Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ

Chương 44: Chương 44





Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 44: Cô y tá nhỏ hoạt bát đáng yêu
Người dịch: co_duoi_ga
Sưu tầm:
Sau khi xuống xe taxi, Lăng Phong trực tiếp vứt cho lái xe một trăm đồng, ôm Tống Thiên toàn thân đẫm máu chạy vào trong bệnh viện!
- Này cậu, còn tiền thối lại này!
Người lái xe thò đầu qua cửa kính xe, gọi với theo Lăng Phong.
Nhưng Lăng Phong cũng không quay đầu lại, ôm Tống Thiên xông thẳng vào bệnh viện!
- Bác sĩ, bác sĩ! Bác sĩ ở đâu? Ở này có người bị thương cần cấp cứu!
Lăng Phong bất chấp tất cả, trực tiếp gân cổ họng lên quát.
- Tiên sinh, nhỏ tiếng một chút! Nơi này là bệnh viện!
Có một y tá nhỏ cau mày đến bên cạnh nhắc nhở.
- Phòng cấp cứu ở chỗ nào? Bạn của tôi bị thương rất nghiêm trọng, cần cấp cứu!
Lăng Phong căn bản không nghe, chỉ lo lắng quát cô y tá nhỏ.
- Tiên sinh, nơi này là bệnh viện! Người bệnh cần yên tĩnh!

Cô y tá có chút tức giận nhắc lại.
- Cút đi, bạn của tôi cũng là người bệnh, anh ấy cần cấp cứu!
Hai mắt Lăng Phong mở trừng trừng, giăng đầy tơ máu, quát vào mặt cô y tá kia.
Bị Lăng Phong rống lên một tiếng như sư tử đực, cô y tá nhỏ này sửng sốt, có chút ủy khuất, không ngờ liền giằng co với Lăng Phong ở chỗ này!
Đúng lúc đó, bác sĩ nghe thấy Lăng Phong lớn tiếng như vậy, kinh động chạy tới, nhìn Lăng Phong ôm một người đàn ông toàn thân đầy máu, liền nhướng mày.
- Mau, đặt lên giường đẩy, đưa vào phòng cấp cứu!
Không đợi Lăng Phong kịp phản ứng lại, lúc này mấ tá đã đẩy giường đến, thật cẩn thận nâng Tống Thiên đặt lên trên giường!
- Không thể nằm, anh ta có vết thương ở phía sau lưng!
Lúc này cô y tá nhỏ vội vàng nhắc nhở.
Lăng Phong sửng sốt, thấy một y tá vừa muốn đặt Tống Thiên nằm xuống giường, ngay lập tức cô y tá ban nãy vừa bị hắn quát liền nhắc nhở. Người y tá kia liền đặt Tống Thiên nằm úp sấp xuống. Yết hầu hắn lên xuống vài cái, ngượng ngùng nói.
- Cám ơn!
- Không cần khách khí! Tôi đưa anh đi đăng ký vào viện!
Sắc mặt cô y tá nhỏ đỏ lên, chuyển đề tài nói.
Lăng Phong biết tình trạng vết thương của Tống Thiên không nhẹ, vì thế lập tức giúp anh ta đóng trướcc năm vạn đồng tiền viẹn phí. Sau đó, hắn ngồi trên ghế ngoài hành lang, phía trước cửa phòng cấp cứu. Hai chân hắn không nhịn được mà run rẩy! Những năm gần đây, số người mất mạng trên tay hắn cũng không dưới một trăm người. Đồng nghiệp, bạn tốt cũng hy sinh không ít. Nhưng hắn lại gần như chưa từng cảm thấy sợ hãi áy náy như vậy! Ngoại trừ… lần đó! Cái lần đã khiến hắn đến tận bây giờ cũng khó có thể quên đi được!
