Chớp Nhoáng

Chương 13: Né tránh



“Con gái ông à?”

Một người đàn bà với gương mặt trắng bóc cùng đôi môi đỏ chót nở nụ cười, đưa tay ra nựng má Đoàn Vũ Thư, tấm tắc khen: “Dễ thương đấy, rất phù hợp.”

Người đàn ông trung niên đang ở trần ngồi đối diện cười gượng gạo: “Chị Hân à... tôi... chưa có ý định đó đâu.”

Bà Hân thản nhiên liếc ông ta một cái: “Tôi chưa nói gì mà, sao vội phủ nhận thế.”

“Sẵn đây cũng nói luôn.” Bà ta đứng dậy, vơ lấy túi xách của mình “Ông liệu hồn mà trả cho hết nợ đi, còn không thì dù không muốn thì tôi vẫn sẽ mang đi thôi.” Nói xong liền cất bước ra ngoài.

Vừa tới cửa thì khóe mắt trông thấy một bóng đen ngay cột nhà. Bà ta hơi giật mình nhưng khi nhận ra là ai thì cười híp mắt quay lại nhìn người đàn ông một cái: “À mà quên, thời đại bây giờ con trai cũng có giá lắm đấy.”

“Hả?!” ông ta mở to mắt, kinh ngạc đến ngây người. Nhưng không chờ ông hỏi lại cho kĩ càng thì người đàn bà đã cười ‘ha hả' đi mất.

Đoàn Vũ Thư cử động cơ thể từ nãy đến giờ vẫn luôn cứng đờ của mình, hết nhìn người đàn bà ở tít ngoài xa rồi lại quay sang ông ba, ngập ngừng gọi: “B... Ba?”

“Vào ngủ đi, tối rồi.” Ông ba lớn tiếng đuổi đi, hoàn toàn ngó lơ vẻ mặt hoang mang của cô bé mà gấp gáp bước thẳng ra ngoài, chẳng chú ý đến có người ở sau cánh cửa.

Đoàn Thính Lăng ẩn trong màn đêm trầm tĩnh nhìn theo hai người lần lượt rời khỏi, đến khi họ khuất bóng mới thu hồi tầm mắt rồi đi vào trong. Cô bé vừa thấy cậu đã lập tức hô một tiếng ‘anh hai' rồi vụt đến.

Cậu khom người xoa đầu cô bé đang bất an, mỉm cười dịu dàng: “Sao sợ dữ vậy? Có anh đây mà.”

Đoàn Vũ Thư nắm chặt áo cậu, mím môi: “Bà đó... Em, em thấy hơi ghê. Cứ nói mấy câu kì cục không à.”

Cô thấy ánh mắt đó cứ như máy quét dò hàng vậy, đầy mưu mô và vô cảm khi nhìn thấy đồ có giá trị sử dụng.

Tuy Đoàn Thính Lăng chỉ đứng bên ngoài nghe nhưng chỉ dựa vào giọng điệu và cách bả nhìn cậu lúc đi khỏi thì chắc chắn chẳng có gì tốt lành rồi. Cậu tất nhiên không phải như Conan chỉ vừa nghe vài câu đã đoán được âm mưu phía sau, nên lúc này suy nghĩ đang loạn thành một nùi.

Ông già tía thiếu tiền nên bà Hân muốn siết nợ, nhưng hình như bả không có ý định lấy cái nhà tàn tạ này mà muốn lấy thứ gì đó khác, và khả năng cao là... bé Thư.

Bà ta muốn làm gì, cậu không biết.

Nhưng theo thường lệ thì tệ nhất là bắt cóc lấy nội tạng, bán sang biên giới, tích cực hơn thì chỉ là thấy dễ thương nên muốn lấy làm con nuôi.

Trong lòng lo sốt vó nhưng ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, vừa xoa xoa má em gái vừa móc trong túi ra món quà mà mình chuẩn bị từ trước đưa cho cô bé: “Kệ ổng bả đi, anh tặng em nè cục vàng.”

Cô bé nghe xưng hô này thì lại ngượng ngùng, bảo ‘nghe ghê quá' một cái rồi xòe tay nhận lấy. Đó là một khối gỗ được gọt thành hình lục giác rất giống một viên pha lê khá đơn giản.

