Thục Quyên kiên tâm quỳ trước sân chùa suốt một ngày một đêm, trải qua mưa gió giá lạnh, muỗi mòng chích đốt đỏ cả tay chân vẫn không hề suy suyễn quyết định. Bản thân tự ngã lại tự lồm cồm ngồi dậy, cứ thế thi gan cùng thời gian và sức lực. Cảnh tượng chật vật này của cô đều lọt vào mắt vị sư cả nọ, một ngày một đêm Thục Quyên quỳ cũng là một ngày một đêm sư cả không ăn không uống đứng nấp sau cánh cửa xót xa nhìn. Lòng người tu hành vốn rất đỗi từ bi, không nỡ vẫn là không nỡ, chỉ do nỗi khổ tâm cùng lời hứa nhiều năm trước đeo mang mà sư cả chẳng thể gặp mặt. Bởi lẽ nếu gặp Thục Quyên ắt lần này phải nói ra những bí mật kinh hồn, phá vỡ đi con đường tu tập đạo hành bấy lâu. Nhưng nếu không ra gặp mặt thì... Sư cả siết chặt vạt áo, quay đầu nhìn lên tượng Phật Tổ cao nghiêm rồi khẽ khàng quỳ xuống dập đầu. Ông cất lời thưa cùng tượng Phật mà cũng như đang tự dằn vặt chính mình, rằng. - Đây có phải là nghiệp quả của con không, thưa thầy? Có phải vì năm đó con đã lẫn trốn, có phải vì năm đó con đã nói dối mà ngày hôm nay nghiệp quả đeo mang buộc con phải hoàn trả không? Nếu vậy thì...con phải làm sao đây...? Xin thầy hãy ban cho đệ tử chỉ dẫn...
Dĩ nhiên tượng Phật thì vẫn chỉ là tượng Phật, ngộ đạo hay không là ở tại tâm người. Sư cả cứ quỳ như thế, cốt yếu cũng vì muốn tự vấn lương tâm. Rốt cuộc... - Sư phụ! Sư phụ ơi, vị nữ thí chủ kia ngất xĩu mất rồi! Các sư huynh đệ không ai dám chạm vào nên cô ấy còn nằm ở giữa sân đó, chúng ta phải làm sao ạ!? Sư cả thình lình sững người rồi vội vàng chạy ra bên ngoài coi tình hình. Quả nhiên nằm giữa sân chùa còn đọng nước mưa đêm qua là Thục Quyên, xung quanh có mấy tiểu sư phụ đang thập thò ngó xem đầy lo lắng. - Chậc, các con khờ dại quá. Tuy nói không được phạm sắc giới, không được động chạm nữ nhân, nhưng bây giờ người ta gặp hoạn nạn, chỉ cần lòng dạ sáng như nhật nguyệt thì tội tình gì không ra tay tương trợ chứ! Không lẽ để nữ thí chủ này ૮ɦếƭ ngay trước mắt à?
Dứt lời, sư cả chạy tới dìu Thục Quyên vào trong chùa, còn mấy vị tiểu sư phụ kia đều đồng loạt gật gù dường như ngộ ra chân lý mới. Có bóng mát, lại được quạt gió một hồi thì Thục Quyên hồi tỉnh, trông thấy sư cả trước mặt, cô vui mừng khôn xiết lật đật quỳ thưa. - Rốt cuộc thầy cũng chịu ra gặp mặt con rồi, con cảm tạ thầy nhiều lắm! Vị sư cả thở dài thườn thượt, ra hiệu cho Thục Quyên không cần đa lễ, cứ ngồi nghỉ ngơi rồi đáp. - Âu cũng là mệnh số của tất cả chúng ta đã trót buộc ràng rồi. Bây giờ con...à không...cô, cô đã quỳ suốt một ngày một đêm, chi bằng hãy dùng bữa cơm chay rồi ngơi nghỉ, xong xuôi chúng ta nói chuyện này sau. Thử hỏi Thục Quyên làm sao có tâm trạng dùng cơm ngơi nghỉ? Mỗi giây phút trôi qua là mỗi lúc Lê Mộng Thủy vẫn còn điêu linh trong chốn u lãnh, cô sao đành phí phạm thời gian? - Dạ thôi, xin thầy hãy thương tình mà cho con biết, rốt cuộc còn có bí mật gì nữa? Phải chăng thầy vẫn biết điều gì đó khuất tất? Xin hãy nói với con, chuyện này hệ trọng vô cùng! - Hẳn là linh hồn Lê Mộng Thủy đã kể đầu đuôi cớ sự cho nghe rồi phải không? - Dạ thưa đúng vậy. Sư cả cúi đầu thở dài, trông bộ dạng thỉu não lắm. Ông phất tay ý bảo các chú tiểu hãy đóng kín cửa rồi rời đi, để mặc mình ở lại tiếp chuyện cùng Thục Quyên. Mắt thấy đã kín đáo, sư cả mới chấp tay tỏ bày.
