Sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng thì Diệu Khanh đã cất từng bước dài đi qua làn sương lạnh để đến biệt phủ của lão Tề. Nói vài câu xã giao và đề cập tới mục đích chính xong thì cả hai lại ngồi xe kéo qua phủ quan Tây, chỗ ngài Will. Đáng lẽ ông quan người da trắng tên Will này sẽ chẳng bao giờ hào hiệp tiếp chuyện những kẻ không mời mà tới, có điều hắn đã thay đổi hoàn toàn quyết định khi nghe đến cái danh Diệu Khanh-cô kép chính của gánh Đồng Nữ Bang đang ở trước cổng chờ. Lật đật, gã sửa soạn lại tóc tai cổ áo rồi nhanh chân vội bước ra ngoài gặp gỡ người mình đem lòng hứng thú. Nhưng khi vừa vén màn bước ra thì toàn bộ xúc cảm dành cho Diệu Khanh của gã đã giảm đi hơn phân nửa. Bấy giờ, Diệu Khanh tóc 乃úi cao sau gáy, mặc bộ áo dài màu ngọc bích có đường chích rất khéo ở eo, tà ngắn tới chừng đầu gối, tôn lên vóc dáng cao ráo dong dỏng của cô, đáng lẽ rất đẹp, tuy không sánh bằng Lê Mộng Thủy nhưng cũng đủ khiến người xung quanh bồi hồi.
Có điều, ngoại trừ ông Will này. Gã không giấu nổi sự thất vọng, lười nhác lê chân qua ghế ngồi rồi lại nhàn nhạt cất giọng, thứ khẩu âm lơ lớ lưng lửng nửa Tây nửa ta. - Cô gái trẻ, cô đến đây tìm tôi có việc gì? Nếu không là việc quan trọng thiết yếu, tôi e rằng phải trừng phạt cô vì tội dám vô cớ làm phiền chánh quyền đấy! Gằn từng câu chữ sau cuối như một lời đe doạ cảnh báo. Diệu Khanh mặt không biến sắc, vẫn tỏ ra vô tư lự đáp.
- Tôi nào có dám làm phiền chánh quyền vô duyên vô cớ, mà hôm nay lặn lội qua đây là muốn mang đến sự thỏa mãn cho nỗi khát khao của quý ngài. Gã quan Tây cười lạnh ra chiều khinh bạc lắm, dõi mắt nhìn khắp một lượt Diệu Khanh từ trên xuống dưới như cân đo đong đếm một món hàng. - Danh lợi không thuộc về tay kẻ thiển cận, mắt xanh của tôi không nhìn đến sự tầm thường như vậy. Diệu Khanh không hề giận trước lời nói mỉa mai của gã, đây chính là điều cô muốn, muốn bản thân trông thật tầm thường nhàm chán dưới cặp mắt của gã. Sẽ chỉ có duy nhất một người được "diễm phúc" lọt vào mắt xanh gã mà thôi, tất cả âm mưu...à không...kế hoạch này là dành riêng cho mỗi mình người đó! - Thưa quan, tôi biết ý quan mong gì, nhưng tôi không phải Lương Sơn Bá, càng không là... Đến đây, Diệu Khanh đỏ mặt thẹn thùng, chẳng nhìn ra được cô là thật sự e thẹn hay chỉ đang trổ tài diễn xuất. - ...càng không là con gái còn xuân, cho nên tự biết mình chẳng hợp ý quan rồi. - Vậy thì cô đang làm mất thời gian quý báu của tôi đấy! Cô không sợ ૮ɦếƭ à? - Quan khoan hãy nóng vội, tôi vẫn chưa nói xong kia mà? Bày ra vẻ mặt bí ẩn, Diệu Khanh nhếch môi không chút e dè nhìn về phía ông Will, điều này càng khơi gợi thêm sự tò mò nghi hoặc trong gã.