“Cảm ơn hai, cute quá. Anh làm hả?” Đoàn Vũ Thư gạt luôn chuyện vừa nãy ra sau đầu, vui vẻ khen anh mình.

Đoàn Thính Lăng ‘ờ' rồi dặn dò: “Thư, mai mốt anh đưa em đi học cho, đừng kêu ba mẹ nữa.”

Vì mỗi lúc đi cùng ba mẹ Đoàn Vũ Thư đều cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu, nên cô bé nghe câu này xong liền đồng ý tức khắc. Lúc thường ngày cô cũng muốn được đi cùng anh mình nhưng ngặt nỗi ổng lại sáng đi tối về, bận này bận kia làm bé Thư không dám đòi hỏi nhiều khiến hai mình mệt.

Thế nên đồng ý xong cô lại sầu muộn hỏi: “Nhưng... có phải phiền phức quá không anh, hai có nhiều việc lắm mà.”

“Không phiền đâu, gần đây anh rảnh lắm.”

Đoàn Thính Lăng đứng thẳng người, đẩy cô bé vào phòng: “Vào phòng mà đọc sách của em đi, anh đi tắm.”

“Dạ.”

Đợi cô bé đi khuất thì cậu mới từ từ ngồi xuống ghế, gương mặt luôn sáng sủa lúc này lại không mang biểu cảm gì nhìn vào màn đêm tối tăm ngoài kia. Vùng quê vắng vẻ về đêm tất nhiên chẳng có bóng người. Tiếng dế và nhóc nhen rôm rả phát ra từ trong đêm tối.

Đoàn Thính Lăng không thể nào xác định được điều gì sẽ ập tới cũng như sẽ không bao giờ biết được tiếng bọn côn trùng này kêu phát ra từ hướng nào.

Thế nên phương án an toàn nhất bây giờ có lẽ là kè kè bên cạnh em gái cậu, vì chỉ có thế này cậu mới yên tâm được.

...

“Xào xạc...”

Gió thổi mạnh thổi ngang qua làm bụi bay như bão cát. Cành cây cũng đung đưa mãnh liệt như sắp bật gốc ngã ngay lập tức. Xe trên đường thì vừa hú còi inh ỏi vừa chạy vụt qua vụt lại như ma tốc độ.

Biểu hiện thường thấy của sự nhộn nhạo trước cơn bão.

Đồng dạng với ông trời giận đùng đùng muốn nổi giông, vẻ mặt của Vu Dục Tân cũng âm trầm không kém đám mây đen đang lóe tia chớp đằng kia. Lí do khiến hắn như này thì nhắm mắt bịt mũi cũng có thể đoán ra được.

Mấy ngày gần đây số lần gặp cậu ít đến mức hoảng hốt, làm hắn cứ nghĩ cậu thấy nhàm chán mà không thèm chơi với mình nữa. Nhưng may mắn là Đoàn Thính Lăng vẫn nhắn tin trò chuyện bình thường nên mới chế ngự lại, không làm hắn mất bình tĩnh.



Phải biết rằng từ trước đến nay hắn vô cùng thụ động, chỉ nằm im một chỗ đến khi có gì đập vào mình mới vực dậy mà ứng phó. Vậy mà giờ đây, tên con rùa như hắn lại bắt đầu chủ động đi tóm lấy con chim nhỏ kia.

Hắn đút tay vào túi quần bóp bóp mấy viên kẹo, mắt quan sát con đường người kia hay chạy nhập tâm đến mức mà chẳng chú ý bên cạnh. Đến khi bị khều một cái hắn mới theo phản xạ mà né sang một bên, nhíu mày quay lại.

Vu Phúc Thành nhìn bản mặt như người chết của tên này thì giật mình, anh ta lùi lại một chút rồi bực bội: “Mày định tham gia đám ma của ai mà trưng cái mặt đó hả?!”

Vu Dục Tân không trả lời mà chỉ lạnh lùng liếc người anh họ này của mình rồi quay mặt lại tiếp tục tìm kiếm bóng dáng cậu bạn. Anh họ thấy vậy thì bất mãn, nhưng vì sắp sửa phải ‘hợp tác dài lâu' nên đành cố gắng nghẹn lại.