Không biết đã đợi bao lâu, đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, cuộc phẫu thuật bên trong vẫn đang tiếp tục. Bác sĩ y tá đi vào đi ra từng đợt từng đợt. Lăng Phong không dám quấy rầy. Hắn sẽ không giống như những người khác, vừa nhìn thấy bác sĩ y tá là xông lên, hỏi tình hình người bệnh bên trong. Hắn biết, đối với người bệnh đang cấp cứu mà nói, thời gian chính là sinh mạng. Hắn không dám làm chậm trễ thời gian của những bác sĩ, y tá kia. Dù chỉ là một giây, hắn cũng không muốn. Hắn sợ chỉ một giây đó thôi cũng làm chậm trễ việc cứu sống Tống Thiên!
Dương Hùng vô cùng lo lắng chạy tới, thấy Lăng Phong ngồi ở ghế chờ, vội vàng hỏi.

- Phẫu thuật bên trong thế nào rồi?
Giọng nói của Lăng Phong có phần run rẩy.
- Không, không, không biết!
- Lăng Phong, đừng lo lắng! Nhất định sẽ không có việc gì đâu!
Dương Hùng vỗ bả vai an ủi Lăng Phong. Sau đó, anh ta đưa cho hắn một điếu thuốc lá.
Lăng Phong run rẩy lấy bật lửa ra, châm thuốc!
Một y tá đi từ phía xa tới, thấy bên này có người đang hút thuốc, liền đùng đùng nổi giận muốn đi qua ngăn lại. Trong bệnh viện không cho phép hút thuốc! Nhưng cô ta lại bị cô y tá nhỏ vừa rồi đã nói chuyện với Lăng Phong, kéo lại!
- Chị Lý, thôi được rồi!
Cô y tá được gọi là chị Lý thấy ánh mắt có chút thông cảm của cô y tá nhỏ, nhất thời mềm lòng, cũng bỏ qua luôn!
- Được rồi, chị Lý nể mặt cô. Tuy nhiên, cô cẩn thận một chút, đừng để cho bà y tá trưởng kia nhìn thấy. Nếu bà ấy biết cô làm như vậy, khẳng định sẽ nắm lấy cơ hội mà đuổi việc cô đấy!
- Yên tâm đi, chị Lý! Chỉ có chị và em thấy thôi, chẳng lẽ chị lại đi tố cáo em hay sao chứ?
Cô y tá nhỏ cười hì hì nói.
- Được rồi, đừng đứng ở đây nói nhảm nữa! Đi làm việc của cô đi!
Chị Lý nhéo nhẹ mũi cô y tá, yêu thương mà mắng một câu.
- Cám ơn chị Lý!
Cô y tá nhỏ hoan hô, nhảy nhót rời đi.

************************************************** ***********
Lăng Phong hung hăng rít mấy hơi thuốc. Hắn cảm thấy mình đã bớt khẩn trương một chút. Con mắt hắn trống rỗng nhìn xuống mặt đất dưới chân, nói.
- Anh Dương, gia cảnh của anh Tống thế nào, anh có biết không?
- Biết! Nhà cậu ta rất nghèo! Cả nhà chỉ trông chờ vào tiền lương của cậu ấy để đảm bảo cuộc sống! Mẹ cậu ấy đang bệnh nặng. Nhiễm trùng đường tiết niệu. Mỗi tuần đều phải dựa vào truyền dịch để duy trì sinh mạng. Vì chữa bệnh cho mẹ, Tống Thiên đã vay nợ khắp nơi. Ngay cả con gái cậu ấy vừa mới tốt nghiệp sơ trung cũng bắt buộc phải bỏ, không học lên trung học. Năm ấy, con bé mới mười sáu tuổi đã đi làm công! Vợ cậu ta bất mãn về việc cậu ta táng gia bại sản để cứu chữa cho mẹ mình. Một lần, cô ta cơn tức giận đã bỏ cậu ta và đứa con gái lại, chạy theo một gã đàn ông khác! Ba năm trước đây, mẹ của cậu ta thật sự không muốn tiếp tục liên lụy cậu ta nữa, đã uống thuốc trừ sâu tự sát! Khoảng thời gian đó, ban ngày Tống Thiên vẫn đi làm, buổi tối đi bán hàng ở ngoài vỉa hè. Đôi lúc còn giúp người ta đi khuân vác hàng hóa. Phàm là việc gì có thể kiếm ra tiền, cậu ta đều làm cả! Trong thời gian đó, tóc ở trên đầu cậu ta cũng vì vậy mà bạc đi rất nhiều! Thật sự rất vất vả!
