Tháng 7 ở Bắc Kinh bây giờ đã là giữa mùa hạ, không khí nóng lên hẳn, bầu trời xanh trong, nắng vàng rực rỡ
Cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi, da trắng hồng mịn màng, ngũ quan xinh đẹp, mái tóc đen mượt xõa dài đến thắt lưng, khoác trên người bộ đồng phục cao cấp của trường quốc tế số 1 Bắc Kinh vừa nhảy chân sáo vừa nở nụ cười rạng rỡ hút hồn biết bao thiếu niên mới lớn.
An Linh thích mùa hè nhất trong năm bởi vì cô không phải đi học, không phải dậy sớm, thật thích biết bao.
Hòa vào dòng người đông đúc của giờ tan học, An Linh bước đến cổng trường đã có tài xế lái chiếc Rolls-Royce của cô đến chờ sẵn, mặc dù là xe của An Linh được anh trai tặng sinh nhật năm 10 tuổi nhưng An Linh chưa đủ tuổi để lái xe nên hiện tại vẫn nhờ tài xế.
Vừa thấy bóng dáng An Linh, người xế trẻ tuổi đã cúi đầu cung kính: "Mời đại tiểu thư lên xe" vừa nói anh ta vừa mở cửa xe làm động tác mời: "Cảm ơn anh Trần Phi" An Linh nở nụ cười ngọt ngào.
Trần Phi thấy cuộc đời này của anh ta chết không còn gì hối tiếc, cô chủ nhỏ cười với anh ta.
An Linh vừa định bước lên xe đột nhiên phía sau có tiếng gọi lớn: "Tiểu Linh đợi tớ đã".
Một cái bóng nhỏ nhanh như chớp chạy đến trước mặt An Linh, cô bé có mái tóc ngang vai uốn xoăn trong rất cá tính, cô bé này là bạn học cùng lớp với An Linh còn là bạn thân từ bé của cô tên Tư Hiểu Khê.
Tư Hiểu Khê chưa kịp thốt ra chữ cuối Trần Phi đã tiếp lời: "Tư tiểu thư lại muốn đi nhờ xe phải không ạ?" Trần Phi nói với một nét mặt bình tĩnh như đây là chuyện thường như cơm bữa.
"Chỉ có anh hiểu tôi nhất" Tư Hiểu Khê đã bình tĩnh trở lại, hất tóc một cái khôi phục dáng vẻ kiêu hãnh của tiểu thư con nhà tài phiệt, dơ ngón tay cái với Trần Phi.
An Linh đứng bên cạnh nhìn một màn này bất lực thở dài chạy đến gõ đầu Tư Hiểu Khê, An Linh biết ý định của cô tiểu thư này là tia anh tài xế đẹp trai nhà cô.
An Linh phát hiện chuyện này từ khi mẹ cô thuê Trần Phi làm tài xế, tần suất đi nhờ xe của Tư Hiểu Khê ngày càng nhiều, trong xe còn thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn Trần Phi, An Linh đã đến độ tuổi rung động làm sao không biết được ý nghĩa của ánh mắt đó.
"Đây là tài xế của mình, trên gương mặt cậu viết rõ 2 chữ "yêu anh" rồi kìa" An Linh vừa nói vừa thong thả bước lên xe, Trần Phi thành thạo để tay trước cửa xe để An Linh không bị đụng đầu.
Ở dưới Tư Hiểu Khê mặt đỏ tía tai ôm mặt ngại ngùng lầm bầm: "Rõ vậy à?".
An Linh đã yên vị trên xe nói với giọng hơi thiếu kiên nhẫn: "Cậu còn không mau lên, nếu không tớ bỏ cậu lại ở đây đấy".
...----------------...
Một lát sau đã đến cổng bảo vệ khu nhà giàu, người mua được nhà ở chỗ trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này không phải là nhiều tiền thì là rất rất nhiều tiền.
Chẳng là gì so với ba An Linh, chỉ vì An Linh thấy phong cảnh ở đây đẹp lại còn trong lành nên ông mới đồng ý mua nhà ở đây cho cô nhưng thỉnh thoảng ông vẫn ngỏ ý muốn An Linh về nhà chính, vì trong tâm ông không hề muốn xa con gái.
