân nhắc trong lòng, nụ cười trên mặt không thay đổi quay về tiếp tục tiếp đón những người khác.

Chỉ là trong lòng bà vẫn luôn nhớ về chuyện này, chờ tới lúc tàn cuộc, Cố Uyển đã mau tay nhanh mắt bắt được Dụ Thời Điềm, đưa người tới một góc.

“Ôi trời bác cả, bác làm gì thế ạ?” Dụ Thời Điềm vội vàng nhìn điện thoại, ngẩng đầu mở to mắt làm nũng, “Người ta hẹn bạn bè đi xem phim mà, sắp tới muộn mất rồi!”

Bây giờ thú vui của người trẻ tuổi rất nhiều, lịch trình mỗi người dường như còn bận hơn cả nguyên thủ quốc giả.

Cả đời Cố Uyển đều nghiên cứu trong viện khoa học, tính tình lạnh nhạt, lại nhìn không quen cuộc sống ‘mơ mơ màng màng’ lãng phí xa hoa của người trẻ tuổi, chỉ cảm thấy nhàm chán lại không có ý nghĩa.

Chỉ là bây giờ bà có việc cần nhờ, hiếm khi không mở miệng dạy dỗ Dụ Thời Điềm.

“Đừng đi, con đi lên hỏi anh con giúp bác xem có chuyện gì.” Cố Uyển che khuất điện thoại trong tay Dụ Thời Điềm, miễn cho cô lại nhìn điện thoại, giọng nói nặng nề, “Bác cảm thấy dạo gần đây anh con có tâm sự, con lên đó nói bóng nói gió hỏi xem, xem trong trường có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.”

Dụ Thời Điềm nghe vậy thì khựng lại, nghiêng đầu buồn bực nhìn Cố Uyển, “Bác cả, sao bác lại không đi hỏi anh ấy ạ?”

“Nó lười nói chuyện với cả bác, tội gì bác lại chọc cho nó thêm tức?” Cố Uyển cười khẽ, giọng nói lạnh nhạt tự giễu, “Con lên đó cũng đừng nói là bác bảo con lên, bộ phim điện ảnh này hôm khác rồi coi, chút nữa bác cho con thêm tiền tiêu vặt.”

“Ừm…” Dụ Thời Điềm chuyển tròng mắt, ngẫm lại một chút vẫn đồng ý, “Vậy được ạ.” Thật ra chuyện khiến cô từ bỏ bộ phim này không phải là tiền tiêu vặt mà Cố Uyển hứa hẹn, cô cũng chẳng thiếu tiền, mà là Dụ Thời Điềm nhớ lại mấy ngày trước đó, dáng vẻ Dụ Lạc Ngâm vô cùng lo lắng bắt ép mình phải tìm cho bằng được chiếc lắc tay để đi tặng.

Lúc ấy cô đã từng thử thăm dò xem có phải Dụ Lạc Ngâm theo đuổi con gái không, đối phương cũng không phủ nhận.

Mà cảm xúc của Dụ Lạc Ngâm mấy hôm nay vô cùng quỷ dị, thay đổi rất nhanh, đen mặt hút thuốc lại còn hung dữ, rồi còn bị đánh nữa… Chuyện này vô cùng thú vị, trực giác mách bảo Dụ Thời Điềm rằng, chuyện này có liên quan tới người ‘bạn gái thần bí’ kia.

Người anh họ từ nhỏ đã là tâm điểm của mọi sự chú ý này chưa bao giờ rơi vào trạng thái ‘chật vật’ như vậy bao giờ.

Không chỉ vẻ chật vật bề ngoài, mà trạng thái tinh thần gần đây của Dụ Lạc Ngâm khiến Dụ Thời Điềm có cảm giác muốn ‘hóng hớt’.

Cô đồng ý với lời nhở vả của Cố Uyển, tay chân nhanh nhẹn đi lên lầu, gõ cửa phòng ngủ của Dụ Lạc Ngâm.

