Chú Nhỏ

Chương 47



Anh đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt ôn nhu hướng vào gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mắt. Sơ Nguyệt bị hành động của anh làm cho bất ngờ:" Chú làm gì vậy?"

- Sơ Nguyệt, nếu em không muốn kết hôn lúc này thì chúng ta có thể hẹn hò trước được không?

- Hẹn hò sao?

Hoài Cẩn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:" Phải, làm bạn gái anh được không?"

Quan Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào cô lại gật đầu đồng ý

- Em đồng ý thật sao?

Anh đứng dậy ôm lấy cô vào lòng, nhìn lỗ tai của cô đỏ bừng anh lại cảm thấy buồn cười vì đáng yêu

- Chú có thể buông cháu ra được rồi

Nam Hoài Cẩn nghe lời nói của cô liền nhíu mày:” Sao lại là chú? Phải gọi là anh xưng em mới đúng, bảo bối à gọi thử anh nghe nào”

- Anh



- Ngoan lắm

…..

1 tháng sau

Trong 1 tháng này, Nam Hoài Cẩn không gửi hoa thì gửi quà đến phòng làm việc của cô. Phải nói có bao nhiêu sủng chiều anh điều dành tất cả cho cô

- Bảo bối, công việc của em xong chưa? Anh đến đón em đi ăn trưa nhé?

Quan Sơ Nguyệt nghe giọng nói phát ra từ điện thoại môi không khỏi cong lên:” Được, em đợi anh”

Lúc cô bước xuống sảnh chính của công ty đã thấy một dàn xe đậu trước cửa. Có lẽ đây là chuyện quá bình thường trong cả tháng nay nên không ai quá để tâm, họ chỉ biết tổng giám đốc của họ đang qua lại với người đàn ông nào đó. Mà người kia có vẻ như rất quyền lực

Quan Sơ Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa thì người đàn ông kia cũng đẩy cửa bước ra, Nam Hoài Cẩn bước đến trước mặt cô. Tay anh cầm theo bó hoa hồng mà cô thích:” Sơ Nguyệt tặng em”

- Tặng em sao? Dịp gì thế?

Nghe cô nói anh liền nhíu mày, vờ cốc nhẹ vào trán cô:” Có phải bận rộn quá nên quên luôn cả ngày kỉ niệm 1 tháng quen nhau của chúng ta không? Anh đã nói là bản thân có thể nuôi em mà, sao em lại ra ngoài cực khổ kiếm tiền thế?”

- Anh có thể nuôi em thì em không phủ nhận, nhưng mà em đây thích tiền, càng nhiều càng tốt



Nhìn gương mặt nhắc đến tiền thì sáng rỡ của cô, anh không khỏi lắc đầu. Cha em không đủ nhiều tiền sao? Toàn bộ gia sản của ông ấy sau này cũng thuộc về em đấy thôi. Với lại tiền của anh cũng là của em mà sao lại cực khổ dấng thân vào cho cực chứ. Anh thực sự chịu trước độ mê tiền của cô bạn gái mình

- Anh không bận sao? Lúc nào cũng đến đón em như này, không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?

Quan Sơ Nguyệt ngồi bên cạnh anh không khỏi nói ra thắc mắc. Hơn một tháng nay, ngày nào anh cũng đến đón cô đi làm, sau đó đưa cô đi ăn trưa, sau khi tan làm lại đến đón cô.

Mỗi lần như vậy đều rất đúng giờ, công việc của anh có phải bỏ phế luôn không? Nghe cô gái nhỏ quan tâm đến mình, Hoài Cẩn vui vẻ cười cười:” Bận chứ, nhưng mà công việc sao quan trọng bằng bạn gái của anh chứ”

- Với lại, công ty của anh còn có cha và chị gái anh lo, nên em không cần quan tâm đâu. Dù có phá sản anh vẫn có đủ tiền để nuôi em ăn sung mặc sướng đến cuối đời

Quan Sơ Nguyệt nhướng máy thắc mắc, cô không hỏi nhưng anh hiểu, Nam Hoài Cẩn liền lên tiếng giải thích:” Cha mẹ anh sinh ra 2 người con, chị anh tên Nam Yên Nhiên và anh. Nếu em rảnh rỗi anh sẽ đưa em về ra mắt bọn họ”

- Cái gì ra mắt chứ

Thấy bộ dạng ngại ngùng của cô, anh chỉ thấy rất đáng yêu, rất muốn nuốt cô vào bụng mình. Hoài Cẩn hai tay nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên sau đó cúi đầu hôn cuồng nhiệt. Anh luồn lưỡi vào khoang miệng ngọt ngào của Sơ Nguyệt mà dạo chơi, mãi một lúc khi tham lam lấy hết chất ngọt ở đó thì mới nhả môi cô ra

Đôi môi của Sơ Nguyệt hơi sưng lên, cô thở dốc rồi đánh nhẹ vào vai anh một cái:”Anh thật là, có nhiều người nhìn lắm kìa”. À anh quên mất, còn hai cái bóng đèn ngồi phía trước:” Ai dám nhìn chứ”

Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️♥️
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.