Trứng chu sa lách người né tránh, xoay tròn trên không, lập tức phóng ra bốn trăm đạo hàn băng cứng như thiết, bên ngoài bọc lửa Diêm La.
Úc Khuynh Tư kinh hoàng, vội vàng né tránh, mặt đất liền kịch liệt rung động.
Những đồ đệ giỏi nhất của Úc Khuynh Tư đều bị đánh ngã sõng soài trên đất, không ai gượng dậy nổi. Trứng chu sa kiêu ngạo lắc lư trên không, có vẻ rất phấn khích, liên tục bắn ra bảy bảy bốn mươi chín đạo băng hình thoi bọc lửa Diêm La.
Úc Khuynh Tư tức giận nhướn mày, nàng không dạy dỗ cho quả trứng gà này một trận là không được, lúc định rút ra Phương Tinh côn, lại nghe thấy tiếng nói phát ra.
"Lang vương xin dừng tay!"
Ánh sáng của trứng chu sa yếu dần, nó kinh ngạc nhìn về phía tiếng nói, khi thấy rõ là ai liền như bị nhún nước, rơi hẳn xuống đất.
Úc Khuynh Tư thấy trứng chu sa phản ứng như vậy cũng có chút nghi hoặc, nhìn về phía vùng mây màu vàng đang từ từ tiến đến, sau đó từ trên không bảy đạo băng lôi phóng xuống. Tay áo thiên thanh phần phật lay động, mây tản ra hai bên, dần xuất hiên một nữ tử ôm theo cổ cầm trong suốt như băng, tay đè mạnh trên dây đàn, lại thêm bảy đạo băng lôi phóng ra.
Úc Khuynh nhanh nhẹn né tránh, phất tay, Khuynh Hỏa phiến lập tức tạo ra phong linh thổi tan bảy đạo băng lôi của thiên thanh y nữ tử.
Thiên thanh y nữ tử không dừng lại ở đó, ngón tay ấn mạnh trên dây đàn chuyển thành gảy đàn, lần này không phải bảy đạo băng lôi, mà là bảy bảy bốn mươi chính đạo băng thiết nhắm về phía Úc Khuynh Tư.
"A Bình, không nên làm càn!"
Một tiếng nói vang lên, sau đó lại có một đạo cuồng phong đem tất cả băng thiết cuốn lấy, cuối cùng là lộp bộp rơi xuống đất.
Thiên thanh y nữ tử tức giận, quát lên: "Văn Cẩm, ngươi có thể nhìn con bị người khác đánh, nhưng ta thì không thể, nếu ngươi còn ngăn cản ta, ta sẽ không nể tình phu thê đâu!"
Thiên Văn Cẩm an ổn đáp xuống đất, cũng ôm theo cổ cầm, nhưng lại là hỏa tinh cổ cầm, được làm từ bốn vạn mảnh hỏa tinh, uy lực phi thường.
Người này không ai khác chính là nhất đẳng linh thú Hổ tộc, Thiên Văn Cẩm, cũng chính là thiên địa chi chủ--- Linh đế. Nghe qua Thiên Văn Cẩm kết hôn cùng Diêm Tống Bình--- trữ quân Phượng tộc, hai người sống trên đỉnh Ức Luân, phu thê thắm thiết hơn mười vạn năm. Thiên Văn Cẩm còn là người chiều thê có tiếng, tự mình lên Thiên Sơn hái bảy vạn chín trăm chín mươi chín đóa tuyết liên, làm ra một thanh cổ cầm, tên gọi Phá Tuyết cầm để tặng cho thê tử. Phu thê hai người luôn ôm theo hai thanh cổ cầm, một là Phá Tuyết cầm, một là Diệt Hỏa Tinh cầm, cho nên mọi người hay gọi là song cầm phu thê.
"A Bình, không được càn rỡ." Thiên Văn Cẩm nhắc nhở: "Lang vương cũng không phải cố ý đánh con chúng ta, nàng không thấy con chúng ta nghịch ngợm trước hay sao?"