- Nói, nói tiếp đi! - Dạ thưa...tôi đúng là không phải Lương Sơn Bá, nhưng Tứ Cửu thư đồng thì chắc chắn có thể trở thành Lương Sơn Bá, càng hợp ý quan hơn nữa khi...à...khi cô ta vẫn còn trong trắng, quan thấy thế nào? Đã đủ thỏa mãn quan chưa ạ? Quả nhiên không ngoài dự liệu, không phí công Diệu Khanh tốn kém bí mật dò hỏi nhiều người như vậy, rốt cuộc một đòn này liền đánh trúng tim đen của ông Will. Đôi mắt gã thình lình bừng sáng, gương mặt trắng trẻo như nhuộm thêm chút máu huyết trông tươi tỉnh hơn hẳn. Lúc này gã mới chịu phất tay ra hiệu cho đám gia đinh pha trà đãi khách. - Tôi đoán rằng bầu gánh vẫn sẽ không ưng thuận, và bé con đó sẽ không đồng ý đến đây. - Ai mà quan tâm con nhỏ...à không...con bé đó đồng ý hay không, miễn quan thích là được rồi, không phải sao? Với chức vị quyền thế như quan, kẻ nào dám bàn ra tán vào? Mà tôi nghĩ...đây cũng không phải lần đầu tiên đoạt tình của quan đâu nhở? Diệu Khanh không hề khách khí mà tươi cười nói thẳng, ông Will phút chốc khựng lại đôi ba giây rồi bật cười khanh khách. - Nhờ có những loại đàn bà như cô mà đàn ông chúng tôi được nước nhiêu khê lắm đa. Gã giở giọng Nam Bộ đáp trả, ngữ điệu quen thuộc thông qua chất giọng lơ lớ của gã ngoại quốc này lại có chút khiên cưỡng khó nghe. - Đàn bà cũng có người này người nọ, tóm gọn cũng chỉ mong đạt thành ý nguyện của mình, làm cho lũ đàn ông vui vẻ một chút, đổi lại lợi ích lâu dài thì cũng đáng lắm, thuận mua vừa bán thôi. - Mua bán kiểu cô thật hay ho, đem chị em cùng gánh đi bán để đạt lợi ích riêng mình. Nhưng tôi vẫn chưa biết lợi ích cô mong muốn là gì?
Nói đoạn, gã quan Tây nhướn mày nhìn Diệu Khanh tỏ ý chờ đợi câu trả lời. Cô vẫn giữ nguyên thái độ không đậm không nhạt, nâng tách nhấp xong ngụm trà mới đáp. - Tôi chỉ đơn giản muốn nó khổ! Nó phải biết thân biết phận, biết vị trí của nó ở đâu, bằng không với cái đà này tương lai càng khó lấn át nó. Và dĩ nhiên tôi cũng muốn kiếm thêm vài đồng bạc sắm sửa đồ Tết. Gật đầu như đã hiểu vấn đề, được một lúc ông Will lại tiếp. - Thuận mua vừa bán, kế hoạch của cô là gì? Nghe tới đây, Diệu Khanh mới liếc mắt dòm ngó hai bên, thấy đã đủ an toàn cô mới đem hết thảy âm mưu toan tính của mình nói ra tất tật. Gã người Tây nghe đến đâu liền cảm thán đến đấy, vốn dĩ bản thân gã đã thâm hiểm biết bao, ấy vậy mà không ngờ giờ đây lại gặp được một ả đàn bà còn thâm hiểm độc địa hơn gấp bội. Xong xuôi, gã người Tây tên Will mới chuyển đời tầm nhìn, khẽ nhíu mắt trầm giọng nói với lão Tề, kẻ mà nãy giờ không khác nào đang tàng hình. - Nghe hết rồi đó, nhanh chóng thu xếp đi! Được lệnh, lão Tề giật mình, vội vàng gật gật đầu tỏ rõ bản thân nhất định sẽ xông xáo thực hiện. Buổi sáng hôm đó, nắng rọi chan hoà, sự êm đềm quá đỗi cứ như để báo hiệu cho cơn cuồng phong sắp sửa ập tới. ...
