Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 9



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Nhưng cậu vẫn gật đầu đáp: “Cảm ơn thầy đã quan tâm, vết thương của em không có gì đáng ngại đâu ạ.”

Hiệu trưởng lại tiếp tục hỏi han ân cần, lúc nói xin lỗi, lúc lại nói là trường học làm chưa đến nơi đến chốn, sau này bọn họ nhất định sẽ quản lý chặt chẽ.

Ninh Thư vốn cho rằng cô Dương gọi cậu tới chỉ để hỏi han về vết thương, nhưng giờ cậu cũng đã lờ mờ nhận ra được, có lẽ chuyện này liên quan đến cả Văn Dụ Châu.

Ninh Thư cầm cốc trà trong tay, hơi mím môi đáp: “Nếu không có chuyện gì nữa, vậy em xin phép thầy cô về lớp trước.”

Hiệu trưởng nhìn thiếu niên rời đi, nụ cười trên mặt cũng tắt dần. Đêm qua ông nhận được một cuộc điện thoại, nhờ đó mới biết chuyện học sinh kia bị thương, nhưng ông không ngờ được rằng chỉ là một đứa nhóc bị thương mà lại có thể khiến vị kia ra mặt.

Cô Dương thì lại nghĩ đến người đàn ông đẹp trai và trông có vẻ lạnh lùng ấy, không nhịn được hỏi: “Hiệu trưởng, chú Văn của em Ninh…”

Hiệu trưởng nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Cô Dương không nói gì nữa nhưng trong lòng lại cực kỳ tò mò, người đó có thể khiến hiệu trưởng cũng phải coi trọng, có lẽ thân phận sẽ không đơn giản chút nào. Cô Dương không khỏi thở dài một tiếng, người bình thường như cô chắc sẽ không tìm thấy được cơ hội để đến gần người đàn ông kia lần nữa.

Cô Dương chợt nghĩ đến thiếu niên bảo mình đang ở nhờ khi ở trong lớp, đôi mắt không khỏi hơi lóe một chút.



Hôm nay tan học sớm nhưng Lương Phi muốn mời khách cho nên vừa tan học gã đã lên tiếng rào trước: “Hôm nay tớ đãi, không ai được phép vắng mặt, không thì chính là đang khinh thường tớ.”

Sáng sớm thằng nhóc đã nhắm ngay vào Ninh Thư, nghĩ tới vụ cái xe kia, trong lòng gã hơi tức giận. Gã đã nhận định người đàn ông kia chỉ là một tên tài xế có lòng hư vinh, mà Ninh Thư lại không thèm giải thích khiến cho bọn họ mất công suy đoán mấy ngày liền.

“Ninh Thư, cậu nhất định phải đi đó, chắc là cậu không được ăn hamburger mấy nhỉ, đợi ăn xong chúng ta cùng đi karaoke.”

Động tác sắp xếp sách vở của Ninh Thư khựng lại, nói: “Xin lỗi, nhà tớ có chút việc…”

Lý Mân lập tức bảo: “Cậu bị ngốc à, Lương Phi đãi đó, sao cậu lại bảo không đi.”

“Đúng vậy, Ninh Thư, cậu trái khoáy như vậy thì sau này sao mọi người có thể chơi chung với cậu được chứ.” Bạn nam khác cũng xúm lại nói.

Mà các bạn nữ cũng cảm thấy thiếu niên hơi quái gở, hơn nữa cậu còn trầm lặng không có bạn bè trong lớp nữa, vì thế họ đều vội vàng khuyên: “Đúng vậy, bạn Ninh à, cậu cứ gọi điện thoại về nhà nói rằng mình có việc, bố mẹ cậu chắc chắn sẽ hiểu thôi.”

Ninh Thư còn muốn nói thêm gì đó, Lương Phi đã lấy cái điện thoại mẫu mới nhất của gã ra rồi. Vào thời đại này, những học sinh có điện thoại thì điều kiện gia đình nhìn chung cũng khá giả, hơn nữa cái của Lương Phi còn là mẫu mới nhất, ít nhất cũng phải tốn vài ngàn tệ.

