Quan Viễn ngồi tựa lưng vào ghế sofa nhìn thanh niên ngồi trên giường mà lên tiếng nói:”Nói đi thì cũng nên nói lại, sao cậu trở về không chịu báo cho ai biết mà bí mật về thế? Cũng may lần này chỉ bị thương như vậy, nếu sau này xảy ra chuyện lớn thì làm sao?”
“Lão đại, anh đừng nói như vậy. Em phúc lớn mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Triệu Cảnh nhàn nhãn lên tiếng. Nam Hoài Cẩn ngồi gần đó nhìn anh rồi bĩu môi khinh thường, anh vô tình nhìn thấy được liền lên tiếng trách móc
“Nam Hoài Cẩn, cậu như vậy là có ý gì hả?”
“Tôi làm sao có ý gì với cậu được”
Nam Hoài Cẩn nhìn anh với khuôn mặt vô cùng bình tĩnh:”Triệu Cảnh, cậu có ác cảm với tôi sao? Sao lúc nào cậu cũng bắt bẻ tôi thế?”
“Tôi thích đấy thì làm sao? Sơ Nguyệt của tôi bị cậu cướp đi rồi còn gì, tôi không hận cậu thì hận ai hả?”
Triệu Cảnh không buồn liếc mắt sang nhìn Nam Hoài Cẩn, anh nhìn sang Quan Viễn:”Lão đại, em đã nói là không sao rồi mà. Anh đừng lo lắng “
“ Hơi, tôi mà thèm lo lắng cho cậu à? Chỉ sợ cậu có mệnh hệ gì, Sơ Nguyệt lại trách chúng tôi không chăm lo cho cậu đàng hoàng”
“Tôi không hiểu cậu làm nên công đức gì. Cả vợ tôi mà cũng lo lắng cho cậu”
Nam Hoài Cẩn liếc mắt nhìn anh đầy sắc bén. Triệu Cảnh lạnh nhạt nhìn sang rồi cất giọng đùa cợt:" Cũng chịu thôi. Ai kêu tôi đẹp trai làm gì?"
" Mẹ nó, Triệu Cảnh cậu lấy đâu ra tự tin như vậy chứ hả?"
Cùng lúc đó tiếng gõ cửa bỗng dưng vang lên
" Cốc cốc cốc "
Nam Hoài Cẩn liếc nhìn Triệu Cảnh rồi đi đến mở cửa
" Hoài Cẩn?"
" Chị?"
Anh nhìn người phụ nữ trước cửa hết sức ngạc nhiên:" Đừng nói chị là bác sĩ phụ trách cho hắn ta đó chứ?"
Nam Yên Nhiên vẫn điềm tĩnh đẩy em trai mình nép qua rồi bước vào trong, cô vô cùng điềm tĩnh không lên tiếng trả lời. Chợt mắt cô đụng phải một người đàn ông khác ở trong phòng:" Quan lão đại "
Cô khẽ lên tiếng chào hỏi, rồi quay sang kiểm tra sức khỏe cho Triệu Cảnh không hề có một động tác thừa nào. Triệu Cảnh nhìn cô đến kiểm tra cho mình, khoé môi không khỏi cong lên
Điều vô tình ấy, đã lọt vào ánh mắt của Quan Viễn và Nam Hoài Cẩn. Nam Hoài Cẩn không khỏi đen mặt lại
Người đàn ông này lúc trước có ý với vợ anh, bây giờ lại còn tơ tưởng đến chị gái của anh không? Gương mặt đẹp trai như vậy nhưng nhìn có vẻ chẳng mấy gì tốt lành. Nam Hoài Cẩn giựt giựt khoé môi, anh khẽ ho một tiếng
Triệu Cảnh thấy vậy liền thu lại nụ cười ở khoé môi liền tiếng hỏi:" Chị Nam, sức khoẻ của em như thế nào?"
