Khoảng mười hai giờ đêm, lúc nãy Bách Họa Niên đã định về nhà nhưng vì ba An nói hiếm khi anh đến chơi nên bảo anh ngủ lại một đêm, anh nể mặt ba An nên cũng không từ chối.
Người giúp việc nhanh nhanh chóng chóng dọn dẹp sạch sẽ một phòng khách rộng rãi cho anh.
Đêm khuya tĩnh mịch không một tiếng động, chỉ có thể nghe tiếng gió đang gào thét ngoài khe cửa sổ, Bách Họa Niên đứng tựa người vào lan can.
Ngón tay thon dài nổi rõ từng khớp xương kẹp điếu thuốc, thở ra một hơi, khói bay lờ mờ.
Anh lại mất ngủ rồi!
Về nước gần một tuần nhưng anh vẫn bị chênh lệch múi giờ, thỉnh thoảng sẽ bị mất ngủ.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại, loại chuông mặc định nghe rất êm tai.
Bách Họa Niên quay người cầm điện thoại bị anh tiện tay quăng lên giường, bắt máy.
Không biết đối phương nói gì nét mặt anh liền đen lại, còn hơi khó chịu.
Anh nói: "Tôi tới ngay" rồi lập tức cúp máy.
Ngón tay vô tình trượt ngang màn hình chính, không biết anh nghĩ gì liền bấm vào Wechat, cuộc trò chuyện được ghim trên đầu, đối phương có biệt danh là "Mèo Lười" do anh đặt.
Bên kia An Linh đang nằm dài ườn trên giường đắp mặt nạ trong rất hưởng thụ, cô đang nghĩ không biết Bách Họa Niên dưới tầng đã ngủ chưa thì màn hình điện thoại di động chợt lóe sáng, có thông báo tin nhắn mới đến.
Cô mở điện thoại lên, đọc được tin nhắn của Bách Họa Niên liền ngồi bật dậy, thẳng tay vứt chiếc mặt nạ mới đắp được chưa đến một phút vào thùng rác.
Mặt nạ quái gì chứ, cô mua lại một thùng còn được, Bách Họa Niên quan trọng hơn.
An Linh đang mặc pijama ngủ dài tay, cô nghĩ như vậy đủ ấm rồi nên cũng không thèm lấy áo khoác bên ngoài, chân cũng không mang dép.
Gấp gáp phi xuống cầu thang như sợ Bách Họa Niên sẽ bốc hơi ngay lập tức.
Xuống đến nơi, vừa lúc anh đang đứng đợi Trần Nam đi lấy xe, nghe tiếng động sau lưng, anh liền quay người lại.
Đúng như anh nghĩ, cô bé này ngoài mặt tỏ ra không quan tâm anh nhưng chuyện gì liên quan về anh thì phản ứng nhanh hết thảy.
An Linh đứng thở hồng hộc, một giọng nói lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu: "Gấp gáp vậy à, đến cả áo cũng không mặc, dép cũng không mang" đôi mắt dài hẹp của anh lơ đãng liếc nhìn bàn chân đang mang một trong những đôi tất anh tặng lúc chiều, bí mật nhoẻn miệng cười.
Lại là màu vàng, có họa tiết gà con trong rất đáng yêu.
Cô điều chỉnh hơi thở xong liền nói: "Chú phải đi gấp vậy à?" ngữ khí của cô còn có chút luyến tiếc.
Anh nghe cô hỏi câu đó ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó liền nở nụ cười ấm áp, đáp lại: "Ừm, có việc gấp".
"Sao thế? Không muốn anh đi à" Bách Họa Niên không nhịn được lại nổi hứng chọc ghẹo.
An Linh lúc nãy còn giương đôi mắt to tròn anh, bây giờ tự nhiên hơi chột dạ cụp mắt xuống nhìn chỗ khác nói lí nhí: "Chỉ là muốn tiễn chú một chút, sợ chú không ai tiễn sẽ cô đơn mà".
"Sợ anh cô đơn thì còn không mau..." Bách Họa Niên cố ý kéo dài chữ cuối, nhếch môi làm vẻ thần thần bí bí.
An Linh vừa định mở miệng hỏi anh là còn không mau gì thì một cơn gió lạnh thổi qua, cô liền cảm thấy cả người lạnh buốt bất giác xoa xoa hai cánh tay, còn không nhịn được và hắt xì một cái.
Bách Họa Niên nhíu mày mấp máy môi định thúc giục cô vào nhà thì vừa khéo tiếng động cơ xe đã vang lên bên cạnh kèm theo giọng của Trần Nam: "Đi thôi sếp".
"Anh đi đây, mau vào nhà tránh bị cảm" Bách Họa Niên nhấc chân bước đến chỗ An Linh, hai cái bóng một dài một ngắn lồng vào nhau hòa làm một.
Bách Họa Niên cao hơn An Linh tận một cái đầu, lúc nào anh đứng gần thế này cô đều phải ngửa đầu lên nhìn anh, có hơi mỏi cổ.