Dương Hùng thở dài một hơi nói.
Lúc này, Lăng Phong mới nhớ tới, thái dương Tống Thiên thực sự đã hoa râm. Ban đầu hắn còn tưởng rằng anh ta bị máu xấu, căn bản không để ý đến. Không ngờ một người đàn ông ngày thường luôn hi hi ha ha, lại có một cảnh ngộ bi ai như vậy!
- Anh Tống, anh ấy thực đáng mặt đàn ông!
Lăng Phong khẳng định nói.
- Đúng vậy! Cậu ấy là một người đàn ông thực thụ! Một con người sắt đá không thích xẻ chia đau đớn của mình! Lúc ấy, sau khi biết được tình hình của Tống Thiên, trên dưới toàn nhà máy đều rất cảm động. Xưởng trưởng Lý đi đầu vận động được bảy, tám mươi nghìn để góp phí trị liệu cho mẹ cậu ta. Nhưng không ngờ Tống Thiên lại một xu cũng không nhận. Mặc dù cậu ta thật sự rất cần tiền, nhưng cậu ta vẫn không nhận, dù chỉ là một xu!
Dương Hùng tiếp tục nói.
- Sau khi mẹ cậu ấy qua đời. Vợ cậu ấy cũng không quay về. Chỉ còn lại hai cha con Tống Thiên đói khổ bên nhau! Để trả nợ, Tống Thiên bán đi căn nhà cha mẹ để lại cho cậu ấy, mua một cái thuyền cũ, dựng một căn phòng trên thuyền, mang theo con gái mình tới sống trên một con sông ở ngoại ô!
Nghe xong, Lăng Phong đã hoàn toàn chấn động. Đối với lời của Dương Hùng, Lăng Phong cũng từng biết qua một chút. Trước kia khi hắn còn nhỏ, lúc còn chưa rời đi, cũng đã gặp qua tình huống như vậy. Lúc đó, người mua không nổi phòng ở, cả những người không có đất ở, bình thường sẽ tìm một chiếc thuyền cũ, bên trên dựng một căn phòng đơn giản, cứ như vậy mà ở cả đời! Nhưng điều khiến hắn thật sự không ngờ được chính là tới tận bây giờ, lại còn có người ở như vậy!
- Tống Thiên vẫn cảm thấy bản thân mình rất có lỗi đối với con gái! Khi thi lên cấp hai, con bé có thành tích đứng thứ ba toàn thành phố mà lại đành phải từ bỏ trung học, lựa chọn đi làm công lấy tiền chi tiêu thêm cho gia đình! Thấy đôi tay mềm mãi của cô con gái còn không đến hai mươi tuổi của mình, vì rửa chén bát ở khách sạn mà bị lấm lem dầu mỡ, thô ráp cả đi, trong lòng cậu ấy rất chua xót! Mỗi lần uống say, cậu ấy lại khóc, nói nếu lúc ấy con gái mình vẫn được đi học tiếp, giờ này khẳng định đã vào trường điểm rồi! Thế nhưng, đều vì anh ta mà bị trì hoãn! Còn nói nếu mình có tiền, nhất định lúc con gái kết hôn phải để lại cho con bé một căn hộ. Bản thân anh ta có thể ở cả đời trên thuyền được, nhưng nhất quyết phải để cho con gái mình ngẩng đầu lên được!
- Anh Tống nguyện vọng này của anh, nhất định sẽ thành sự thật!
Lăng Phong gật đầu, nói thật sự nghiêm túc.
