Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 70: Bóng đè



Tôi liếc nhìn Lí Tuyết, nói thực, tôi còn cảm thấy cô ta buồn nôn hơn. Loại phụ nữ chỉ biết đào mỏ như vậy, khiến tôi thực sự không ưa nổi cô ta. Tất nhiên, người đàn ông kia cũng là một kẻ quá si tình. Đến cái thủ đoạn đơn giản như vậy cũng không nhìn ra, đúng là nực cười. Tôi hỏi Lí Tuyết: “Trừ trong mơ ra, người đàn ông đấy còn xuất hiện vào lúc nào nữa không?” Lí Tuyết lắc đầu nói: “Không có, chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi, hơn nữa lại ngày càng quá đáng.” “Quá đáng?” “Đúng vậy, khi anh ta mới xuất hiện trong giấc mơ thì chỉ nói chuyện với tôi thôi, sau đó bắt đầu ôm tôi, hôn tôi, còn sờ tôi…” Lí Tuyết nói, “Làm tôi cảm thấy thật ghê tởm.” Tôi dò hỏi: “Vậy trong mơ cô cũng không phản kháng lại sao?” Lí Tuyết trả lời: “Nói kể cũng lạ, ở trong mơ, tôi cứ như người gỗ vậy, không thể cử động. Có một lần tôi còn tỉnh rồi nhưng lại không thể nói được, thở cũng rất khó khăn.” Bóng đè. Tình trạng của Lí Tuyết, nghe rất giống bị bóng đè. Tôi đáp: “Nếu như cô không ngại, tối nay tôi sẽ đến nhà cô, xem cô ngủ như thế nào, biết đâu lại tìm được nguyên nhân.” Lí Tuyết vừa nghe xong liền vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi, nói thực tôi cũng đến đây không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Nha Cô lần nào cũng nói rằng bận không thể tiếp được.” “Ừm …. Có thể hỏi chút, cô định trả bao nhiêu tiền?” “500 đồng!” Lí Tuyết trả lời ngay tức khắc. Thảo nào Nha Cô nhất quyết không giúp … … Tôi tò mò hỏi: “Mỗi tháng cô kiếm được không biết bao nhiêu tiền, lẽ nào không chi được thêm chút sao?” “Không được, tôi còn phải trả rất nhiều khoản khác nữa, mỗi tháng cũng phải trả tiền thẻ tín dụng, lại còn tiền mua túi, mua quần áo …. Cái gì cũng đều cần phải chi rất nhiều tiền rồi.” “Ồ, vậy thì tôi biết rồi …” tôi vừa gật đầu vừa nói, “Nhưng dù sao tôi cũng đành phải để những lời khó nghe nói ra trước vậy, mất lòng trước được lòng sau chúng ta sòng phẳng ngay từ đầu, nếu như cô chỉ trả được 500 đồng, vậy thì tôi cũng chỉ thể phục vụ trong phạm vi 500 đồng, hiểu không?” Lí Tuyết liền hỏi: “Phạm vi phục vụ này dựa trêи quy định nào vậy?” Tôi đáp: “Không nói rõ được, dù là gì cũng đều dựa trêи thực tế mà quyết định. Nếu như vấn đề có thể giải quyết được một cách dễ dàng, vậy thì nhất định sẽ giúp cô giải quyết. Nếu như vấn đề không dễ giải quyết, mà lại còn nguy hiểm tới tính mạng của bản thân thì tôi càng không thể vì 500 đồng mà ra tay được.” Lí Tuyết nghe xong liền đáp: “Cậu không thể giúp tôi sao? Không thể tốt bụng, lương thiện chút sao?” Tôi lắc đầu: “Con người tôi rất là lương thiện, nhưng tôi cũng không phải Thánh Mẫu. Nếu như cô chỉ trả được chút ít, vậy thì tôi cũng chỉ làm được chút chuyện mà thôi.” Lí Tuyết lẩm bẩm đáp: “Vậy thôi … … dù sao tôi thấy cũng chả phải chuyện khó khăn gì.” “Tôi cũng hi vọng là như vậy, đưa địa chỉ của cô đây, tối nay tôi sẽ đến nhà cô.” Lí Tuyết lập tức viết số điện thoại và địa chỉ nhà đưa cho tôi. Tôi cất tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ của cô ta xong rồi tiễn cô ta ra về, sau đó lại tiếp tục đọc sách. Tiểu Nhã đứg ở bên rèm cửa sổ, đợi Lí Tuyết đi rồi, cô ấy bỗng nhiên nói: “Dương khí trêи người cô ấy rất yếu.” Tôi hỏi: “Sao em lại nói như vậy?” “Đó không phải nằm mơ … …” Tiểu Nhã nói, “Dường như có thứ gì đó đang hút đi dương khí của cô ấy mỗi tối, nếu như tiếp tục như vậy, cô ấy nhất định sẽ chết.” Ô … …. Tôi bất giác trầm tư suy nghĩ. Vậy nghĩa là đây không đơn giản là thông qua giấc mơ rồi. Xem ra sự việc khác là khó đây. Tôi suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Như vậy chỉ có thể đi xem tận nơi mới biết được mà thôi. Nếu như vô cùng nguy hiểm, anh sẽ lập tức trở về, em thấy sao?” Triệu Tiểu Nhã gật đầu, lo lắng mà nói với tôi: “Nhất định phải cẩn thận, đừng liều mạng.” “Yên tâm, anh sẽ không liều mạng đâu.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.