Điều này ngay lập tức khiến cho không ít bạn học xì xào: “Nhà Lương Phi giàu thật đó.”

“Đúng vậy, nghe nói bố cậu ấy làm kinh doanh, gia đình rất có tiền.”

Lương Phi vừa nghe thấy thế thì trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Gã nói với thiếu niên: “Số điện thoại nhà cậu là gì, tôi sẽ nói với bác ấy.”

Ninh Thư khẽ nhíu mày, mà các bạn ở xung quanh cũng nhìn chằm chằm cậu. Cậu thở dài một tiếng, biết nhóm Lương Phi chắc chắn sẽ không cam tâm tha cho mình như vậy.

“Nếu Ninh Thư đã nói là không đi được, vậy mấy cậu cũng đừng ép cậu ấy làm gì.” Triệu Nhạc Thịnh đi tới mở miệng nói đỡ: “Có lẽ nhà cậu ấy có việc thật.”

Lương Phi lại không chịu: “Lớp trưởng, tôi mời khách chứ đâu bắt cậu ta bỏ tiền, lời này của cậu tôi nghe không lọt tai.”

“Tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu ta mà. Cậu thấy đấy, bạn Ninh mới chuyển đến, tôi cũng chỉ muốn cậu ta có thể hòa hợp với tập thể thôi.”



Triệu Nhạc Thịnh không ngây thơ như vậy, cậu ta có thể nhìn ra vẻ dối trá của Lương Phi, lúc đang định mở miệng nói thêm gì đó thì thiếu niên chợt kéo cậu ta lại, nói: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu, tôi vẫn nên đi thì hơn.”

Bấy giờ Lương Phi mới nở một nụ cười hài lòng: “Thế mới phải nhẽ.” Thằng nhóc lại nói tiếp: “Bạn Ninh, hôm nay cậu không cần phải khách sáo với tôi.”

Lớp có tổng cộng hơn hai mươi học sinh, đãi hết thì cũng phải mất không ít tiền, nhưng Lương Phi lại tiêu pha mà không thấy xót chút nào.

Thật ra Ninh Thư không có hứng thú gì với hamburger, trước kia Ninh gia không cho cậu ăn mấy thứ đồ này, Ninh phụ nói rằng chúng quá thấp kém nên những nơi Ninh Thư đến đều là nhà hàng cao cấp vân vân.

Cậu ăn rất nho nhã, không giống như một số bạn cùng lớp, trên mặt cậu không xuất hiện biểu cảm vui mừng hay là ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ mới lạ gì cả, Lương Phi trông thấy thì cực kỳ khó chịu. Gã đang khoe giàu nhưng rõ ràng là điều kiện nhà Ninh Thư chẳng ra gì, chú của cậu ta cũng chỉ là tài xế cho người khác, có gì để mà ra vẻ chứ? Một luồng lửa giận lập tức trào dâng trong lòng Lương Phi, gã đã khinh thường Ninh Thư từ lâu rồi, lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, giả vờ giả vịt cho ai xem chứ?

Lương Phi nghĩ như vậy, nói với bạn học khác: “Mấy cậu ăn no chưa?”

Các bạn trong lớp gần như đều đã no rồi, nối đuôi nhau ra ngoài. Bọn họ vốn muốn đi karaoke nhưng nơi Lương Phi dẫn họ tới, lại không phải là địa điểm giải trí. Gã dẫn theo mấy bạn nam khác rồi nói với những người khác: “Bọn tớ đi dạo phố một lúc, đợi đến 5 giờ thì mọi người cùng đi karaoke nha.”

Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu định chút nữa sẽ kiếm cớ chuồn về trước.