Bên trong truyền tới giọng nói lạnh lùng, “Cút.”



Không xong rồi, cảm xúc của kẻ địch quá táo bạo.

Dụ Thời Điềm run rẩy, tức khắc có cảm xúc muốn bỏ chạy – nhưng cô vẫn nhịn xuống, dừng một chút mới nhỏ giọng nói, “Anh họ, là em, em tới trả thẻ đen cho anh này.”

Giọng nói của người trong phòng vẫn lạnh nhạt như cũ, “Không cần.”

“Đừng mà, anh cũng biết thẻ ở trong tay em là tiêu không biết điểm dừng đâu đấy.” Dụ Thời Điềm suy nghĩ rồi cười khẽ, “Nếu em không cận thận tiêu quá giới hạn, bị bác cả biết được thì không tốt đâu.”

Ở phương diện này Dụ Viễn vẫn luôn khống chế Dụ Lạc Ngâm không được tiêu xài phung phí, vô cùng nghiêm khắc.

Nếu vượt quá giới hạn, tin tức sẽ gửi tới điện thoại của ông.

Quả nhiên, một giây sau, Dụ Thời Điềm ‘như ý nguyện’ nghe thấy người trong phòng bực bội nói, “Cút vào đây.”

Cô khẽ thở ra một hơi, cười tủm tỉm đẩy cửa vào – kết quả vừa mở cửa ra đã bị một phòng toàn mùi khói thuốc làm cho thăng thiên, chỉ cảm thấy bản thân sắp biến thành một con heo hun khói rồi.

“Khụ khụ khụ, anh, sao dạo này anh hút thuốc nhiều thế? Thật là.” Dụ Thời Điềm nhíu mày, tay nhỏ ghét bỏ che miệng ho khan rồi mở cửa sổ, không khí lạnh lẽo thổi vào trong phòng làm căn phòng trở nên dễ thở hơn không ít.

“Bớt nói lời vô nghĩa thôi.” Dụ Lạc Ngâm ngồi ở mép giường, khuỷu tay đặt trên đầu gối, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá chưa hút, ngẩng đầu lên nhìn Dụ Thời Điềm với đôi mắt nguy hiểm, “Rốt cuộc em vào đây làm gì?”

Sớm đã biết mục đích Dụ Thời Điềm vào đây không phải chỉ trả thẻ.

Tâm tư của Dụ Thời Điềm bị vạch trần cũng không chột dạ, bình thản ung dung nhún vai đi tới ngồi trước bàn máy tính, vừa thản nhiên vừa tự đắc hỏi –

“Anh họ, có phải dạo này anh cãi nhau với bạn gái à?”

Đừng thấy bình thường Dụ Thời Điềm ngu ngốc, vấn đề hỏi ra lúc này vô cùng đúng với trọng tâm.

Dụ Lạc Ngâm càng cảm thấy bực bội, trực tiếp dùng ngón tay bóp tắt tàn thuốc, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Dụ Thời Điềm, có thể nói là rất thờ ơ.

“… Ngón tay anh làm từ sắt thép đấy à?” Dụ Thời Điềm không nhịn được mắng chửi phát ra từ nội tâm, “Anh bị điên à?”

Dụ Lạc Ngâm không phản bác, cậu cũng cảm thấy mình bị điên rồi, còn bị bệnh không hề nhẹ.

Nếu như cậu không bị bệnh, tại sao có thể vì một người câm nhỏ mà hoang mang lo sợ, tinh thần không yên như thế? Không phải bị bệnh còn là cái gì?

“Hả? Anh họ, rốt cuộc là anh làm sao vậy?” Dụ Thời Điềm thấy Dụ Lạc Ngâm không những không mắng mình, mà khoé môi còn cười tự giễu, không nhịn được có chút bất an, “Không lẽ là anh bị đá à?”