- Là người xuất gia lại vì muốn giữ cho dòng nhân sinh không bị luân lạc mà ta đành đoạn phải nói dối, lại nhận ơn mà chẳng trả được ơn, để ân nhân của mình chịu khổ sở đày ải, không cách gì siêu độ được là tội lỗi của kẻ tu tập này. Ài! Chắc Phật Tổ thất vọng về ta nhiều lắm. - Thầy nói vậy là sao? - Ta biết gọi cô bằng tên họ gì đây? Cô Thục Quyên hay là...cô ba Đoan? Nếu Lê Mộng Thủy đã kể với cô cả rồi, vậy...cô có nhận ra ta không? Ta chính là chú tiểu San Ya năm nào đây mà! Thục Quyên bàng hoàng sững sốt, không thể nào! Không lý nào vị sư cả này lại chính là San Ya được! Thời gian từ thuở ấy tới nay trôi qua chừng đâu hai thế kỷ rồi, chú tiểu San Ya làm sao có thể sống tới tận bây giờ!? Như hiểu thấu nỗi bất cập trong lòng Thục Quyên, sư cả San Ya bèn giải thích. - Ban đầu ta còn chưa biết, nhưng từ khi được Lê Mộng Thủy cứu sống, ta chạy mãi chạy mãi rồi bất tỉnh, mở mắt ra đã thấy mình trở về chùa. Năm đó sư phụ nhốt ta vào tiểu điện, bắt ta ở trong đó tinh tấn tịnh tu liên tục mấy tháng trời, cũng chẳng nói lý do, ta muốn tìm đường thoát thân chạy đi kiếm Lê Mộng Thủy nhưng không thể! Càng ở trong chùa lâu dần thì cơ thể bắt đầu có chuyển biến về mặt tâm linh, sư phụ đoán chắc là do tác dụng của thứ thuốc bùa mà ta đã nghịch ngợm uống phải. Thời gian cứ thế thoi đưa, một đứa trẻ như ta bị lung lạc giữa ranh giới thiện ác, Phật môn và yêu thuật kia, sư phụ tận hết sức mình kiềm chế ma tính trong ta. Tuy đã phần nào thành công, nhưng từ đó ngôi chùa này cũng đành chôn giấu bí mật lớn về một San Ya mang trong mình tà phép và cả sự bất lão bất tử... Nói đoạn, sư cả San Ya rưng rưng nước mắt. - ...Ta đã sống qua hai thế kỷ dài, cố gắng tìm cách siêu độ cho Lê Mộng Thủy nhưng bất thành, mà tìm kiếm đầu của cô ấy cũng không thể. Ngày xưa linh hồn Lê Mộng Thủy không mạnh mẽ thế này đâu, chỉ là từ khi cô tái kiếp luân hồi chào đời thì sự liên kết mới giúp cho linh hồn cô ấy có thêm ma lực hiển lộ. Ta không muốn ảnh hưởng tới kiếp sống này của cô nên...chủ động đem dây bện đỏ đeo cho cô hòng ngăn cách hai người, có nào ngờ đi một vòng lớn vẫn không thoát khỏi được nhân quả... Thục Quyên bàng hoàng vỡ lẽ ra mọi sự, hoá ra đây chính là chú tiểu San Ya mà Lê Mộng Thủy từng hy sinh thân mình cứu sống! Chẳng phải ngẫu nhiên mà có thể gặp gỡ nhau tại kiếp này, sư cả cũng chẳng đơn thuần là cao tăng đắc đạo mà sở hữu sức mạnh tâm linh đặc biệt như vậy. - Hoá ra, là thế à...vậy tài phép của thầy giúp tôi hồi quy chính là nhờ... Sư cả San Ya cay đắng gật đầu. - Là nhờ thứ thuốc bùa năm xưa ta lỡ uống.