Còn Tư Hiểu Khê là cháu gái duy nhất của Tư gia, được sủng đến tận trời, muốn gì được nấy, lý do muốn sống ở đây vì bạn thân của Tư Hiểu Khê ở đây nên cô cũng muốn ở đây.
An gia và Tư gia nổi danh là 2 gia đình giàu có bậc nhất lại thân thiết lâu đời, nên không có việc gì lạ khi 2 cô tiểu thư cành vàng lá ngọc được nuôi dưỡng như công chúa.
Lúc ở cổng giám sát an ninh, An Linh vô tình liếc thấy một người đàn ông cao lớn, gương mặt góc cạnh trong rất đẹp trai đứng cạnh chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn đắt đỏ nghịch điện thoại ở góc đường, lúc An Linh nhìn người đàn ông đó cảm giác hình như người đó cũng nhìn lại cô nhưng xe cô lắp kính đen 1 chiều mà, làm sao có thể.
Thật ấn tượng, người đàn ông này đã thành công gây sự chú ý đến An Linh, cô không thích người bằng tuổi vì cho rằng bọn con trai rất trẻ con nhưng người đàn ông này thì có thể, dáng vẻ chín chắn của người trải qua sương gió cuộc đời, đúng là gu của An Linh rồi.
Quá trình kiểm tra rất nhanh chỉ 5 phút, xe An Linh nhanh chóng lướt qua người đàn ông đó chạy thêm 1 đoạn đã đến biệt thự của cô, Trần Phi vừa định mở xuống mở cửa xe An Linh đã ngăn lại: "Tôi tự xuống được, anh đưa Hiểu Khê về nhà đi, cậu ấy ngủ rồi, đến nơi anh cứ gọi cậu ấy sẽ tỉnh thôi".
"Dạ được thưa đại tiểu thư".
Hôm nay Tư Hiểu Khê chẳng tia Trần Phi được bao lâu vì thật sự cô bé đã quá mệt, hôm nay là ngày tổng kết ở trường nên có quá nhiều hoạt động khiến Tư Hiểu Khê mệt lã người, vừa lên xe được 10 phút đã lăn ra ngủ đến tận bây giờ.
An Linh đeo balo mở cửa nhảy xuống xe thong thả đi dạo trên sân vườn rộng rãi của biệt thự vừa đi vừa nghĩ đến người đàn ông lúc nãy.
Đến cửa cô vẫn mãi nghĩ mà xém tông đầu vào, An Linh thản nhiên mở cửa đi vào nhà, cô còn không cảm thấy lạ khi cửa hôm nay không khóa nói chi quan tâm đến người ngồi trên sofa phòng khách một mạch đi thẳng lên cầu thang.
"Linh Nhi à" cô gái xinh đẹp ngồi trong phòng khách lên tiếng, cố ý kéo dài âm cuối.
An Linh đang mãi nghĩ, đi được một nửa cầu thang nghe được giọng nói quen thuộc liền bừng tỉnh, lập tức quay đầu nhìn thấy bóng hình kia, hét lớn: "Chị dâu!!" Bất chấp hình tượng quăng cả balo xuống đất, lao xuống ôm chầm lấy cô gái.
"Em nhớ chị, sao mãi hôm nay chị mới đến thăm em" An Linh nói với giọng điệu hơi giận dỗi nhưng vẫn ôm chặt lấy cô gái.
Cô gái được gọi là "chị dâu" nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu An Linh như con mèo con trong lòng: "Chị và anh trai em tháng trước phải đi công tác, đến hôm nay mới về, đứng dậy cho chị xem nào, xem Linh Nhi của chị có mất miếng thịt nào không"
An Linh lắc đầu không muốn đứng dậy, vẫn chỉ muốn ôm chặt cô gái.
An Linh rất thích ôm chị dâu vì trên người có mùi hương rất dễ chịu nhưng không phải từ nước hoa mà là tự nhiên.
