Chú Rồng Thích Khóc Và Người Hiền Thê Của Hắn

Chương 8



Khi Mặc Huyền Khanh biến về phận nữ nhi, đẩy Thẩm Lạc cùng xe lăn về phủ thì đã thấy mẹ Thẩm đứng trước cửa ngóng trông, thấy quần áo và tóc tai hai người không mất mát gì tảng đá lớn trong lòng mới buông xuống. Buổi chiều bà ra hậu viện nhưng không thấy con trai và con dâu đâu, phu thê mới cưới đột nhiên biến mất mà không nói lời nào, thử hỏi bà có thể không sợ sao.

Cuối cùng, trong khi lòng bà nôn nóng như kiến bò chảo lửa lại thấy đôi phu thê trẻ tóc chạm tóc, rủ rỉ ngọt ngào chậm rãi bước đi trên đường, khiến bà trong chớp mắt không biết nên vui hay giận.

Đi đến gần, hai người mới ngẩng đầu nhìn bà. Mặc Huyền Khanh bước nhanh đẩy xe Thẩm Lạc qua, một tay đặt lên tay bà, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đứng đây ạ?”

Mẹ Thẩm duỗi tay dí trán hắn, yêu chiều nói: “Còn không phải đang đợi đôi phu thê hai đứa à. Thật là, đi cũng không nói một tiềng, có biết mẹ lo lắm không!”

Mặc Huyền Khanh nói dối vì chuẩn bị bất ngờ cho Thẩm Lạc mà hai người ra ngoại ô dạo chơi, mẹ Thẩm nghe xong thì bật cười, không tiếp tục hỏi nữa. Từ ngày hắn đến nhà họ Thẩm, cha mẹ Thẩm đã coi hắn như con ruột, càng lúc càng nuông chiều. Hai người đối xử với hắn rất tốt, làm hắn vô cùng cảm động. Đứng trước mặt hai người, hắn thật sự không muốn nói dối, nhưng không dối lại không được.

Mặc Huyền Khanh dỗ vài câu để mẹ Thẩm về phòng rồi mới giúp Thẩm Lạc quay về sân. Y nhìn lá rụng bay lượn, không khỏi cảm thán: “Vào thu rồi!”



Gió thu lạnh kéo đến, thời tiết cũng thay đổi.

Xuôi theo cơn gió lạnh còn có ít câu chuyện truyền miệng nhàm chán. Truyền rằng, vị công tử tàn phế của nhà họ Thẩm ở thành Vũ Châu cưới một nam yêu quái. Cưới yêu quái đã đủ sợ rồi, thế mà còn cưới về một tên đàn ông, chuyện nghịch thiên thế này đúng là làm người khác phải líu lưỡi. Thiếu gia nhà họ Thẩm tài mạo song toàn, khí phách ngời ngời ngày trước bỗng chốc hóa thành trò cười trong mắt muôn người.

Đối với lời đồn đãi bên ngoài, nếu nói không quan tâm thì chính là giả. Một truyền mười, mười truyền trăm, đồn đãi ầm ĩ đến mức cho dù người nhà họ Thẩm có muốn giả bộ không biết cũng không được. Mặc Huyền Khanh và Thẩm Lạc cuối cùng vẫn bị gọi vào phòng của cha mẹ Thẩm nói chuyện. Nhìn sợi tóc bạc trên đầu hai người, Mặc Huyền Khanh có chút đứng ngồi không yên.

Không ngờ mẹ Thẩm lại cười nói: “Mẫn Nhi à, gần đây bên ngoài đồn đãi rất khó nghe, con tuyệt đối đừng để trong lòng.”

“Đúng vậy, bọn họ là đang ghen tị hai lão già bọn ta cưới được con dâu tốt. Mẫn Nhi sao có thể là yêu quái được, còn là nam nữa chứ… Đúng là buồn cười. Con dâu yên tâm, cha và mẹ đều tin con.” Cha Thẩm tiếp lời.