Vẻ mặt Dụ Lạc Ngâm không có chút biểu cảm nào, “Em câm miệng được chưa?”

“Hả, thật đấy à?” Dụ Thời Điềm không những không câm mà còn cười, đi tới trước mặt Dụ Lạc Ngâm hứng thú hỏi, “Anh mà còn bị người ta đá à? Rốt cuộc là cô gái như thế nào? Vết tay trên mặt anh cũng không phải là cô ấy đánh đấy chứ?”

Ngầu lòi như vậy, cô thật sự cảm thấy tò mò.

“Ai dám đá anh?” Dụ Lạc Ngâm cười lạnh, “Là anh không cần cô ấy nữa.”

Đoạn tình cảm này từ đầu đến cuối đều là một tay cậu chiếm thế chủ động, cậu thiết kế cách tiếp cận Bạch Tầm Âm, yêu đương, cho tới bây giờ mới chệch đường ray… cho nên cậu chỉ chưa kịp thích ứng mà thôi.

Không có cái gọi là đau buồn khi bị ‘đá’ xảy ra cả, chỉ là cậu tạm thời chưa thể thích ứng, chưa bình tĩnh lại được thôi.

Dụ Lạc Ngâm không ngừng tìm cớ tẩy não cho chính mình, đôi mắt đen nhìn về mặt đất, hiển nhiên lại thất thần.

“Ý anh là chị gái mấy hôm trước anh còn tặng lắc tay ấy sao?” Dụ Thời Điềm không hiểu ra sao gãi đầu, “Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Cô tò mò chết mất thôi.

Ngón tay Dụ Lạc Ngâm khựng lại, sau đó suy tư híp mắt.

Cậu không thể hiểu nổi thái độ đột ngột thay đổi của Bạch Tầm Âm, cũng không rõ tại sao cô phải cố chấp so đo với hai chữ cá cược như thế – nhưng có lẽ, con gái sẽ hiểu rõ con gái hơn chăng?

Những việc này cậu không thể nào nói với người khác, nhưng tiết lộ một chút với Dụ Thời Điềm cũng không sao cả.

Suy nghĩ một chút, Dụ Lạc Ngâm tóm tắt mọi chuyện đã trải qua cho em họ nghe.

Sau khi nói xong, chỉ thấy Dụ Thời Điềm ngây người nhìn mình chằm chằm.

Dụ Lạc Ngâm không thể hiểu nổi, nhíu mày nhìn cô, “Làm sao vậy?”. Truyện Đam Mỹ

“…Anh còn hỏi em làm sao à?” Dụ Thời Điềm dứt khoát không thèm gọi anh họ nữa, đứng dậy dậm chân, “Dụ Lạc Ngâm, anh là đồ tra nam, đồ tồi!”

“Dụ Thời Điềm.” Sắc mặt Dụ Lạc Ngâm trở nên nặng nề, lạnh lùng nhìn cô, “Em vừa gọi anh là gì?”

“…Anh họ.” Dụ Thời Điềm vội đổi giọng, nhất thời không dám lỗ mãng, nhưng câu chuyện vừa mới nghe được vẫn không ngừng đánh trống reo hò ở trong lồng ngực, ép Dụ Thời Điềm không thể không nói ra lời nói thật –

“Nhưng mà em nói thật, anh quá tồi!”

“Con gái nhà người ta hạ quyết tâm lắm mới quyết định yêu đương với anh, kết quả anh lại nói là chỉ vì một vụ cá cược, chị ấy có thể không đau lòng được sao?”

“Vậy mà anh còn nói không biết chị ấy tại sao lại tức giận? Đúng là đồ thẳng nam ung thư!”

Lông mày Dụ Lạc Ngâm nhíu lại, mắt đen nghi hoặc.

“Đúng là ban đầu chỉ vì cá cược, nhưng sau này không phải nữa.” Cậu vẫn cố chấp không bỏ với câu này, “Vì sao lại cứ cố chấp với chuyện này chứ?”