- Lăng Phong, cậu vẫn chưa hiểu Tống Thiên! Con người cậu ta, chính là tình nguyện đói chết cũng không chấp nhận để người khác bố thí đâu! Cậu ta hơn ba mươi tuổi rồi vẫn còn đi theo cậu lăn lộn trong xã hội đen, không phải là muốn nịnh bợ một kẻ có tiền, để lúc nào đó có thể bố thí cho cậu ta một căn hộ. Mà vì cậu ta muốn dựa vào nỗ lực của bản thân mình, tự kiếm lấy tiền. Có thể dùng tiền mình kiếm được mua một căn hộ cho con gái. Đây mới là điều thực sự khiến anh ta vui vẻ . Người khác bố thí, cho dù là một biệt thự thì cậu ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn dù chỉ một cái!
- Anh Dương, tôi hiểu rồi! Hôm nay Lăng Phong tôi thề rằng, chỉ cần Lăng Phong tôi không chết, nhất định sẽ giúp Tống Thiên hoàn thành tâm nguyện của anh ấy!
- Lăng Phong, cậu có thể nói như vậy, tôi thấy rất vui! Từ ngày đầu tiên cậu đến đây, tôi vẫn luôn nhìn không thấu cậu. Cậu có sự lão luyện, trầm ổn vốn không phù hợp với tuổi của cậu. Ngay cả tôi từng này tuổi rồi, có đôi khi cũng cảm thấy thân thủ không bằng cậu. Sát khí trên người cậu cũng không phải là thứ người bình thường nên có! Nếu cậu đã không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi nhiều!
Dương Hùng nhìn Lăng Phong nói.

- Cám ơn anh Dương! Nếu anh đã nhìn ra, vậy tôi sẽ không dấu anh nữa. Tôi thực sự có bí mật! Nhưng bây giờ tôi không thể nói được. Không phải Lăng Phong tôi không tín nhiệm anh Dương, mà là tôi không muốn liên lụy đến các anh!
Lăng Phong lắc đầu nói.
- Nói gì vậy! Lăng Phong, nếu cậu đã luôn mồm gọi anh Dương, vậy thì Dương Hùng tôi cũng xem cậu như em trai ruột! Chỉ cần cậu có phiền toái, bất cứ lúc nào cũng có thể nói một tiếng. Tuy rằng Dương Hùng tôi xương cốt đã già, nhưng khi anh em gặp nạn, tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày do dự dù chỉ là một chút! Cho dù phải liều cái thân già này, cũng phải giúp anh em một phen!
Dương Hùng nói rất hào khí.
- Cám ơn, anh Dương!
Lăng Phong rất cảm động.
- Giữa anh em với nhau, không cần khách sáo như vậy!
Đúng lúc này, cô y tá nhỏ đã đi tới, gương mặt ửng đỏ, mỉm cười nhìn Lăng Phong nói.
- Vị tiên sinh này, tàn thuốc nhớ ném vào WC, cám ơn!
Lăng Phong còn chưa kịp phản ứng, trái lại Dương Hùng là người đầu tiên phản ứng, thật sự xin lỗi dập luôn điếu thuốc trong miệng, nói.
- Thật sự, thật sự xin lỗi. Vừa rồi vì quá khẩn trương nên tôi đã quên mất bệnh viện có cấm hút thuốc! Thật xin lỗi cô!
Cô y tá nhỏ thật ra có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ lại càng đỏ hơn, liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói,
- Không sao, tâm tình của các anh, tôi có thể hiểu được!
Người ta đều đã nói như vậy rồi, Lăng Phong cũng ngại không hút tiếp, nên vội vàng đem dập điếu thuốc vẫn còn dư một nửa. Lúc vừa, hắn mới chuẩn bị mang vào WC, thì cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra. Lăng Phong vội vàng đưa tàn thuốc cho cô y tá nhỏ.
- Cám ơn!
- Anh...
Cô y tá nhỏ kia còn chưa kịp nói xong, Lăng Phong và Dương Hùng đã xông lên phía trước.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.