Tim Mặc Huyền Khanh như bị ngàn mũi kim xuyên qua. Hắn ngẩng đầu nhìn hai người già hòa ái dễ gần rồi cúi đầu, im lặng một lúc mới mở miệng, giọng nói khàn khàn, “Cha… Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân, con xin lỗi, khiến hai người thất vọng rồi ạ. Lời bọn họ nói… Đều là thật.”

Hắn biến về dáng vẻ vốn có, buồn bã ngồi trên ghế, thoạt nhìn rất đáng thương.

Thẩm Lạc nghiêng người nắm lấy tay hắn, nhìn hắn cúi đầu không nói lời nào, cằm chảy xuống vài giọt nước mắt. Y ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía cha mình, “Cha, con giới thiệu với người một lần nữa. Y tên là Mặc Huyền Khanh, là người hứa hẹn cùng con bên nhau cả đời. Đời này của con không có y không được, mong cha mẹ đồng ý.”

Cha Thẩm cẩn thận nhìn người trước mắt, vừa rồi Mặc Huyền Khanh biến về bộ dáng cũ, ông thấy gương mắt đó vô cùng quen thuộc. Tỉ mỉ ngẫm nghĩ một lát, chẳng phải chính là người bạn giang hồ rất có tiếng kia sao? Khó trách ông luôn cảm thấy trên người con dâu có chỗ nào đó rất quen thuộc.

Cha Thẩm há miệng thở dốc, cuối cùng không không nói lời nào mà vung tay áo, thở dài một hơi rồi xoay người.

Thẩm Lạc tiếp tục nhìn sang người mẹ luôn yêu thương y. Mẹ Thẩm nhíu mày, tay dùng sức ấn trán, im lặng một khoảng lâu mới ngẩng đầu, nói với Mặc Huyền Khanh: “Mặc công tử, chuyện của công tử và con ta… Xin thứ lỗi, ta không thể đáp ứng. Hai người vẫn nên chia tay đi.”

“Mẹ.” Thẩm Lạc xúc động kêu một tiếng.

Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn y, lần đầu tiên mắng y suốt nhiều năm qua, “Câm miệng. Mẹ không thể nào chấp nhận được.”

Thẩm Lạc muốn giải thích lại bị mẹ Thẩm cướp lời không cho y cơ hội mở miệng.

“Mặc công tử, xin công tử ra khỏi nhà ta. Sau này cũng đừng đến nữa.”

Thái độ của mẹ Thẩm rất nghiêm túc, đã nhiều năm rồi Thẩm Lạc chưa từng thấy qua dáng vẻ nghiêm khắc này của bà.

Mặc Huyền Khanh đứng dậy khom lưng cúi chào hai người, không nỡ mà nhìn Thẩm Lạc một cái rồi xoay người bước ra cửa. Đi đến tiền viện, giọng Thẩm Lạc từ sau lưng truyền đến. Hắn xoay người, bước nhanh đến xe lăn rồi ngồi xổm xuống.

“A Lạc, sao ngươi lại ra đây chứ? Bên ngoài lạnh lắm, ngươi nhanh về phòng đi.”

“Ngươi thật sự cứ thế này mà đi sao?” Thẩm Lạc cố nén nước mắt nhìn hắn.

“Cha mẹ vẫn đang nổi nóng, hơn nữa chắc chuyện hôm nay đã dọa họ rồi. Ngươi cho họ thời gian để từ từ tiếp thu đi. A Lạc, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ không bỏ ngươi lại một mình, dù cho xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không buông tay. Chờ cha mẹ hết giận, ta sẽ quay về tìm ngươi. Ta nhất định sẽ tìm được cách vẹn toàn, sẽ không tổn thương ngươi, cũng sẽ không khiến cha mẹ đau lòng. Chờ ta.”

Mặc Huyền Khanh vươn tay, một cái sừng rồng được điêu khắc tinh xảo xuất hiện. Hắn cột sừng rồng vào dây rồi đeo lên cổ y, “A Lạc, nếu ngươi muốn gặp ta thì thổi một hơi, chắc chắn sẽ nghe được giọng nói của ta.”