" Không tệ, hồi phục rất tốt. Khoảng chừng 1- 2 tuần nữa có thể xuất viện được rồi"
Nam Yên Nhiên không ngẩn đầu nhìn anh, cô ghi chép lại bệnh án rồi khẽ lên tiếng
" Được rồi, tôi đi trước. Đến tối lại đến kiểm tra"
Mắt của anh ấy nghe cô nói thoáng lên một tia buồn chán, nhưng nhanh chóng đã được giấu đi không để ai thấy được
" Được"
Nam Yên Nhiên khẽ chào Quan Viễn rồi rời đi. Tiếp đó, Nam Hoài Cẩn bỗng nhiên đùng đùng đi đến cạnh giường của anh, hai mắt trừng đến đáng sợ
" Dẹp cái ánh mắt đó của cậu đối với chị tôi"
" Cái gì mà dẹp chứ? Tôi…"
" Cút, đừng để ông đây thấy lại lần hai, nếu không thì đừng trách"
Nam Hoài Cẩn thở hắc ra rồi ngồi xuống ghế, gương mặt hầm hầm hì hì khiến Triệu Cảnh không khỏi run người
Có cần làm như vậy không? Cuồng chị gái đến mức như vậy sao? Có vợ con rồi mà còn như vậy? Chậc chậc người này đúng là không được rồi
Ánh mắt của anh nhìn Nam Hoài Cẩn chuyển sang kinh ngạc vài phần
Một lúc sau, Quan Viễn cùng với Nam Hoài Cẩn rời đi. Bỗng dưng cánh cửa lại được mở ra một lần nữa, người bước vào khiến cho anh vô cùng bất ngờ
" Ây da, Tiểu Sơ Nguyệt đến thăm anh sao?"
Triệu Cảnh nhìn người bên ngoài bước vào liền nhanh chóng lên tiếng. Quan Sơ Nguyệt nâng mí mắt nhìn anh, môi khẽ nhếch lên, cô đi đến chiếc ghế bên cạnh giường rồi ngồi xuống
" Nghe Hoài Cẩn nói, anh có ý với chị Yên Nhiên sao?"
Quan Sơ Nguyệt không khỏi nói ra lời hiếu kỳ trong lòng mình. Cô nhìn anh với vẻ mặt đầy hứng thú. Anh cũng không có ý định giấu diếm bất kì điều gì với cô gái nhỏ này liền nói ra sự thật
" Phải, thì sao? Cậu ta ngăn cản anh được chắc"
Triệu Cảnh không đợi cô hỏi thêm mà đã lên tiếng nói tiếp:" Chuyện này thực sự chỉ vừa mới đây thôi. Cô ấy là bác sĩ phụ trách cho anh, luôn tận tình chăm sóc. Anh cảm thấy cô ấy so với những người phụ nữ bên ngoài kia không giống nhau, cô ấy cho anh một cảm giác rất khác lạ"
Anh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:“Cô ấy là người đầu tiên không thèm để ý đến vẻ bên ngoài của anh. Là người đầu tiên không thèm nói chuyện ngoài lề. Khi tiếp xúc lâu một chút anh lại cảm thấy cô ấy rất tốt, vừa dịu dàng vừa chu đáo. Thiết nghĩ, nếu anh có thể đem cô ấy về làm bạn đời thì tốt biết mấy. Người phụ nữ như vậy thật sự rất hiếm có. Anh nhất định không để vụt mất bất kì thứ nào nữa”
Câu nói đó nếu để ý sẽ nghe ra hai nghĩa. Một chính là nghĩ đen, anh ấy nhất định sẽ lấy bằng được chị Yên Nhiên về làm vợ. Nghĩa thứ hai chính là sẽ không để vụt mất chị ấy như trước kia anh từng bỏ lỡ cô
Nhưng nghĩ đi cùng nên nghĩ lại. Anh buông bỏ cô để tìm một nửa khác cho mình, điều đó khiến cô không còn cảm thấy áy náy với anh như trước kia nữa. Nếu anh quyết định như vậy cô sẽ mãi ủng hộ theo chuyện mà anh làm
" Nếu đã như vậy. Anh cứ theo đuổi chị ấy đi. Theo em thấy, nếu anh đủ chân thành tự khắc chị ấy sẽ đồng ý thôi"
Quan Sơ Nguyệt nhìn anh mỉm cười:“Nếu chị ấy không chịu, anh cứ mặt dày bám theo đi. Con gái mà không ăn cứng thì chính là ăn mềm”
Câu nói đó của cô càng làm cho anh có thêm động lực tiến về phía Nam Yên Nhiên hơn. Nói một số chuyện xong, Quan Sơ Nguyệt cũng rời đi
…
" Em nói chuyện với cậu ta thế nào?"