“Anh họ, anh đúng là không hiểu trong lòng con gái nghĩ gì.” Dụ Thời Điềm thở dài, vẻ mặt trẻ con không thể dạy dỗ nhìn cậu, “Em chỉ hỏi anh một vấn đề thôi, sau khi mọi chuyện vỡ lở, anh đã xin lỗi chị gái ấy chưa?”

Dụ Lạc Ngâm không khỏi sửng sốt.

Cẩn thận nhớ lại, sau đó cậu và Bạch Tầm Âm chỉ có cãi nhau, động thủ, buông lời hung ác… cậu thật sự chưa xin lỗi cô.

Có lẽ là trong tiềm thức, cậu cảm thấy chuyện này không cần thiết phải xin lỗi.

Dụ Lạc Ngâm lẩm bẩm nói thầm, “Anh đã làm sai sao?”

“Sao anh lại không sai? Làm con gái đau lòng đã là sai rồi.” Dụ Thời Điềm thấy dáng vẻ này của Dụ Lạc Ngâm mới biết anh họ mình chưa hề xin lỗi, vẻ mặt nghiêm túc, “Mặc kệ thế nào, trước hết anh cứ phải xin lỗi đã.”

Cho dù Dụ Lạc Ngâm có cảm thấy vụ cá cược không hề sai, thì chuyện này đối với con gái thật sự rất tổn thương.

Dụ Lạc Ngâm im lặng một lúc, đầu ngón tay thon dài cuộn tròn lại, “Xin lỗi… có ích sao?”

Cậu cảm thấy thái độ của Bạch Tầm Âm bây giờ vô cùng quyết tuyệt.

“Ai mà biết được? Ít ra xin lỗi còn đỡ hơn là không, một câu xin lỗi người ta cũng không nhận được.”

Có lẽ là con gái thấu hiểu con gái hơn, Dụ Thời Điềm cảm thấy nếu như mình ở bên một người con trai khoảng thời gian dài, sau này mới biết được chỉ vì cá cược… vậy cô chỉ sợ đến ý định cầm dao giết người cô còn có.

“Anh họ, anh đẹp trai như vậy thì sợ cái gì chứ?” Dụ Thời Điềm nhìn dáng vẻ ngẩn người của Dụ Lạc Ngâm, hơi thở dài, “Anh cứ chân thành nói lời xin lỗi rồi dỗ dành chị ấy, không chừng chị ấy sẽ tha thứ cho anh đó? Nhưng mà đừng có bày ra cái dáng vẻ cao cao tại thượng đấy!”

Cô coi như tương đối hiểu về con người của anh họ mình – bề ngoài của Dụ Lạc Ngâm trông thì dịu dàng hiền lành, nhưng trên thực tế lại có một bụng ý xấu kiêu ngạo, người bình thường đúng là không nhịn nổi.

Bây giờ bản thân đã làm sai mà còn mang thái độ kiêu căng ngạo mạn đi xin lỗi rồi nói như bản thân hợp tình hợp lý lắm, chị gái kia tha thứ cho anh mới là lạ!

Dụ Lạc Ngâm lẳng lặng tự hỏi một lúc lâu, sau đó mới hơi gật đầu.

Thiếu niên ngồi ở mép giường, ánh trăng xuyên qua khe cửa chiếu lên người cậu như một pho tượng phật tinh xảo, cô độc mà yếu ớt.

Xem ra, dù là kiểu con trai nào cũng không thể thoát khỏi sự tra tấn của hai chữ ‘tình cảm’, người anh họ xưa nay tâm cơ thâm trầm của cô cũng không ngoài ý muốn.

Dụ Thời Điềm khẽ thở dài một hơi, nhiệm vụ hoàn thành vội vàng rút lui.

Kết quả vừa tới cửa đã bị Dụ Lạc Ngâm gọi lại, “Đợi chút?”