Bàn tay to lớn của anh dịu dàng đặt trên đầu An Linh xoa xoa vài cái, ngữ khí dỗ dành trẻ con: "Ngoan vào nhà đi, mai anh đến rước em".
Nói rồi anh buông tay ra, bước chầm chậm trên nền tuyết, vẫy vẫy tay với An Linh.
Mặt cô đang nghệch ra đến khi nghe giọng nói của anh mới có phản ứng: "Không tạm biệt anh à, anh sẽ buồn đấy".
An Linh cũng vẫy tay lại với anh, được một lúc thấy anh vẫn đứng yên, cô liền mở miệng: "Sao chú còn chưa đi?".
"Đợi em vào nhà đó" Giọng điệu anh thản nhiên.
An Linh ồ một cái rồi từ từ lui lui vào nhà, cô còn cố ý ló đầu ra xem anh còn ở đó không, anh vẫn còn ở đó nở nụ cười ấm áp nhìn cô.
"Vào phòng nhớ ngâm chân rồi mới ngủ nhé" anh còn cố ý dặn dò cô.
"Cháu vào thật nhé".
"Ừm, vào nhanh đi"
An Linh đứng sau cửa đợi một lúc lâu, sau khi nghe tiếng động cơ xe phóng đi, cô mới từ từ đẩy cửa nhìn ra sân.
Đúng là anh đi thật rồi, chỉ còn vệt bánh xe dài hằn trên tuyết, An Linh nhìn chân mình bắt đầu cảm thấy hơi tiếc tại sao cô không mang dép nếu không có thể tiễn anh tận cổng rồi, được ở cạnh anh thêm một lát.
May là trời khuya rồi, cô chạy nhanh xuống nhưng không gây ra động tĩnh lớn kinh động đến ba mẹ An và ba người nhà An Quân Thụy đang ngủ.
...----------------...
Trên đường đến công ty, theo ý của anh Trần Nam đã gọi tài xế riêng đến lái xe còn anh ta ngồi ghế phụ xử lý công việc.
Bách Họa Niên chống tay lên cửa ánh mắt hướng ra cửa sổ, rõ ràng không để lời của Trần Nam vào tai.
Vốn lúc nãy anh định tranh thủ hôn trộm An Linh một cái nhưng nghĩ lại mối quan hệ của bọn họ chưa tiến triển đến mức đó, làm như vậy có khi nào An Linh da mặt mỏng sẽ bị anh dọa hoảng sợ rồi tránh anh không, anh nghĩ vậy nên không làm bây giờ mới thấy hối hận, cơ hội tốt như vậy.
Phải đẩy nhanh tiến độ!
Trần Nam ngồi ghế phụ vẫn chuyên tâm báo cáo công việc nhưng năm lần bảy lượt đều bị Bách đại tổng tài bơ đẹp, nội tâm đang thét gào.
"Sếp, theo yêu cầu của anh tôi đã cho điều tra lại vụ tai nạn năm đó, rõ ràng là có khuất tất".
Bách Họa Niên đang nhìn cảnh vật lướt qua như phim điện ảnh ngoài cửa sổ nghe câu đó thì nhíu mày không nhìn nữa quay đầu vào liếc Trần Nam một cái đưa tay ra.
Cậu ta hiểu ý, đặt lên tay anh một xấp tài liệu, anh mở ra đọc qua một lượt, mấy trang cuối anh càng đọc càng đen mặt, cuối cùng dứt khoát quăng qua một bên, khép hờ mắt xoa xoa mi tâm.
Trầm giọng ra lệnh: "Điều tra kỹ người tên Châu Cảnh Tinh".
Trần Nam ra vẻ đã rõ: "Sếp còn dặn dò gì không ạ?".
Bách Họa Niên im lặng, anh không xoa mi tâm nữa vẫn khép hờ mắt tựa người ra sau dưỡng thần.
Một lát sau lên tiếng: "Liên lạc chủ tiệm Rovina Coffee cho tôi".
Trần Nam khó hiểu, sếp anh ta định chuyển qua kinh doanh cà phê à, hay anh muốn uống cà phê nhưng chỉ cần bảo anh ta đến đó mua thôi là được mà.
Anh ta có một đống dấu hỏi trên đầu nhưng vẫn gật đầu, anh ta vừa định hỏi tiếp thì Bách đại tổng tài đã bật tấm ngăn trên xe lên tỏ ý anh muốn nghĩ ngơi rồi, cậu ta biết điều bịt miệng mình lại để bảo toàn một tháng lương.
...----------------...
Sáng hôm sau, con mèo lười An Linh ngủ một giấc đến tận một giờ chiều, cả nhà cũng chẳng ai thèm gọi mặc kệ cô ngủ đã thì sẽ tự tỉnh thôi vì có gọi máy xúc đến xúc lên thì cô cũng không thức dậy đâu.
Tối qua cô đã kéo hết rèm lại rồi nên chắc chắn sẽ không có một tia nắng nào lọt vào phòng để đánh thức cô được.
An Linh ngủ đã rồi, cô từ từ mở mắt ra, vươn vai một cái mò mẫm chiếc điều khiển trên tủ đầu giường bấm một cái, rèm cửa tự động từ từ mở ra.