- Vậy thầy là người bất tử sao? - Ta không biết, ta chỉ...sống thôi... Đến đây, cả hai người đều chìm trong thinh lặng, cõi lòng họ quá đỗi nặng nề ưu tư. Được một lúc sau, Thục Quyên mới nhỏ giọng nói. - Thì ra bí mật đó là như này à? Bây giờ tôi phải tới Vĩnh Long tìm chiếc đầu của chị Thủy trả về thể xác và hoá giải phong ấn của Thiên Linh Cái! - Ta sẽ đi với cô! Cô không biết được phải nên tìm ở những nơi nào và phá giải phong ấn bằng cách nào đâu, nhưng ta biết! Coi như đây là...trả ơn cho cô Thủy...ân nhân từng cứu mạng San Ya này. Sư cả San Ya nói đúng, dù có thể tìm được chiếc đầu và trả về cho khổ chủ thì cô cũng không biết cách phá phong ấn, có ông ấy đi cùng sẽ thêm nhiều cơ hội giải thoát nàng hơn! Vậy là cả hai nhất trí sẽ lên đường cùng nhau, nhưng trước tiên sư cả San Ya muốn Thục Quyên phải vào gian phòng dành cho khách ăn uống nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã, chính ông cũng sẽ chuẩn bị đồ đạc cần thiết, chu tất ổn thoả rồi sẽ xuất phát khởi hành. ... Thục Quyên nằm trên chiếc chiếu mỏng trằn trọc mãi chẳng thể chợp mắt được, lòng dạ cô cứ vô thức xốn xang muốn nhanh chóng lên đường. Lăn qua trở lại, chợt đâu tầm mắt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài đó là ao Bà Om, nơi cô từng theo chân Lê Mộng Thủy chìm xuống lòng hồ, và cũng chính nơi đó nhiều năm về trước cô đã nghe lời kẻ gian mà nghi oan cho nàng. Bỗng, Thục Đoan khựng người, nghe lời kẻ gian sao!? Vậy chẳng phải tất cả mọi sự khổ đau này đều là do... DIỆU KHANH!!!
Không nghi ngờ gì nữa rồi, chắc chắn là do Diệu Khanh đã bán Ngô, và cũng chính Diệu Khanh đã buông lời đổ tội cho Lê Mộng Thủy nhằm thoát thân trót lọt trong lần gặp lại đó! Trách cho Ngô sao quá ngu khờ rồ dại, chẳng biết cặn kẽ nghĩ suy, người ta nói vậy liền nhất định nghe vậy, gây nên tội nghiệt ngút ngàn. Phát hiện được điều động trời này khiến cho Thục Quyên suy sụp hẳn. Cô choàng dậy, chạy đi tìm sư cả San Ya lúc này đang dặn dò những đệ tử của mình những việc cần phải làm sau khi ông rời khỏi chùa. - Thầy San Ya, thầy San Ya! Tôi biết ai là người đã gây ra toàn bộ thảm kịch năm xưa rồi, là Diệu Khanh, chính là cô ta! Không còn sai biệt gì nữa! Ông có biết hiện giờ cô ta đang là ai, đang ở đâu hay không? Sư cả San Ya cau mày, ông từ chối trả lời câu hỏi này của Thục Quyên với lý do tiền kiếp là tiền kiếp, cô không nên tìm hiểu về người này, ai xấu xa ắt đã có báo ứng trừng trị. Nhưng không, Thục Quyên chẳng dễ gì từ bỏ ý định, cô nằng nặc. - Thầy nói cho tôi biết đi, tôi chẳng làm gì cô ta đâu, nhưng tôi muốn tìm hiểu xem rốt cuộc bây giờ cô ta là ai? Cô ta đã nhận lấy báo ứng gì rồi? Chỉ vậy thôi! Biết tính khí cố chấp của cô gái này, sư cả San Ya đành phải nói. - À thì...cô ta vẫn ở Trà Vinh này thôi, nhưng đã là một con người khác rồi, đã chịu báo ứng rồi, cô biết vậy là được. - Nhưng cụ thể cô ta là ai thưa thầy!? Lắc đầu ngao ngán, sư cả San Ya đành phải dẫn Thục Quyên rời khỏi chùa, tới một ngôi trường nội trú dành cho trẻ khuyết tật. Từ ngoài cổng, ông chỉ tay về phía một cô bé tầm chín mười tuổi mặc bộ váy hoa sờn cũ, cô bé đang sử dụng thủ ngữ dành cho người câm để giao tiếp với bạn mình, trong đôi mắt sáng ngời thơ ngây lại phảng phất nét ưu sầu. - Kia là Diệu Khanh ở kiếp này đó, cô ta đã trả giá rồi. Thục Quyên nhíu mày, cô cất bước tới gần cánh cổng sắt để ngó trông cho rõ. Chợt, cô bé kia liếc thấy cô đang đứng nhìn mình thì ngô nghê lại gần, bàn tay ra dấu mấy ký hiệu ý hỏi rằng "Chị tìm ai thế ạ?" Thục Quyên mơ mơ hồ hồ cũng hiểu ý, lòng dạ phức tạp, không biết nên oán hận hay cảm thương cho Diệu Khanh trong hình hài thơ bé này đây? Và rồi Thục Quyên quyết định...
Cô lắc đầu khẽ cười với cô bé ấy, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó. - Tôi tha thứ cho cô, hy vọng cô sớm trả hết nghiệp ác, từ nay về sau đi trên con đường lương thiện. Dĩ nhiên cô bé không nghe được Thục Quyên nói gì, chỉ là lúc cô quay lưng cùng sư cả San Ya rời đi thì nó vẫn đứng y nguyên tại chỗ dõi mắt trông theo. Trái tim non dại nhói lên một nhịp, từ sâu tiềm thức nghe như có ai đó trong mình nghẹn ngào thốt ra hai từ "Xin lỗi"...