Lương Phi nhắm ngay vào đôi giày trên chân của thiếu niên, nói một cách khoa trương: “Ninh Thư, giày của cậu cũ quá rồi, cậu đã đi nó mấy năm vậy?” Thằng nhóc vừa nói như vậy, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào đôi giày của thiếu niên.

Ninh Thư không khỏi nhíu mày một chút. Nếu cậu vẫn chưa nhìn ra được là Lương Phi đang cố tình gây khó dễ, vậy cơm ăn thức uống bao nhiêu năm qua của cậu đều vô ích cả rồi.

Lương Phi đúng là cố ý muốn làm thiếu niên phải xấu hổ, nhưng khi gã thấy trên mặt đối phương không hề hiện lên vẻ xấu hổ ngượng ngùng mà vẫn cứ đúng mực như vậy thì trong lòng càng ngày càng bực bội, thậm chí còn có phần thẹn quá hoá giận.

Lý Mân vừa nhìn thấy đôi giày thể thao trắng bệch kia, cũng giật mình bảo: “Ninh Thư, cậu đã bao lâu không thay giày rồi, đôi giày này cậu đi từ lúc khai giảng đến tận giờ thì phải.”

“Đáng ra phải đổi đôi mới lâu rồi.” Một bạn nam khác cũng xúm vào nói.

“Mấy cậu như vậy không hay lắm đâu.” Trong đó có một bạn nữ nhìn không nổi cảnh này: “Đâu có liên quan gì tới mấy cậu.”

Lương Phi vội nói: “Có thể là do điều kiện nhà Ninh Thư khá là túng thiếu, ngại quá.” Gã nói thì nói như vậy nhưng trong mắt lại xuất hiện ý cười khinh thường, mang theo ác ý.

Lý Mân gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Lương Phi cười nói: “Không thì thế này đi, Ninh Thư, cậu thích đôi nào, tôi mua cho cậu.”

Những người khác vừa nghe thấy thế thì lập tức nhìn thiếu niên bằng ánh mắt hâm mộ. Đây chính là được cho không hẳn một đôi giày đó, hơn nữa xung quanh đều là khu phố thương mại nên giá cả chắc chắn sẽ không rẻ chút nào.

Nhà Lương Phi giàu thật đấy.

Ấn tượng của bạn nữ đối với Lương Phi lập tức tăng lên. Thì ra là bọn họ hiểu lầm Lương Phi, thì ra Lương Phi lại tốt bụng như vậy.

Mà thái độ của các bạn nam đối với Lương Phi cũng càng trở nên nhiệt tình.

Ninh Thư lại ngắt lời bọn họ: “Không cần, tớ có tiền, có thể tự mua cho mình.”

Lương Phi khẽ nheo mắt, không ngờ đối phương lại dám từ chối gã. Thằng nhóc cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt lại nói: “Chỉ là một đôi giày mà thôi, Ninh Thư, cậu không cần phải khách sáo với tôi.”

“Hơn nữa tôi thấy chú của cậu đi làm tài xế cho người ta, tiền lương chắc là không cao lắm nhỉ.”

“Cậu cứ coi như là tôi giúp cậu tiết kiệm chỗ tiền đó, đừng khách sáo làm gì.”

Ninh Thư dừng bước chân lại, bình tĩnh nhìn gã nói: “Nếu cậu tốt bụng như vậy, thế thì mua cho những người cần nó hơn đi, tôi nghĩ là bọn họ sẽ thấy vui mừng hơn tôi nhiều.”



Sắc mặt của Lương Phi lập tức thay đổi một chút, ánh mắt khi nhìn Ninh Thư cũng trở nên không tốt, nhưng gã nhanh chóng thu lại.

Bạn nữ khác không nhịn được mà thì thầm: “Ninh Thư bị làm sao vậy, tặng miễn phí cho cậu ta mà cậu ta lại từ chối.”

“Có lẽ là bởi vì lòng tự trọng.”