Ánh sáng từng chút một lọt vào căn phòng xinh đẹp của cô, chiếu rọi từng ngóc ngách, cả căn phòng trong phút chốc sáng bừng lên.
Phòng An Linh là tông màu trắng hồng, vừa có chút tối giản dịu dàng lại ngọt ngào nhưng không quá trẻ con.
Cô lăn qua lăn lại vài vòng trên giường, cảm giác uể oải lại lười biếng cuối cùng cũng có thể ôm chăn ngồi dậy, cô bỏ chân xuống giường vuốt vuốt lại mái tóc rối bù, mang dép đi trong nhà bước vào nhà vệ sinh.
Một lát sau An Linh đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ cũng thay đồ ngủ ra rồi, cô mang theo gương mặt ngái ngủ đi từng bước xuống lầu.
Nhìn một lượt quanh nhà, chẳng thấy ai cũng chẳng nghe tiếng của ai cô đoán ba An thì đi đến công ty rồi, còn mẹ An thì đi mua sắm cùng mấy bà bạn già, nhóc An Quân Phong thì đi học còn vợ chồng An Quân Thụy đã đến bệnh viện.
Tầm giờ này ở nhà cô chỉ có người giúp việc đi đi lại lại chứ chẳng có ai ở nhà.
Người giúp việc thấy cô dậy rồi liền lên tiếng: "Nhị tiểu thư dậy rồi, cô muốn ăn gì để tôi đi làm".
"Một tô mì bò, cảm ơn chị" cô vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có phần lười biếng.
Người giúp việc nghe vậy liền tươi cười chạy đi làm ngay còn cô ngồi vào bàn ăn, trong lúc chờ đợi cô mở điện thoại lên xem.
Có rất nhiều thông báo tin nhắn, của "Chú Già", của Cao Sở Tiêu và của "Ái Phi Tiểu Khê".
An Linh nhìn thông báo cuối cùng gương mặt rạng rỡ liền nhấn vào, đối phương nhắn một câu ngắn gọn là "Mình về rồi" từ bốn tiếng trước.
An Linh vui mừng liền gửi lại một tin nhắn thoại, đại khái là: "Ái phi à trẫm rất nhớ nàng, tối nay có thể gặp nhau không, sau bao lâu xa cách cuối cùng nàng cũng về gặp ta".
Người mà được An Linh trân trọng gọi là ái phi còn có thể ai vào đây ngoài cô bạn thân Tư Hiểu Khê.
Suốt mấy năm qua, Tư Hiểu Khê đi đến nước Pháp xa xôi du học, vốn dĩ đã về từ một năm trước nhưng vướng vài vấn đề thủ tục nên đến tận hôm nay Tư Hiểu Khê mới về nước.
An Linh nhấn vào mấy thông báo tin nhắn còn lại, của "Chú Già" là: "Dậy thì nhắn cho anh, anh đến đón em".
Của Cao Sở Tiêu là: "Chị, em nghe nói quán cà phê đổi chủ rồi, còn là một người rất giàu có".
Cô trả lời hết một lượt rồi tắt màn hình điện thoại để qua một bên, chỉ trong một lát mà cô phải tiếp nhận quá nhiều chuyện.
Đầu tiên là bạn thân cô về nước chuyện đáng ăn mừng, thứ hai là Bách đại tổng tài lại có thể rãnh đến mức chỉ cần cô nhắn là sẽ đến ngay sao, còn thứ ba là quán cà phê Rovina là tâm huyết của bà chủ đã mở nhiều năm như vậy sao đột nhiên lại nói đổi chủ là đổi chủ chẳng lẽ bà chủ có việc gì khó khăn lắm sao.
Cô vẫn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ thì một tô mì bò thơm nức mũi được đặt ngay trước mặt, sợi mì vàng tươi vừa nhìn đã biết là rất mềm, bên phải là rau cải màu xanh ngắt.
An Linh trộn lên phía dưới là rất rất nhiều thịt bò, cô húp một miếng nước dùng, vị thanh thanh lại có chút vị ngọt của xương được ninh nhừ vị ngọt mặn được điều chỉnh hòa quyện vào nhau, đúng là mỹ vị nhân gian.
Với tính cách sành ăn của cô ngồi trước đồ ăn ngon như này, dù có chuyện gì cứ quăng ra sau đầu hết đi, ăn xong rồi tính tiếp.
Thế là cô húp sì sụp, còn vừa ăn vừa luôn miệng khen ngon, trong thoáng chốc cái tô lớn đã thấy đáy, cô húp trọn đến giọt nước dùng cuối cùng.
Người giúp việc họ Thư đứng bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối, đã cười đến không thấy mặt trời, cô ấy chăm sóc anh em An Linh và An Quân Thụy từ nhỏ đến lớn, nhìn họ trưởng thành, từ lúc nhỏ xíu An Linh đã thể hiện rất thích đồ ăn của cô ấy nấu, nhìn cô chủ nhỏ ăn hết sạch đồ cô ấy làm cũng là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.