Hai Điệp định bụng mai chiều sẽ nhổ neo rời khỏi cù lao này qua tỉnh lân cận, cô đã nhắm được địa điểm kế tiếp, vở tuồng kế tiếp, tin chắc lần này sẽ thu được không ít tài lộc từ cái vùng đất trù phú ấy. Nhưng chưa kịp thông báo cho chị em trong đoàn thì tầm đầu chiều hôm ấy có thằng nhóc con chạy tới chỗ hai Điệp truyền lời. Nó nói lão Tề muốn mời hai cô đào kép Lê Mộng Thủy và Diệu Khanh đến phủ hát hai trích đoạn Lương Sơn Bá thổ huyết và Chúc Anh Đài khóc mộ cho bà hội đồng với mấy đứa con gái lão nghe, giờ đặt cọc trước một phần, tối hát xong sẽ thưởng tiền trọn luôn một vở. Hai Điệp dĩ nhiên không chần chừ, hát có hai trích đoạn mà nhận tiền trọn nguyên tuồng thì ai mà chẳng ham? Không nghĩ ngợi sâu xa, cô báo lại với Lê Mộng Thủy và Diệu Khanh rằng buổi chiều sẽ có xe kéo qua rước về nhà ông hội đồng Tề hát, kêu họ chuẩn bị chu đáo một chút. Đến chiều, xui xẻo làm sao Diệu Khanh lại bị đau bụng dữ dội, cô cuộn mình trong chăn thở hổn hển, mặt mày xanh chành, cả ngồi dậy còn khó khăn nói chi đến đứng hát. Hai Điệp ủ rũ, trước nay làm ăn chữ tín đi đầu, giờ tiền cọc cũng đã nhận, không thể nào không hát. Đành vậy, nhìn qua ngó lại chỉ còn mỗi Ngô, ngẫm nghĩ dù sao tuồng này nó cũng đã sớm thuộc nằm lòng, chi bằng để Ngô thay thế hát vai Lương Sơn Bá, vừa không thất tín, vừa thử xem nó có hát được kép chính hay không để còn cất nhắc. Hay tin mình được hát vai Lương Sơn Bá cùng cô Thủy, Ngô mừng đến nổi nhảy cẫng lên như trẻ nít nhận được đồ chơi, rốt cuộc ngày nó mong chờ cũng đã đến, tự nhủ phải nắm chắc cơ hội lần này. Đúng giờ, Lê Mộng Thủy và Ngô đợi sẵn trên bến, rất nhanh từ đằng xa có hai chiếc xe kéo chạy tới, bầu gánh hai Điệp phe phẩy chiếc quạt trong tay cười hì hì nói với gã phu. - Quý hoá quá, ông hội Tề lại cho tận hai chiếc xe kéo đến rước, cậu về nói lại với ông hội rằng cô hai cảm ơn, cũng xin lỗi ông hội...Diệu Khanh tự dưng phát bệnh, thôi thì để cho con bé Ngô này đi hát thay, nó hát hay lắm đó, chắc chắn gia đình sẽ ưng bụng thôi. Gã phu gật đầu, đợi Lê Mộng Thủy bước lên ghế sau mới hướng mắt nhìn sang tên phu kéo bên cạnh ẩn ý nháy mắt một cái, tên kia như có như không cong môi. Hai chiếc xe kéo một trước một sau rời khỏi bến thuyền băng qua mấy con đường làng vắng vẻ. Ngô ngồi ở chiếc xe kéo chạy sau, lòng hồi hộp đến mức trái tim nhỏ như muốn nhảy khỏi buồng иgự¢. Bữa nay nó rất đẹp, là cô Thủy tự mình chỉnh trang cho nó, áo lụa guốc mộc, vòng ngọc nhẫn vàng, tất tần tật đều không khác tiểu thư quyền quý, khiến nó càng tự hào sánh bước cùng Lê Mộng Thủy.
Mặt trời đang dần khuất biệt sau mấy rặng tre, hai bên đường um tùm dày đặc một màu xanh cây lá càng khiến không gian thêm phần âm u tăm tối. Ngoài tiếng nhịp chân giẫm lên lá vàng xào xạc và tiếng bánh xe nghiền xuống nền đất thì tuyệt nhiên không hề nghe có thanh âm nào khác. Dõi mắt trong theo chiếc xe chở Lê Mộng Thủy đằng trước, Ngô cảm giác hình như nó càng chạy càng xa hoặc giả xe mình càng chạy lại càng chậm, chỉ là khoảng cách giữa hai người đang chênh lệch rất nhiều. - Anh phu xe, phiền anh chạy nhanh chút được không? Chúng ta sắp không đuổi kịp họ rồi. Ngô khẩn trương nói. Gã phu xe thản nhiên đáp. - Yên tâm, tôi biết đường, cô cứ ngồi vững. Biết đường của hắn chính là chạy một hồi liền mất dấu xe kéo của Lê Mộng Thủy, Ngô phập phồng lo sợ, lại thúc giục. - Anh à, họ đâu mất rồi kìa!? Có thật là anh biết đường không vậy? Mình đang ở chỗ nào toàn cây cối không vậy? Lúc này, gã phu xe không thèm lên tiếng nữa, gã vẫn đều đều chạy về phía trước, mặc kệ Ngô phía sau thấp thỏm bất an. Thấy tình hình không mấy an toàn, Ngô định bụng liều mình nhảy xuống khỏi xe, trước tiên thoát khỏi gã phu kỳ quái này đã, rồi sẽ chạy đi tìm Lê Mộng Thủy sau. Nhưng ý định chưa kịp thực hiện thì con đường đã xuyên qua mấy tán lá mở ra một quang cảnh xa lạ. Phía trước, rực sáng ánh đèn là toà dinh phủ nguy nga theo lối kiến trúc Phú Lãng Sa, ngay trước cổng sắc là lính Tây đeo súng đứng gác. Ngô trố mắt kinh ngạc, không lâu nữa đâu, sự kinh ngạc này sẽ trở thành nỗi hãi hùng trọn kiếp khó quên.