“Ê! Chúng ta vào quán cafe nói chuyện một chút...”

“Ủa Dục Tân? Ông định tắm mưa cho khỏe người hay gì mà giờ này còn đứng đó.”

Nghe giọng nói quen thuộc này, chú rùa Tân quyết đoán bỏ qua người kêu mình trước mà quay phắt đầu về phía âm thanh thứ hai.

Đoàn Thính Lăng đạp cà nhắc cà nhắc cho xe chậm lại, lên tiếng nhắc nhở thằng bạn: “Mưa liền bây giờ, ông đi kiếm chỗ trú đi.”

Vu Dục Tân tuy muốn rất muốn hỏi ngàn câu hỏi vì sao nhưng vẫn nín nhịn, chỉ nhìn chằm chằm cậu rồi chậm chạp phun một câu: “Gần đây bận lắm sao?”

“Không, chỉ là mắc phải trông nhỏ này thôi.” cậu chỉ tay vào Đoàn Vũ Thư đang ngồi yên sau, cảm nhận ánh mắt rực cháy của hắn thì nói đùa “Sao đây, nhớ tui hả?”

“Ừ.” mặc dù nhớ nhau kiểu này đến hắn cũng thấy quai quái, nhưng vì đây là sự thật nên hắn cũng thẳng thắn trả lời.

Tiếc là tiếng gió quá lớn, Đoàn Thính Lăng chả nghe cái vẹo gì cả. Cậu thấy sấm chớp đánh ‘rầm rầm' thì nhanh chóng tăng tốc rồi ngoái lại hét lên với hắn: “Đi trước đây! Để không thôi mắc mưa ướt nhẹp!”

Vu Dục Tân chưa kịp làm gì thì cậu đã biến mất như cơn gió lúc nãy rồi, tay bên trong túi của hắn không khống chế được mà bất chợt nắm chặt viên kẹo lại như muốn bóp nát ra. Ông anh họ bị ngó lơ nãy giờ chứng kiến toàn bộ quá trình biến đổi nét mặt của hắn, từ vui sướng rồi đến ảm đạm, phải nói là nhanh như cơn lốc vậy.

Anh ta cảm thấy biểu hiện này rất là quen, như đã gặp rất nhiều lần...

Nhớ rồi! Cái bản mặt này y xì thằng bạn của anh lúc bị crush né vậy!

“Đùng! Đoàng!”

Tia sét rạch ngang bầu trời, cơn giông bắt đầu buông xuống cùng với những hạt mưa nặng nề.

Vu Dục Tân lẳng lặng dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào tên đối diện, cất lời: “Muốn gì?”

Hiện tại hắn và tên anh họ không gặp được mấy lần này đang ở trong tiệm cafe gần nơi hồi nãy đứng. Vu Phúc Thành đã chọn một góc khá vắng người nên lúc này chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài kia. Nhưng Vu Dục Tân từ trước đến giờ luôn rất ghét nơi công cộng bị hàng ngàn người tới tới lui lui nên khi ngồi đây không khác gì cực hình.

Những lần trước đi ăn chung với cậu bạn hắn không cảm thấy quá khó chịu vì mọi sự chú ý đều dồn vào Đoàn Thính Lăng rồi, ai rảnh quan tâm sự ghét bỏ của bản thân chứ.

Thế nhưng bây giờ dù có bài xích cỡ nào thì vì một số lý do nên hắn vẫn phải cam chịu mà ở đây thôi.

Vu Phúc Thành thẳng người lên, trầm giọng: “Mày... Cậu có muốn... tiếp nhận sản nghiệp gia tộc không?” dứt lời liền tập trung quan sát nét mặt hắn xem coi có lộ ra cảm xúc nào không.

Nghe câu hỏi này, chàng trai mặt khó ở chẳng những không ngạc nhiên hay vui sướng thậm chí còn nhíu chặt mày tỏ vẻ chán ghét. Không thèm cân nhắc đã ‘không' một cái đầy quyết đoán, điều này khiến lòng anh ta nhẹ đi đôi chút nhưng vẫn hỏi lại cho chắc ăn: “Thật?”