"Ta mặc kệ!" Diêm Tống Bình tức giận nói: "Diêm La chỉ mới sinh ra được mười một ngày thôi, ngươi lại mang con rời khỏi ta, còn tưởng đưa con đến nơi tốt lành nào đó, nào ngờ lại để con chúng ta bị đánh thê thảm như vậy!"
Diêm Tống Bình so ra lớn hơn Úc Khuynh Tư hai mươi vạn tuổi, liền muốn giáo huấn hậu bối không hiểu chuyện, dám đả thương nhi nữ bảo bối của Linh hậu.
Thiên Văn Cẩm vội ngăn Diêm Tống Bình lại, nói: "A Bình, nàng bình tĩnh lại một chút đi."
"Ta không quan tâm nhiều đến như vậy!"
Diêm Tống Bình tức giận, vừa định mắng Úc Khuynh Tư thì nhìn thấy tiểu Diêm La đang lăn vòng vòng quanh hồ sen, có vẻ rất thích thú với đóa tử liên sen trong hồ. Ánh mắt Diêm Tống Bình liền trở nên nhu hòa, nàng nhanh chóng bước đến chỗ tiểu Diêm La, ôm nhẹ nguyên thân còn trong quả trứng lên, dịu dàng vuốt ve một chút.
"Tiểu Diêm La, ủy khuất con rồi." Diêm Tống Bình vừa thương xót vừa nghiêm túc: "Tiểu Diêm La không cần sợ, nương đưa con đi, rời khỏi chỗ này."
Trứng chu sa dường như nghe hiểu, rung rung vài cái, cuộn tròn vào trong lòng của Diêm Tống Bình.
"A Bình, nàng quá sức tùy hứng rồi." Thiên Văn Cẩm tức giận nói: "Nàng không nhớ mục đích chúng ta đưa con đến đây là gì sao? Diêm La là phượng hỏa, chịu không nổi cực hàn ở Phượng tộc, nàng mang con đi như vậy chẳng phải công sức chúng ta bỏ ra đều vô ích cả rồi sao?"
"Ta đem con về Ức Luân!" Diêm Tống Bình hai mắt ướt lệ, chỉ trích: "Lẽ nào Hổ tộc cũng không chịu chấp nhận mẫu tử ta?"
"A Bình, nàng biết rõ con của chúng ta hậu duệ Phượng tộc, lại mang con đến Hổ tộc, chẳng phải lại muốn Long tộc khó dễ chúng ta sao?"
"Vậy hà tất đưa con đến Lang tộc!?"
"Vì con của chúng ta cần một nơi quanh năm bủa vây nhiệt khí như Lang tộc, đưa con đến đây, Long tộc sẽ không có cớ khó dễ chúng ta nữa."
"Văn Cẩm, ngươi sao lại vô dụng như vậy a?" Diêm Tống Bình vừa tức vừa đau lòng, nói: "Ngươi là thiên địa chi chủ, lại sợ Long tộc khó dễ, để con của chúng ta bị đánh như vậy sao?"
"Ta cần gì phải sợ Long tộc chứ?" Thiên Văn Cẩm tiến đến dỗ dành Diêm Tống Bình, ôn giọng giải thích: "Long tộc đang lăm le vị trí của ta, lẽ nào nàng không nhìn thấy? nếu như bọn họ bắt được một lý do nào đó, nói Hổ tộc Phượng tộc chúng ta cố tình đính ước bừa bãi, hoặc khó nghe hơn là Tiểu Diêm La của chúng ta day dưa cùng người khác, làm xấu mặt Long tộc, chỉ sợ Tiểu Diêm La của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, nàng phải hiểu và thông cảm cho ta chứ?"
"Nhưng mà... nhưng mà..." Diêm Tống Bình nấc nghẹn: "Văn Cẩm, chúng ta khó khăn thế nào mới có một đứa con, người cũng biết rõ mà... vừa sinh con ra, thiếp lại phải xa con, thiếp làm sao chịu nổi đây?"