Cô gái bất lực véo má An Linh một cái, An Linh chẳng những không tức giận mà còn cười hì hì, vì An Linh vốn rất ghét ai chạm vào mặt mình, riêng chỉ có cô gái này là ngoại lệ.
"An Linh, mau buông vợ anh ra, xem em còn ra thể thống gì không".
Giọng nói của một người đàn ông trưởng thành vang lên từ đằng sau, người này có rất nhiều nét giống An Linh, là anh trai cô.
"An Quân Thụy, anh về rồi à" giọng nói An Linh rất lạnh nhạt không hề nhiệt tình như với chị dâu.
An Quân Thụy bưng dĩa táo đã cắt sẵn đến đặt lên bàn, sau đó túm cổ áo An Linh lên giọng gắt gỏng: "An Linh, Nghiên Dương đang mang thai, em ôm như vậy sẽ khiến ôm bé bị ngộp thở đó".
Hạ Nghiên Dương câm nín nhìn người đàn ông làm bác sĩ truyền bá một kiến thức vô lý cho em gái mình nghe.
An Linh sững một lúc rồi reo lên: "Em sắp có cháu trai rồi!!".
"Em sắp được làm cô rồi!! Chị dâu cho em ôm thêm một lát nữa, An Quân Thụy anh mau thả em ra".
"Được rồi Quân Thụy, thả em ấy xuống đi".
An Quân Thụy chẳng những không quan tâm em gái đang vùng vằng muốn xuống mà còn túm cổ ném ra cầu thang: "Cho em 10 phút thay quần áo, anh dắt em đi ăn mừng, qua 10 phút lố một giây thì ở nhà".
An Linh nhanh nhanh chóng chóng chạy lên lầu.
Ở dưới này, An Quân Thụy ngồi xuống sofa ôm lấy Hạ Nghiên Dương đặt lên đùi nói bằng giọng nhẹ nhàng khác hẳn khi nói chuyện với em gái: "Em đừng nuông chiều nó quá, sẽ sinh hư" vừa nói anh vừa với tay lấy chiếc nĩa cắm vào một miếng táo đưa vào miệng Hạ Nghiên Dương.
Táo hôm nay vừa giòn vừa ngọt, Hạ Nghiên Dương thích thú cười híp mắt, nhai nuốt xong rồi nói: "Em gái anh thật đáng yêu, rất giống anh ngày xưa"
An Quân Thụy lập tức phản bác: "Ngày xưa anh không có đáng ghét như nó"
Hạ Nghiên Dương đặt một nụ hôn thoang thoảng mùi táo lên môi An Quân Thụy: "Được được, ngày xưa anh rất đẹp trai"
...----------------...
Một lát sau.
Vợ chồng An Quân Thụy tay trong tay và An Linh với gương mặt khó chịu đi phía sau.
Có ai biết được An Linh đã phải kiềm chế như thế nào để không chửi đổng lên trong xe vì An Quân Thụy cứ 5 lần 7 lượt phát cơm miễn phí, An Linh rất thương chị dâu là thật nhưng thái độ của An Quân Thụy rõ ràng là khiêu khích.
Nhất định cô phải kiếm được một người bạn trai còn đẹp trai hơn cả An Quân Thụy.
Hôm nay An Linh mặc một chiếc váy đen liền dài đến đầu gối, ở trên hơi trễ vai, không lộ nhiều da thịt nhưng cũng không quá kín vừa thể hiện được cá tính lại rất hợp với độ tuổi An Linh.
Trong mắt người lớn An Linh là một cô bé rất có mắt thẩm mỹ nhưng biết chừng mực không giống những tiểu thư ăn chơi đua đòi mỗi lần ra đường lại hở trên hở dưới, rất chướng mắt.
Rất nhanh 3 người họ đã được một nữ nhân viên dẫn đến phòng bao VIP Nhiếp Thành, An Quân Thụy đẩy cửa vào, trong đó đã có rất nhiều người chờ sẵn.
Còn có cả người đàn ông khi chiều An Linh gặp bên đường bất chợt cô buộc miệng thốt lên: "Chú đẹp trai!"
An Linh vừa nói xong câu đó tất cả mọi người trong phòng điều sửng sờ nhìn cô.