Khương Tỷ không hề vui còn ngược lại rất tức giận, cô không muốn anh phải chi nhiều tiền vì kim cương đó được.
- Chú mau dừng lại đi, giờ cháu đổi ý rồi cháu không muốn kim cương Hồng Eternal đó mua
- Sao vậy ? Hay em thấy số tiền tôi chi quá cao ?
- Đúng vậy, cháu không muốn chú Cửu phải phung phí tiền chỉ vì kim cương hột xoàn gì đó nữa...
Lục Cửu nhất thời á khẩu không nói nên lời, cô nhóc này là đang muốn tiết kiệm tiền cho anh đây sao ? Ôi thật cảm động thật, khoé môi anh khẽ cong vì thích thú.
Nãy giờ chẳng có ai lên tiếng, Thành Uý bắt đầu lên tiếng.
- 50,7 triệu USD, có ai còn trả giá cao hơn không ? Nếu không thì chiếc viên kim cương Hồng Eternal này sẽ thuộc về chủ tịch Lục...
Mọi người vẫn xì xầm bên tai nhau, vẫn chưa có ai lên tiếng trả giá, Thành Uý khẽ nhíu mày kiên nhẫn nói tiếp.
- Nếu mọi người không có ai trả giá cao hơn thì viên kim cương Hồng Eternal thuộc về Ngài Lục, tôi sẽ đếm đến ba...một ! hai !....
- Tôi trả giá 57,7 triệu USD, còn ai trả nữa không ? Nếu không có ai thì viên kim cương Hồng Eternal này sẽ thuộc về tôi...
Lục Cửu vẫn muốn lên tiếng thì bị Khương Tỷ tức giận bịt miệng lại, ánh mắt hung tàn nhìn anh như kiểu muốn cảnh cáo, anh thì lại bất lực nhân đôi khẽ đưa tay cô ra khỏi miệng mình.
- Thôi được rồi, tôi sẽ nghe lời em
- Vậy còn được
Khương Tỷ giận quay quắt người về phía sân khấu, khoanh tay trước ngực đầy hậm hực, mặc dù hơi tiếc nhưng cô không muốn phung phí tiền.
- Vậy viên kim cương Hồng Eternal, Hồng Vĩnh Cửu sẽ thuộc về Giám đốc Giang...
Tiếng vỗ tay đầy chúc mừng, bỗng bất ngờ tiếng súng bắn đùng vào bóng điện ngay trên viên kim cương, điện bỗng dưng vụt tắt mất, một người đàn ông trong số vệ sĩ vừa rồi đưa kim cương ra giờ đây đang lao về phía kim cương đang lấp lánh giữa sân khấu.
Mọi người tá hỏa tranh nhau chạy ra ngoài, người thì run sợ không chạy được mà phải nấp xung quanh dưới ghế, mặậti nấy đều xanh như tàu lá chuối. Thành Uý nhanh chóng rút súng ra bắn vào tay hắn ta, nhưng không may viên kim cương Hồng Eternal đã bị hắn ta lấy đi mặc dù trên tay bị Thành Uý bắn.
Lục Cửu nhanh chóng đưa Khương Tỷ nấp vào sau ghế, anh ra lệnh cho Tần Ân.
- Tần Ân, bảo vệ Tỷ Nhi
- Thuộc hạ đã rõ..
Tần Ân nhanh chóng nhận mệnh lệnh, Lục Cửu mới yên tâm chạy đi.
Nhưng sau khi hắn ta lấy được kim cương thì hắn ta nhép mép một cách đầy thách thức sau đó hắn ta muốn bắn một phát vào người Thành Uý nhưng không may bắn lệch trúng phần vai Lục Cửu, nhưng hắn ta cũng được nhận một viên đạn của anh ghim thẳng vào chân hắn, khiến hắn ta ngã quỵ xuống dưới đất.
Ngay sau đó hắn ta cố gắng đứng dậy định chạy trốn nên bị Lục Cửu nhanh chân một phốc đá vào chân đang bị thương của hắn, hắn lần này ngã quỵ lập tức vẫn gắng gượng bò đi, anh tức giận đập một phát vào chân hắn.
- Thành Uý, áp giải hắn vào tầng hầm
- Vâng thuộc hạ đã rõ
Thành Uý cùng một số thuộc hạ nhanh chóng đưa hắn ta đi, bất chợt Thành Uý tinh mắt thấy vết thương trên phần vai của Lục Cửu, anh ta hoảng hốt vội lên tiếng.
- Anh Lục, hình như anh đã bị thương có cần em đưa anh đến bệnh viện tư nhân không ?
- Không sao, chỉ là vết nhỏ thôi
Vừa dứt lời, Lục Cửu lạnh lùng quay người đi nhanh chóng đi đến chỗ Khương Tỷ, anh thấy cô đang kinh hãi vì tiếng súng hoạn loạn vừa rồi, anh khẽ ôm cô vào lòng để trấn an cô. Bỗng bất ngờ Khương Tỷ ngửi được mùi tanh của máu, cô lúc này mới bình tĩnh được và ngay sau đó ngước lên nhìn thì đã thấy trên bả vai của anh đang chạy máu.
Ánh mắt cô trợn tròn vội đẩy nhẹ cái ôm của anh ra, sau đó quan sát vết thương của anh.
- Chú Cửu, chú bị thương rồi mau cùng cháu đến bệnh viện ạ
- Tôi không sao, chúng ta nên về thôi
Lần này Khương Tỷ thật sự rất tức giận, cô nhất thời quát lớn thẳng vào mặt anh.
- Chú nói không sao là cháu có thể yên tâm sao ? Chú mau nhìn đi máu chảy rất nhiều đó, nếu chú còn không mau cấp cứu thì sẽ mất máu đó..
Lục Cửu biết cô nhóc này là đang lo lắng cho anh đây mà nên mới trở nên kích động như vậy, bỗng dưng khoé môi anh nhếch lên cười, Khương Tỷ thấy anh cười mà càng bực mình hơn.
- Chú còn cười được nữa sao hả ? Bộ chú xem lời của cháu là đang giỡn sao ?
Anh khẽ đưa tay xoa đầu cô.
- Được rồi, tôi nghe lời em
Sau đó anh dặn dò Thành Uý và Tần Ân đưa hắn ta đến tầng hầm tăm tối, cái nơi mà Lục Cửu dành cho những người muốn phản bội anh hoặc kẻ muốn giết chết anh. Còn người Lục Cửu là vậy, trên thương trường thường lãnh khốc vô tình, làm việc luôn đánh nhanh rút gọn, không chừa đường lui cho đối thủ và chỉ coi trọng lợi ích mà bản thân sẽ có được. Đặt biệt những lời anh nói ra thì không ai có quyền phản đối, làm càn,...đôi lúc sẽ xuống tay cực kỳ tàn độc với những kẻ không an phận chạm đến anh, hay người thân nhất của anh.
Bọn họ nhanh chóng trở về biệt thự Tây Cẩm, Lục Cửu vì mất máu nên gương mặt trở nên trắng bệch nhưng không làm mất gương mặt tuyệt mỹ của anh, anh được Thành Uý dìu vào trong phòng ngủ.
Thành Uý nhanh chóng gấp rút gọi điện cho Lưu Khải, chính là người anh em bạn tốt của Lục Cửu và anh ta cũng là bác sĩ thiên tài quốc tế.
- Alo, tôi nghe đây Thành Uý, lão Lục lại bị thương à ?