" Ừm, có lẽ anh ấy đối với chị Yên Nhiên là thật. Nhưng cũng phải xem bản lĩnh của anh ấy đã"
Quan Sơ Nguyệt tựa vào lòng chồng mình khẽ lên tiếng. Nam Hoài Cẩn cúi đầu ngậm lấy môi cô hôn vô cùng nhẹ nhàng
" Ưm… Hoài Cẩn đừng mà"
Cô khẽ đẩy anh ra thở dốc lên tiếng:" Em đang đến kì"
Câu nói của cô phút chốc làm cho Nam Hoài Cẩn đen mặt, anh thở dài rồi ôm cô đi vào giấc ngủ
…
" Cốc cốc cốc"
" Vào đi"
Người phụ nữ bên ngoài đẩy cửa bước vào. Ánh mắt của cô liền chạm phải một người phụ nữ đang ngồi trên bàn làm việc cùng với một người đàn ông ngồi ghế đối diện
" Bà chủ, chị tìm tôi"
" Lâm Viên, em đến đây ngồi đi"
Bà chủ của cô khẽ gật đầu rồi lên tiếng gọi cô lại, tay bà giơ về phía người đàn ông kia
" Chắc em biết người này rồi, chắc chị không cần giới thiệu"
Lâm Viên nhìn người đàn ông kia, trong mắt thoáng tia ngạc nhiên, cô liền cúi đầu chào hỏi:“Ôn tổng”
" Lâm Viên, từ hôm nay em được chuyển sang làm bên Ôn thị. Tuy vậy nhưng em vẫn là người thuộc công ty của chị. À, nói chính xác là em chỉ đổi nơi làm việc thôi"
" Vậy hôm nay chị gọi em đến đây để nói chuyện này? Sao tự nhiên lại chuyển em đến đó, ở đây không phải đang rất tốt sao?"
Lời nói của Lâm Viên dần nhỏ đi. Người đàn ông bên cạnh cô lại bất ngờ lên tiếng
" Em không muốn sang bên kia?"
" Không phải chỉ là…"
" Nếu không phải thì tốt, vậy mọi chuyện cứ làm như vậy đi"
Ôn Tư Thành không đợi cho cô một tí thời gian để lên tiếng mà nhất quyết cắt ngang, bản thân tự quyết định. Anh nhanh chóng kéo cô đi theo mình sang Ôn thị
Bà chủ của cô nhìn theo bóng dáng của hai người không khỏi cảm thán. Người trẻ tuổi bây giờ yêu đương như vậy sao? Bạo quá đi mất
Khoảng thời gian trước, Ôn Tư Thành đã đến gặp bà chủ đó. Ngụ ý muốn xin phép để cô sang bên Ôn thị, nhưng bà chủ ấy nhất quyết không thể để mất vật thần tài này. Nói qua nói lại, thì biết được Ôn Tư Thành có ý với Lâm Viên. Cuối cùng bà cũng đâu muốn mang tiếng ác chia rẽ tình cảm của nhân viên nên mới thoả thuận cho cô sang đó làm việc
…
Lâm Viên kể từ khi bị anh kéo đi liền có biểu hiện không vui vẻ. Ôn Tư Thành nhìn ra được điều đó liền lên tiếng hỏi cô
" Em giận anh sao?"
Cô cũng chẳng muốn giấu giấu diếm diếm trước mặt anh liền nói thẳng ra
" Giận chứ. Rất giận là đằng khác đó"
" Viên…"
Trước lời nói của cô, anh thực sự có hơi bất ngờ. Chẳng phải là cô không có ý kiến sao? Anh chỉ có hơi gấp gáp một chút, không để cô lên tiếng thì cô liền giận anh như vậy à?
" Đừng gọi tên em"
Lâm Viên giận dỗi lên tiếng, còn đẩy anh không cho đụng vào mình:" Anh không hề tôn trọng ý kiến của em chút nào cả. Anh có hỏi ý kiến của em không thì đã quyết định?"
" Viên anh…"
Ôn Tư Thành nhìn cô nhíu mày lên tiếng, anh muốn bước đến gần thì cô liền lùi lại
" Ôn Tư Thành, anh tự cho bản thân làm đúng sao? Tại sao anh không hỏi ý kiến của em hả?"
" Viên, anh chỉ muốn chúng ta gần nhau một chút. Chỉ là anh muốn bên cạnh em"
Ôn Tư Thành nhìn cô thở dài lên tiếng giải thích
" Vậy tại sao anh không chịu hỏi ý em?"
" Anh sai rồi, là anh thiếu sót. Đừng giận anh nữa có được không? Sau này chuyện gì anh cũng sẽ nói với em đầu tiên"
Ôn Tư Thành bước đến gần cô, anh kéo cô ôm vào lòng dỗ dành. Mãi một lúc anh mới buông cô ra, bàn tay nắm lấy tay cô đi đến một căn phòng bên cạnh đó
" Nhìn xem, em có thích không?"
Cánh cửa được anh đẩy ra, bên trong là phòng làm việc của cô