Vu Dục Tân không trả lời, chỉ lạnh nhạt liếc anh ta. Vu Phúc Thành ho khan rồi bắt đầu nghiêm túc lên: “Chắc m... cậu cũng biết ông nội rất độc đoán rồi phải không. Ổng hiện tại có ý định bồi dưỡng cậu lên nắm quyền nên dù muốn hay không muốn thì cậu vẫn phải bắt buộc làm theo thôi.”

“Thế nên tôi đến đây là bàn chuyện hợp tác...” Anh ta hơi dừng lại nhưng vẫn cắn răng nói tiếp “Cậu không muốn quyền lực nhưng tôi thì muốn! Hai ta hợp tác giúp đỡ nhau để đạt được mục đích, cùng có lợi, bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau, không ai phản bội ai!”

“C-Cậu chịu chứ...?”

Má!

Đường đường là thằng thiếu gia sống trong nhung lụa luôn luôn kiêu ngạo hống hách không xem ai ra gì, nay lại phải hạ mình khúm núm mà xin được giúp đỡ từ tên mình luôn khinh rẻ này. Đã thế còn đưa ra cái điều kiện vừa nghe thôi đã thấy bất hợp lí rồi! Sao mà thằng dị hợm này chịu chấp nhận chứ!

Ban đầu Vu Phúc Thành nghe xong kế sách này của mẹ mình cũng cảm thấy vô cùng hoang đường. Bởi có ai mà ngu đến mức vừa phải tự nguyện nhường chỗ cho anh ta vừa phải mắc giúp anh ta ‘soán ngôi' chứ?!

Người ta đã tốt bụng cho anh ta rồi mà còn bắt người ta làm quân sư nữa.

Này chỉ có bị thiểu năng trí tuệ thôi!

Nhưng mẹ anh lại hoàn toàn ngó lơ tiếng gào thét của anh ta, bà chỉ bình thản bảo: “Không thử sao biết được, mẹ ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm đấy. Cứ nghe theo mà làm đi.”

Cuối cùng dưới sự kiên quyết của mẹ cùng với khao khát được lật đổ ông nội nghiêm khắc và gia trưởng của mình, Vu Phúc Thành chỉ đành xách khuôn mặt dày như đường lộ đi dập đầu cầu xin.

Vu Dục Tân vẫn không trả lời. Ai cũng nghĩ Vu Phúc Thành là thằng không biết lượng sức mình, càng bị khinh thường càng muốn thể hiện, nhưng thực ra thì tên này cũng khá khôn.



Bởi anh ta sẽ tỏ ra mình là một người tự cao một cách cực kì khoa trương và làm cho nó trở nên cực kì chân thật, làm cho tất cả mọi người đều nghĩ tên này sẽ không bao giờ cúi đầu xin ai. Sau đó ở nơi người ta không biết âm thầm nhờ sự trợ giúp như không hề thấy nhục.

Tóm lại là nổ banh nóc nhưng cũng hèn như chó, đồng thời cũng là thánh giả ngu rất chuyên nghiệp.

Vì sao hắn biết à? Vì hồi nhỏ tên anh họ này cũng từng nhiều lần nhờ hắn rồi. Mà lúc nào cũng trưng ra bộ mặt ấm ức cứ như bị ai bắt mình làm vậy, đánh chết cũng không nhận là ý của mình. Đến khi lợi dụng xong thì lập tức tung chiêu ‘ăn cháo đá bát'.

Vu Dục Tân nhất thời hơi buồn cười. Bộ mấy năm nay hắn cư xử không khác gì lúc nhỏ hay sao mà tên này vẫn nghĩ có thể kiếm lời từ chỗ hắn. Khi định mở miệng nói gì đó thì Vu Phúc Thành lại giành trước.

“M... Gần đây bị thằng nhóc hồi nãy tránh à?” anh ta thăm dò.

Vu Dục Tân khựng lại.

Sau khi thấy vẻ sượng ngắc một cách rõ ràng của hắn thì Vu Phúc Thành đột nhiên cười gian ác: “Hợp tác đi, tôi có cách giúp đấy.”

