Lục Cửu cố gắng nuốt cơn lạnh sống lưng xuống, còn chưa kịp quay người lại thì bị cô đã bổ nhào đè lên người anh, hai tay nhỏ nhắn bóp lấy cổ anh.
Khương Tỷ với ánh mắt nóng rực, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
- Chú Cửu, sao chú có thể làm vậy với cháu chứ hả ? đồ ăn vặt của cháu sao chú có thể lấy ăn một cách tùy tiện như vậy, chú...chú...
Nói đến đây Khương Tỷ càng uất nghẹn không nói thành lời, nhưng trên mặt Lục Cửu không hề biểu cảm sự áy náy một chút nào mà ngược lại đem cái gương mặt hằm hằm nhìn cô mà chất vấn.
- Tỷ Nhi, em đã hứa với tôi những gì cháu không nhớ sao ?
Ngay lúc này Khương Tỷ mới bình tĩnh lại được, phải rồi cô từng hứa rằng chỉ cần Lục Cửu đưa cho cô hết mấy cái thẻ đen của anh thì cô sẽ không tiếp tục ăn vặt nữa, nhưng mà cô không thể không làm được chỉ còn cách giấu anh, cuối cùng bị anh phát hiện.
Khương Tỷ chuyển động từ từ buông tay từ ra, gương mặt thoáng chốc xấu hổ.
- Ờ thì cháu...cháu,...không thể kiềm chế được cơn thèm mấy thứ ăn vặt này...
Lục Cửu nhếch cười nhạt, bắt lấy cánh tay của cô.
- Rõ ràng người làm sai mới là em, sao lại đi trách khứ tôi hửm ? Vừa mới về đến nhà đã nổi giận lôi đình với tôi như vậy rồi...
Bị anh chọc trúng lòng tự ái, Khương Tỷ vẫn chưa thấy mình đủ xấu hổ mà vẫn còn nghênh mặt lắp bắp phản bác.
- Lục Cửu, chú...chú bị bệnh à, ai mà thèm tức giận với chú chứ ?
Khoé môi Lục Cửu ngày càng giật giật muốn bật cười thành tiếng mà phải ráng nhịn đi, không thôi cô nhóc thúi này lại giận càng thêm giận anh.
- Em...thay đổi quá nhanh thì nhanh chết đó, và còn nữa em to gan thật dám cả gan gọi thẳng tên tôi đến hai lần.
- Cháu...cháu, ờ thì....
Lần này Khương Tỷ hết chối, cô khẽ quay mặt sang chỗ khác để tránh sự lúng túng.
- Hửm ? Em định ngồi lên người tôi tới khi nào đây
Khương Tỷ giật bắn người vội vàng muốn nhảy xuống khỏi người anh, muốn cụp đuôi bỏ chạy nhưng không ngờ quả cặp mông tròn trịa của cô bị Lục Cửu nắm bóp chặt lấy.
Trợn tròn com mắt nhìn anh.
- Chú đang làm gì vậy hả ? Mau bỏ bàn tay của chú khỏi mông của cháu ngay
- Không thích.., đây là hình phạt của em dám tự ý trèo lên người tôi..
Khương Tỷ không ngừng ngọ nguậy muốn thoát khỏi anh nhưng bị anh ghì chặt hơn, cô nghiến răng tức giận. Lấy hết sức lực của mình thoát khỏi hai bàn tay của anh, ngay sau đó anh được cô ban tặng một cú đập vào lồng ngực.
- Khương Tỷ, em dám mưu sát tôi ?
- Không dám, là vừa rồi là do cháu quá tức giận, quá kích động, muốn bóp chết chú Cửu nên mới ngồi lên người chú...
Lục Cửu giơ tay đầu hàng, lần này anh lại thua cuộc bởi cô khóc thúi này, Khương Tỷ chớp thời cơ liền nhảy vọt khỏi người anh nhanh chóng chạy ra ngoài. Tần Ân và Thành Uý đã ở sẵn bên ngoài, khi thấy cô vừa bước ra ngoài hai người họ nhanh chóng chạy vào trong xem tình hình của anh.
- Anh Lục, anh còn ổn không ?
Hai người họ quýnh quáng lên ngó ngang ngó dọc xung quanh khắp người Lục Cửu, xem xem anh có bị thương chỗ nào hay không.
- Được rồi, tôi không sao hết các cậu ra ngoài đi làm việc đi
- À đã rõ thưa anh Lục
...