“Nhưng mà cậu ta cũng không thể đối xử với Lương Phi như vậy chứ, nó rất là này nọ.”

“Hết cách, nhà nghèo, Lương Phi lại giàu như vậy, trong lòng mất cân bằng là chuyện bình thường.”

Đương nhiên Ninh Thư cũng nghe được mấy lời này, cậu khẽ cắn môi. Lương Phi dùng tiền mua chuộc những người đó, nghe thấy mấy lời ấy cũng là lẽ thường tình, Ninh Thư mặc kệ rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Mà lúc này, Triệu Nhạc Thịnh đi tới.

Ninh Thư nói: “Chốc nữa tớ còn có việc, về trước nhé.”

Triệu Nhạc Thịnh kinh ngạc trong nháy mắt, gật đầu bảo: “Tâm lý của Lương Phi có chút vấn đề, cậu chú ý chút.” Rồi Triệu Nhạc Thịnh bị người gọi đi nơi khác.

Ninh Thư đứng dậy đang định chuẩn bị rời đi thì một bạn nam đi tới, thở hổn hển nói với cậu: “Ninh Thư, Triệu Nhạc Thịnh có việc muốn tìm cậu, hình như bên chỗ cậu ta xảy ra chuyện gì đó.”

Ninh Thư sửng sốt, lớp trưởng là người thân thiện với cậu nhất trong cái lớp này, cậu không chút do dự lập tức đi theo người đó.

Bạn học kia đưa cậu đến một cửa hàng, Ninh Thư đi vào nhưng không nhìn thấy Triệu Nhạc Thịnh đâu, mà ngay lúc này một nhân viên cầm theo thứ gì đó đi tới, trong tay cô ta là một cái túi mua hàng, nói: “Em là Ninh Thư phải không?”

Ninh Thư gật đầu: “Vâng đúng rồi.”

Nhân viên cửa hàng mỉm cười nói: “Đây là giày mà em mua, tổng cộng 780 tệ, cảm ơn.”

Ninh Thư lộ ra biểu cảm kinh ngạc, bảo: “Xin lỗi, có phải chị nhầm rồi không ạ, đôi giày này không phải em mua.”

“Thế ư?” Nhân viên cửa hàng có chút giật mình: “Nhưng bạn của em nói, em sẽ đến lấy giày.”

Ninh Thư biết ngay là có lẽ mình đã bị chơi xỏ, cậu đáp: “Xin lỗi, đôi giày này em không nhận có được không ạ? Chắc là bạn em đang đùa với em.”

Nhân viên cửa hàng gật đầu, nhưng sau khi nhìn thấy mác bị cắt mất thì chị ta có chút khó xử nói: “Rất xin lỗi, mác của đôi giày này đã bị cắt, em không thể đi.”

Ninh Thư mím môi: “Nhưng mà em thật sự không mua đôi giày này.”

Nhân viên cửa hàng khẽ cắn môi bảo: “Nhưng người ký tên nói là em mua, hơn nữa em cũng đã tới đây để lấy giày.”

“Ninh Thư, cậu làm gì ở đây vậy, bọn tôi tìm cậu nãy giờ.” Tiếng của Lý Mân truyền đến.

Ninh Thư quay đầu lại, thấy Lương Phi dẫn theo vài bạn học đi qua, trong mắt của gã không hề mang ý tốt.

Ninh Thư nói với nhân viên nữ: “Là cậu ta sao?”

Nhân viên nữ nhìn qua rồi lắc đầu.

Lương Phi sải bước đi vào: “Ninh Thư, thì ra cậu vào đây mua giày, cửa hàng giày này không rẻ đâu đó.”

“Cậu mua xong rồi à? Vậy chúng ta cùng đi karaoke đi.” Gã kéo thiếu niên, mà nhân viên nữ cũng lập tức nói: “Ngại quá, em ấy vẫn chưa trả tiền.”

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau chú Văn sẽ xuất hiện xả giận cho Thư Thư
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.