Tán gái... nhầm, tán trai thôi mà, có gì đâu mà khó.

Nói cũng vi diệu thật, thằng quỷ lầm lì này không ngờ lại thích con người luôn đấy.

Lúc này giọng Vu Dục Tân cất lên cắt ngang suy nghĩ của anh ta: “Anh nghĩ tôi ngu đến mức không biết cách xử lý?”

Vu Phúc Thành bừng tỉnh, đau đầu thầm nghĩ thằng này tỉnh phết, bình thường mấy đứa buồn tình hay dễ bị thao túng lắm mà!

Vu Dục Tân bình tĩnh: “Chuyện của tôi thì đừng xía vào. Còn nữa.” Hắn chậm rì rì mà lấy tập tranh ra, cầm bút vẽ vời. Đợi đến lúc mặt thằng anh họ thúi hoắc như bãi cứt mới nói tiếp.

“Một phần ba.”

Quá ngắn gọn quá súc tích, não Vu Phúc Thành chưa get được: “Hả?”

Hắn bất ngờ quẹt cái ‘soạt' cực mạnh lên tờ giấy như dằn mặt làm tim anh ta giật thót, thị uy xong liền phun hai chữ: “Cổ phần.”

Người khác có thể sẽ cảm thấy ai chấp nhận giao kèo này thì chắc là thằng bị đần, nhưng đối với người cần sự yên bình như hắn thì đây chính là ốc đảo giữa sa mạc. Vu Dục Tân không cần danh vọng, địa vị hay quá nhiều tiền bạc. Hắn chỉ muốn sống một cuộc đời tầm thường trong cái thế giới rối ren này thôi.

Một phần ba, một con số không thừa cũng không thiếu. Nếu ít quá thì sẽ bị người ta không coi ra gì, quá nhiều thì sẽ gây bất mãn, không thể nào yên ổn được.

Số rất đẹp, Vu Phúc Thành ‘chậc chậc' mấy cái, không hề keo kiệt mà vô cùng hào phóng: “Được!”

“Vậy là đồng ý hợp tác rồi phải không?”

Vu Dục Tân không trả lời ngay mà nói đến vấn đề khác: “Tôi giúp anh được, cũng giết anh được. Làm ăn sòng phẳng, vẹn cả hai bên.” hắn ngước mắt lên, nhìn sâu vào đôi mắt anh ta, giọng điệu vẫn còn trẻ trung nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm như tay thợ săn già đời “Nếu có ai gây bất lợi hay có ý phản bội, lập tức phá bỏ giao ước.”

Vu Phúc Thành nuốt nước miếng, cảm thấy hơi lạnh gáy. Ánh mắt của thằng này giống hệt mấy tên trùm phản diện giết người không gớm tay, hiếp dâm con heo, đẩy bà già xuống biển!

“Con mẹ nó!” anh ta chửi thề, thời khắc này mới nhận ra mình đã bắt tay làm ăn với ai.

Là con của ông chú làm ăn bất chính và bà thím ngồi tù vì giết người!

Chọc lộn con hổ mang rồi!!!!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!

=====================================

“Mày... Tao làm người rất uy tín!” Vu Phúc Thành vội vàng cứu vớt bản thân “Làm người thì ai chẳng mắc sai lầm chứ, hồi nhỏ tao như nào thì quên mẹ đi nhá! Đừng có để ý nữa! Tao bây giờ cải tà quy chính rồi, thằng nào chơi dơ chứ tao sẽ không bao giờ chơi!”

Vu Dục Tân không ừ hử gì, chả biết có nghe anh ta giải thích hay không. Mưa bên ngoài vẫn không có dấu hiệu nhỏ dần mà càng ngày càng lớn. Hắn lại quẹt mạnh mấy đường, trong đầu ngoại trừ câu hỏi kia thì hoàn toàn không nghĩ được gì khác.

Đoàn Thính Lăng... đang né tránh hắn sao...

Không. Cậu vẫn cười đùa nói chuyện bình thường mà, đâu có gì khác lạ đâu. Chắc là dạo này quá bận rộn thôi...

Nghĩ thế nhưng gương mặt không cảm xúc vẫn loáng thoáng hiện lên vẻ ảo não.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.