Lục Cửu nằm tựa hẳn vào thành ghế, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đầy sầu não. Vừa rồi bị Khương Tỷ nằm đè trên người anh, nhưng không may cô ngọ nguậy như thế nào mà cọ trúng con voi của anh, anh đã phải cố kiềm chế lắm mới không bộc phát ra.
Sống hơn bốn mươi mốt năm cuộc đời anh chưa bao giờ biết đến cái cảm giác lạ lẫm như thế này bao giờ, và là từ khi anh không hề có sự bài xích với phụ nữ như vậy, hay là anh đã quen việc gần gũi với cô khi cô còn nhỏ khi lớn rồi nên không có bài xích gì chăng.
Nói trắng ra Lục Cửu ít khi tiếp xúc với người phụ nữ.
- Chết tiệt thật...!
Nói rồi Lục Cửu sầu não chửi thề một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi phòng, lúc đi ra vừa thấy Khương Tỷ ăn mặc chỉnh tề đang vội vã chạy xuống.
- Em đi đâu ?
Lục Cửu không mấy hài lòng lên tiếng, Khương Tỷ nặng ra nụ cười tự nhiên nhất có thể đi đến ôm lấy cánh tay anh.
- Dạ là...cháu có hẹn đi chơi với đám bạn của cháu ạ, cháu đang định đi tìm chú để xin phép
Vừa dứt lời Khương Tỷ cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, quả nhiên như dự kiến của cô. Sắc mặt Lục Cửu không hề tự nhiên một chút nào, ngược lại rất u ám.
- Đi với bạn nào ? Nam hay nữ ?
Anh cau mày nhìn cô, khiến cho Khương Tỷ nhất thời hơi rén ngang.
- Dạ, thì...thì bạn mà, phải có nam và có nữ chứ ạ
Nhưng mọi chuyện đều phũ phàng với cô.
- Không cho em đi, em không được đi đâu hết ở nhà cho tôi
Khương Tỷ như không tin khẽ sởn người, cô ngỡ ngàng nhìn anh.
- Ơ tại sao chứ ? Cháu cũng có quyền riêng tư của cháu mà chú ?
Lục Cửu nhướng mày càng không mấy hài lòng, anh bước gần cô hơn nghiêm túc mà nói.
- Tỷ Nhi ! Tôi có một mình em thôi đó, nếu như lỡ xảy ra chuyện gì thì tôi biết phải làm sao đây ? Tôi sẽ rất ân hận đó em có biết không ?
Nghe xong, Khương Tỷ khẽ bĩu môi, cái gì mà xảy ra chuyện gì rồi ân hận chứ ? Sao mà đến mức này cơ chứ, cô khẽ ráng cười tự nhiên nói.
- Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu ạ, chú Cửu cho cháu đi nha nhaaa...
- Thôi được rồi, nhớ phải về nhà trước bữa tối cho tôi
Được anh đồng ý Khương Tỷ lập tức vui mừng, không ngừng cảm ơn anh ríu rít.
...
Khoảng bảy giờ tối, đã trôi qua quá giờ ăn nên Lục Cửu chỉ đành một mình ngồi ăn, anh vừa ăn vừa ngóng chờ Khương Tỷ trở về.
Ngay lúc này Khương Tỷ lật đật chạy về nhà, cô đi thẳng vào phòng ăn đúng lúc thấy anh đang ăn trong cơn hậm hực.
Cô khẽ kéo ghế ngồi xuống, nhỏ giọng lên tiếng.
- Ây da ! cháu thật xin lỗi vì về nhà muộn
Ánh mắt cô va vào thức ăn trên bàn, thấy chúng gần như đã hết, cô gượng gạo nói.
- Chú Cửu ăn xong hết rồi ạ ?
- Vẫn...vẫn chưa thưa Khương tiểu thư
Quản gia Trịnh đứng bên cạnh khẽ toát mồ hôi lạnh mà trả lời cô, nhưng đột nhiên Lục Cửu nổi đóa lên đặt mạnh cái chén xuống bàn suýt chút nữa chút nữa là muốn hất văng cái chén ra.
Anh đứng dậy chống hai tay xuống bàn, gương mặt khó ở lại bắt đầu nổi đóa lên.
- Đương nhiên là ăn chưa xong rồi, bây giờ là mấy giờ rồi chứ ? Cháu đứng dậy đi thay bộ ngay quần áo ngột ngạt đó rồi hãy ăn..