"A Bình, ta hiểu, ta cũng rất thương nhớ con, ta đáp ứng nàng có thể một vạn năm thăm con chúng ta một lần. Nàng đừng quên, cơ thể nàng mang hàn tính rất mạnh, còn Tiểu Diêm La lại mang hỏa tính rất lớn, nàng và con xung khắc với nhau, không thể đến gần con như thế được."
Diêm Tống Bình nghẹn ngào khóc, luyến tiếc đưa quả trứng chu sa cho Thiên Văn Cẩm.
"Hảo, nàng ngoan lắm."
Thiên Văn Cẩm cầm lấy quả trứng chu sa, đi đến trước mặt Úc Khuynh Tư, nói: "U Khuynh Lang Hàn thượng thần, nay ta giao Diêm La Phượng Hỏa cho ngài chăm sóc, xin ngài chiếu cố nó. Ta biết tiểu phượng hỏa nhà ta đã gây sự cho nên ngài mới động thủ với nó, hẳn ngài cũng không cố ý, nhưng lần sau có chuyện gì xảy ra, xin cùng phu thê ta bàn bạc qua một lần, có được hay không?"
Úc Khuynh Tư cũng không thể phất đi mặt mũi của Linh đế và Linh hậu, đành phải gật đầu: "Ta nhất định sẽ chú ý quả trứng này."
Lúc trao cho Úc Khuynh Tư, đột nhiên Diêm Tống Bình bước đến đoạt lại quả trứng chu sa.
"A Bình, nàng lại làm sao nữa đây?"
"Thiếp..."
Diêm Tống Bình nhìn quả trứng trong lòng mình, đau lòng không ngớt, lấy trong tay áo một sợi dây màu đỏ treo một cái chuông bạc, cột quanh quả trứng.
"Nếu như vậy, tiểu Diêm La đi đâu, thiếp cũng sẽ biết được."
Thiên Văn Cẩm ôn nhu mỉm cười, nói: "Được rồi, đưa con cho ta đi."
Diêm Tống Bình luyến tiếc đưa cho Thiên Văn Cẩm, tay vô thức siết chặt Phá Tuyết cầm.
"Đây, xin nhờ thượng thần."
Úc Khuynh Tư đón lấy quả trứng chu sa, nó liền nhu thuận chui vào lòng nàng, có vẻ rất thích nàng.
Diêm Tống Bình thấy nhi nữ không có ác cảm với Úc Khuynh Tư, cũng cảm thấy vui mừng, lén lút nâng tay lau nước mắt.
Thiên Văn Cẩm lấy trong tay áo một chuỗi chuông nhỏ, đưa cho Úc Khuynh Tư, chậm chạp nói: "Cái này là Tẫn Phong Linh, khi nào Diêm La Phượng Hỏa thành hình, xin thượng thần đeo vào chân trái cho nó, nếu nó không nghe lời, chuỗi Tẫn Phong Linh này sẽ biến thành gọng sắt cứng cáp siết chặt chân nó."
Nghe Thiên Văn Cẩm nói xong, Diêm Tống Bình sợ hãi mở to mắt, vừa định bước lên nói lý thì bị Thiên Văn Cẩm khoát tay ngăn lại.
Từng nghe qua Tẫn Phong Linh dùng để trấn áp tà thú, bây giờ Thiên Văn Cẩm lại dùng để trói chân con gái mình, chắc hẳn cũng rất đau lòng. Úc Khuynh Tư gật đầu đáp ứng, nàng nhìn chuỗi Tẫn Phong Linh trong tay, rõ ràng nghe ra được Thiên Văn Cẩm xót con, bảo nàng đeo vào chân trái của Diêm La Phượng Hỏa. Thật chất Tẫn Phong Linh là dùng để đeo trên cổ, chuyển xuống dưới chân, đau đớn sẽ giảm bớt rất nhiều, cũng xem là tâm lý của người làm cha mẹ đi.
Cũng không còn gì để nói nữa, Thiên Văn Cẩm lên tiếng: "Ta cùng Linh hậu về trước, xin ngươi hảo hảo chiếu cố Tiểu Diêm La."
"Được, Linh đế Linh hậu cứ yên tâm."