“Dạ?” Dụ Thời Điềm quay đầu, “Làm sao vậy ạ?”

Dụ Lạc Ngâm nhìn cô cười như không cười, “Là mẹ anh kêu em tới đây hỏi chuyện đúng không?”

Dụ Thời Điềm, “…”

“Đừng kể lại cho mẹ anh nghe những lời vừa rồi.” Dụ Lạc Ngâm ném tàn thuốc vào thùng rác, sức lực giống như đang hả giận, tiếng điếu thuốc chạm vào túi nilon phát ra âm thanh khiến Dụ Thời Điềm khẽ run, “Nếu không thì cẩn thận một chút.”



Thật không hổ danh là mẹ con, đều biết rõ tính toán trong bụng đối phương, lục đục với nhau làm ‘kẻ đáng thương’ như cô trở thành vật hi sinh.

Dụ Thời Điềm vẫn còn tiếc mạng, không ngừng gật đầu, “Em nhớ rồi.”

Dụ Thời Điềm đi rồi, Dụ Lạc Ngâm thả lỏng đầu óc dựa vào tường, theo bản năng lại muốn hút thêm một điếu thuốc.

Nhưng khi đầu ngón tay vừa mới chạm vào hộp thuốc, cậu lại nhớ tới chuyện từng xảy ra trước đó trong lối thoát hiểm ở trường với Bạch Tầm Âm.

Lúc tâm tình Dụ Lạc Ngâm tốt đẹp không thích hút thuốc, ở trường học cũng không hút, khoảng thời gian trước một ngày cũng không hút tới hai điếu thuốc.

Ngày đó lén lút tới lối thoát hiểm với Bạch Tầm Âm lại bỗng nhiên thèm thuốc, nghĩ tới ngồi hút ở đây sẽ không có ai tới, ngón tay lại không an phận sờ vào hộp thuốc trong túi quần.

Nhưng vừa mới lấy một điếu thuốc ra, còn chưa kịp châm thuốc cho lên môi, lông mày của cô gái nhỏ đã nhíu chặt lại.

Khuôn mặt của cô nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan tinh xảo như nước, vô cùng dịu dàng, lông mày vừa mới nhíu lại đã khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Dụ Lạc Ngâm lại không nhịn được muốn chọc cô, thấp giọng hỏi, “Không thích tớ hút thuốc sao?”

[Tớ thích mùi thuốc lá nhạt trộn lẫn với hương tùng mộc trên người cậu.] Lúc ấy cô gái nhỏ gửi tin nhắn cho cậu, nghiêm túc nói: [Nhưng không muốn cậu hút thuốc, hút nhiều thuốc không tốt, sau này đừng hút nữa được không?]

Dụ Lạc Ngâm cũng không biết, từ lần đầu tiên Bạch Tầm Âm bắt gặp cậu hút thuốc đã muốn nói những lời này với cậu.

Lúc ấy cậu chỉ cảm thấy lời quan tâm nghiêm túc ngoan ngoãn này vừa vui vẻ lại vừa thú vị, khẽ cười cười, nghe lời thu lại điếu thuốc.

Nói cũng kỳ lạ, kể từ sau lần đó, số lần cậu hút thuốc thực sự giảm đi rất nhiều. Thời gian dài ở bên nhau không tự giác sẽ bị đối phương thay đổi một cách vô tri vô giác.

Chỉ là bây giờ Bạch Tầm Âm không cần cậu nữa, cậu cũng chỉ có thể nhặt điếu thuốc lên.

Dụ Lạc Ngâm cụp mắt, nhìn hộp thuốc nằm trên bàn tay thon dài của mình, một lúc lâu sau nhẹ nhàng đáp nó vào trong thùng rác.

Cai thuốc, xin lỗi.

Cậu không hiểu cũng chưa từng làm, nhưng đều có thể thử.

- -----oOo------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.