Thẩm Lạc gật đầu, tay siết chặt sừng rồng tinh xảo. “Chờ ngươi. Ta tin ngươi.”

“Ừ.” Mặc Huyền Khanh mỉm cười rồi xoay người, thi pháp biến mất.



Giả Đa Tiền giúp Thẩm Lạc vén gọn tấm thảm trên đùi, luôn miệng lải nhải không dứt, “Thật là không ngờ thiếu phu nhân lại chính là Mặc công tử. Thuộc hạ nói mà, sao Mặc công tử có thể đột nhiên biến mất chứ, lại còn không đến tìm thiếu gia nữa. Lúc trước thuộc hạ cứ nghĩ là do thiếu gia thay lòng đổi dạ, vì cưới thiếu nữ xinh đẹp mà bỏ rơi Mặc công tử. Hóa ra, trước sau đều là công tử.”

“Thiếu gia đừng buồn nữa ạ, mặt mũi buồn khổ giống cái gì chứ. Nếu Mặc công tử nhìn thấy sẽ không thích người nữa đâu. Công tử nói mình có biện pháp thì chắc chắn sẽ có mà. Thật ra lão gia và phu nhân cũng thích Mặc công tử đó, chấp nhận y chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Ôi dào, thiếu gia à, người quan tâm thuộc hạ chút đi mà. Mặc công tử đi rồi, người cả ngày cứ mất hồn mất vía làm thuộc hạ đau lòng chết được.”

Gã líu ra líu rít hơn nửa ngày thì Thẩm Lạc mới mở miệng.

“Tiểu Giả, ngươi có biết vì sao ta nhíu mày khổ sở không?”

“Tại sao ạ?” Tiểu Giả thấy thiếu gia cuối cùng cũng để ý đến gã bèn có chút vui vẻ thăm dò.

“Bởi vì ngươi rất ồn, ta không thể nghỉ ngơi được.” Thẩm Lạc bất đắc dĩ vuốt tay.

“Thiếu gia xấu quá, mệt cho thuộc hạ lo lắng cho người.”

Màn đêm buông xuống, Thẩm Lạc cầm sừng rồng trò chuyện với Mặc Huyền Khanh một lúc mới cảm thấy thỏa mãn chìm vào giấc ngủ. Ngủ đến nửa đêm, y bị tiếng chân bước khẽ trong phòng đánh thức. Mở mắt, bên giường có một bóng người xa lạ mặc đồ đen. Trực giác cảm nhận được nguy hiểm làm y muốn kêu cứu, nhưng lại bị người nọ lanh tay lẹ mắt phát hiện mà bịt kín miệng. Mùi hương kì quái đi vào mũi, y chầm chậm bất tỉnh.

Đến khi tỉnh dậy, y chỉ thấy mình bị trói hai tay, bản thân thì nằm trên một chiếc giường gỗ màu đỏ vô cùng chói mắt. Có một người ngồi ở phía trước đưa lưng về phía y, tuy không nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương là ai.

“Vương Tử Kỉ, ngươi làm gì hả?” Thẩm Lạc tức giận.

Nghe thấy âm thanh của y, Vương Tử Kỉ đứng lên bước tới.

“Ồ, thỏ con tỉnh rồi. Tướng công nhỏ không ở bên, ai có thể bảo vệ ngươi đây?” Vương Tử Kỉ duỗi tay vuốt ve mặt y, “Khuôn mặt này của ngươi đúng là rất đẹp, nhưng lại khiến ta vô cùng buồn nôn. Sao nào, bị tướng công nhỏ chơi xong rồi vứt à?”

Vương Tử Kỉ nói xong, một đám đàn ông to cao đứng phía sau đều lớn tiếng bật cười.

“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?” Thẩm Lạc không ngờ tên Vương Tử Kỉ vừa bị Mặc Huyền Khanh dạy dỗ mấy ngày trước nay lại dám có ý đồ xấu với y.