Diêm Tống Bình còn luyến tiếc, nhưng lại bị Thiên Văn Cẩm ôm lấy eo, thi triển pháp thuật cùng nhau biến mất.
Úc Khuynh Tư nhìn thấy Thiên Văn Cẩm và Diêm Tống Bình đi rồi, liền buông tay, khiến trứng chu sa rơi xuống đất.
Âm thanh leng keng leng keng vang lên...
Ở cách đó không xa, Diêm Tống Bình hốt hoảng la lên: "Không xong rồi, ta nghe thấy tiếng chuông!"
"Nàng lo cái gì, thượng thần cũng không làm khó con chúng ta đâu."
Ở nơi nào đó trên U Nham sơn...
Úc Khuynh Tư nâng chân đá văng quả trứng chu sa sang một góc, hừ lạnh một tiếng: "Giỏi cho ngươi, kêu cả Linh đế và Linh hậu đến, để ta nghe mắng một trận, trưa nay đem ngươi chiên lên!!!"
Nếu như Linh đế và Linh hậu biết nàng muốn chiên con gái cưng của hai người họ, không biết hai người họ có còn tin tưởng nàng không nhỉ?!
...
"Ai~ lưng của ta! lưng của ta a!!!!"
Từ Ngạn gào khóc một trận: "Cái quả trứng chết tiệt đó, không ngờ chính là Diêm La Phượng Hỏa, bây giờ hay rồi, đụng đến nó nhất định sẽ bị Linh đế và Linh hậu đánh cho hồn phi phách tán!!!"
Ân Thần liếc nhìn nàng, cũng không có bày ra biểu tình gì đặc biệt, xoa hai vai đau buốt của bản thân, lại nói: "Linh đế chỉ có một con gái, nay lại đưa đến Lang tộc chúng ta, phải nói là chúng ta tích được phúc phần mới đúng."
Nhạc Tân cười khanh khách: "Đại sư tỷ nói phải, xem xem Linh đế và Linh hậu yêu thương quả trứng chu sa đó như vậy, khi nó trưởng thành sẽ theo về Long tộc. Đột nhiên một ngày Phượng tộc, Long tộc và Hổ tộc đều chịu ơn Lang tộc chúng ta, không phải rất tốt sao?"
Quân Quân cũng gật gù: "Phải nói là chúng ta tích được phúc, không thể trách tiểu trữ quân đó được."
Từ Ngạn bĩu môi, đưa mắt nhìn cánh tay có mấy vết thương của mình, càng thêm quyết tâm đem Diêm La Phượng Hỏa chiên lên.
"A, lại nói, sư phụ dường như không thích Diêm La Phượng Hỏa đó." Phá Lữ xoa xoa cằm, nói: "Nhìn cách sư phụ đối xử với nó, xem ra sau này nó phải chịu đau khổ dài dài rồi."
"Cũng không thể trách ai được, ai bảo nó nghịch ngợm quá làm gì, ngay cả sư phụ cũng dám đánh, khẳng định vết thương trên mặt sư phụ là do nó gây ra a." Từ Ngạn lại nói tiếp: "Ta muốn xem nó trụ được trên U Nham sơn này bao lâu."
Ân Thần hơi nâng mắt nhìn, lại nói: "Ta thấy tiểu phượng hỏa đó cũng rất tốt đấy chứ, mang đến cho chúng ta rất nhiều điều tốt, chỉ có hơi nghịch ngợm một chút thôi, dù gì cũng chỉ mới mười một ngày tuổi."
Quân Quân trước giờ đều có một suy nghĩ, đại sư tỷ nói gì cũng đúng, miễn bàn cãi!!!
"Thôi đừng nói lung tung nữa." Thi Âm cùng Vân Thường cầm theo một giỏ thuốc bước vào, nói: "Khắp người đều là vết thương, còn nói đến hăng say, xem sau này các ngươi còn dám đánh quả trứng đó nữa hay không?"
Từ Ngạn lên tiếng: "Còn chẳng phải tỷ cùng tiểu bát chạy đi đâu mất rồi sao? hại bọn ta bị đánh ra nông nổi này!"