“Không làm gì cả. Chẳng qua ta thấy tướng công ngươi không bên cạnh, sợ ngươi cô đơn thôi. Ngươi thích đàn ông mà, thân là bạn tốt tất nhiên ta phải cố hết sức thỏa mãn ngươi rồi.”

“Vương Tử Kỉ, ngươi dám!”

“Hừ, sao ta lại không dám.”

Vương Tử Kỉ vẫy tay, đám trai cao to đứng phía sau xông tới, nghe gã ra lệnh, “Nhất định phải hầu hạ Thẩm công tử của ta cho tốt.”

Thẩm Lạc bị trói hai tay sau lưng, muốn tránh cũng không tránh được. Y hoảng loạn tránh né, chỉ có thể lùi sát vào góc tường.

“Các ngươi đừng lại đây, tránh ra!” Giọng y hung ác, không chỉ không thể dọa lui đám người nọ mà còn khiến bọn họ bật cười.

“Thẩm công tử đừng thế chứ. Công tử cứ thế này bọn ta sẽ không nhịn được đâu, hận không thể lập tức ăn ngươi đó.”

Ghê tởm, cực kì ghê tởm. Cả người Thẩm Lạc đều run rẩy.

Một tên cao lớn chủ động tiến lên thô lỗ tự cởi quần áo. Mắt thấy gã ta càng lúc càng gần, giây phút này y thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng đến cùng cực. Gã ta cầm chân y, thấy y không có phản ứng gì bèn cười xấu xa, “Đây chính là mỹ nhân tàn tật à? Thẩm công tử quả nhiên vô cùng quyến rũ.”

“Buông ra… Mặc Huyền Khanh, cứu ta… Mau cứu ta, Mặc Huyền Khanh…”

Gã cao to luồn tay ra sau cởi dây thừng cho y.

Thẩm Lạc vội vàng cầm sừng rồng, thổi mạnh một hơi.

“Mặc Huyền Khanh, ngươi mau tới đây… Huyền Khanh… Mau tới cứu ta… Cứu ta…”

Mặc Huyền Khanh vừa nghe được âm thanh bi thương của Thẩm Lạc lập tức đen mắt. Hắn nhấc chân đạp một bước, nháy mắt hóa thành một con rồng vàng với lớp vảy óng ánh, gào lớn một tiếng rồi phóng ra giữa trời. Một khoảng thời gian ngắn, khắp thành Vũ Châu phủ kín mây đen, trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy tiếng rồng rống giận không ngừng vang bên tai.

“Chuyện gì vậy, sao trời đen thế? Tiếng gì vậy?”

“Mẹ ơi, có rồng.”

“Rồng thật kìa. Cầu xin Long Thần phù hộ. Xin phù hộ mưa thuận gió hòa, phù hộ năm nay cây trái lương thực được mùa.”

Chẳng mấy chốc, đất trống trong thành Vũ Châu đều có dân chúng quỳ xuống, hướng về phương hướng của Long Thần mà khấn xin nguyện cầu. Long Thần ngay trước mắt mọi người đáp xuống lầu cát Nam Phong phía tây thành.

Mặc Huyền Khanh tiến vào phòng, quanh thân tỏa ra uy áp cực lớn, gió lớn thổi qua, người trong phòng còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã xuống đất bất tỉnh.

Thẩm Lạc che kín hai mắt, khóc lóc thương tâm. Mặc Huyền Khanh cẩn thận đến gần, vươn tay nắm lấy cổ tay y.

“Đừng đụng ta. Huyền Khanh, cứu ta.” Thẩm Lạc quơ tay lung tung, có mấy cái thậm chí còn đấm trúng cằm Mặc Huyền Khanh.

Mặc Huyền Khanh như không cảm nhận được đau đớn mà không né không tránh ôm chặt lấy Thẩm Lạc.

“Ta đến rồi. A Lạc, ta đến rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.