Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 517: Làm Người Không Thể Quên Đi Gốc Rễ Của Mọi Chuyện





Một miếng thịt ở trên gương mặt của Tư Mã Ngọc Như co rút một cái.


Những lời của bà Lục chọc trúng tim đen của cô ta.


Ở trên người của Hoa Hiền Phương có một sức hút gần gũi vô hình vô cùng mạnh mẽ, những đứa trẻ đều chịu gần gũi với cô.


Thế nhưng cô ta không muốn những đứa con của mình trở nên quá thân thiết với Hoa Hiền Phương, dù sao thì bọn họ cũng là người của hai trận tuyến khác nhau, những gì cần tranh giành thì nên giành lấy, không nên có cái lợi nào cũng để cho những người của nhà người vợ cả chiếm lấy làm của riêng được.


“Trẻ con thì làm sao có thể phân biệt đúng sai được chứ, người nào đối xử tốt và cưng chiều chúng nó thì chúng nó sẽ nghĩ rằng người đó là người tốt thôi.

Hiền Phương luôn chiều theo chúng nó tất cả mọi thứ, để cho bọn họ học được cách nói dối và làm chuyện xấu, hơn nữa chúng nó căn bản còn không nhận ra được lỗi sai của mình.

Điều này sẽ trở nên không tốt đối với sự phát triển của chúng nó.”

Hoa Hiền Phương cảm thấy bản thân như trở thành một kẻ dụ dỗ vậy, một chút chuyện nhỏ như hạt đậu hạt vừng cũng bị Tư Mã Ngọc Như làm lớn chuyện lên.


Lục Kiến Nghi: “Mẹ nhỏ à, trẻ con không phải là con rối, chúng nó có suy nghĩ của riêng mình, cho dù chúng nó có nói dối thì cũng phải xem thử do nguyên nhân gì và đó là lời nói dối có ý tốt hoặc là có ý xấu.

Chúng ta là người lớn không phải để khống chế chúng nó hay là quản lý chúng ta mà là phải dạy bảo chúng nó cách phân biệt đúng sai, học được những kỹ năng trong cuộc sống.”
“Kiến Nghi nói đúng.” Lục Vinh Hàn khẽ gật đầu và nói: “Ngọc Như, chúng ta đều đã già rồi, cô không thể không thừa nhận mình đã già đi được.

Nhóm người lớn chúng nó có những suy nghĩ rất giống với bọn trẻ nên sẽ biết cách giao tiếp với bọn trẻ.

Chúng nó không giống những người có khoảng cách thế hệ như chúng ta.

Những chuyện mà cô nghĩ là đúng chưa chắc đã đúng đối với bọn trẻ, nếu như cô cứng rắn mà trói buộc bọn trẻ thì chỉ có thể mang lại tâm lý phản nghịch cho bọn trẻ mà thôi.”
Tư Mã Ngọc Như lại không hề nghĩ giống như vậy, cô ta nghĩ rằng Hoa Hiền Phương sẽ chỉ dạy những thứ đường ngang ngõ tắt và khiến cho Ngọc Thanh đi sai đường mà thôi.


“Ông không hề biết Hoa Hiền Phương đã làm những chuyện gì với Ngọc Thanh, cô ta dám khuyến khích Ngọc Thanh học nấu ăn ở trong nhà bếp còn muốn sau này để cho Ngọc Thanh trở thành đầu bếp.

Tốt xấu gì thì Ngọc Thanh cũng là một cậu chủ nhà giàu thì làm sao có thể làm những chuyện thô tục như vậy được chứ, điều này đang hạ thấp thân phận của thằng bé đấy.”
“Mẹ nhỏ à, tôi chỉ muốn làm tăng sự tự tin của Ngọc Thanh mà thôi.

Lúc trước khi việc học tập ở Ivy League đã khiến cho thằng bé trở nên rất tự ti, thằng bé nghĩ rằng bản thân mình không thông minh và làm việc gì cũng không thể làm tốt.

Tôi nhận thấy Ngọc Thanh có khứu giác và vị giác nhạy bén và khác biệt với người bình thường, vì vậy tôi liền khuyến khích thằng bé phải cảm thấy tự tin rằng bản thân không hề giống như mọi người và không cần phải so sánh với những người khác.

Hơn nữa quả thật Ngọc Thanh rất có năng khiếu ở phương diện nấu ăn, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học thì có thể xem nấu ăn như một thú vui của mình vậy, việc này cũng không phải là một chuyện xấu đâu ạ.” Hoa Hiền Phương giải thích.


“Ngọc Thanh không có năng khiếu ở trong phòng bếp mà là ở trên thương trường, em trai của tôi sẽ giành lại Mã Thị vào một ngày nào đó và đến lúc đó sẽ giao cho Ngọc Thanh tiếp quản.

Vì vậy bắt đầu từ bây giờ, tôi phải đàng hoàng dạy dỗ thằng bé để cho sau này thằng bé mới có thể đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc được.”
Tư Mã Ngọc Như liếc mắt nhìn vào Hoa Hiền Phương với ánh mắt u ám, cô ta không chỉ muốn để cho con trai của mình trở thành người nắm giữ Mã Thị mà còn phải để cho cậu ấy nắm giữ cả công ty của nhà họ Lục.


Lục Kiến Nghi đừng mong một mình chiếm lấy, Ngọc Thanh là con cháu của nhà họ Lục nên có tư cách thừa kế cổ phần, Lục Vinh Hàn chắc chắn phải chia một phần cho cậu ấy.



Nếu như Ngọc Thanh đủ xuất sắc thì cô ta chắc chắn sẽ giúp cậu ấy giành lấy vị trí của người thừa kế, điều đáng tiếc chính là vị trí của Lục Kiến Nghi thật sự cao đến nỗi người bình thường không thể đạt đến được mà chỉ có thể nhường bước ở vị trí thứ hai.


Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Tôi biết rằng tôi không nên xen vào chuyện của Ngọc Thanh, thế nhưng thằng bé đã đến xin tôi giúp đỡ và xem tôi như một người chị ruột thì tôi nhất định phải nói vài lời thay cho thằng bé mới được.

Mẹ nhỏ à, cô đã yêu cầu quá nhiều đối với Ngọc Thanh rồi, giống như với việc cô cứ nhất quyết để cho thằng bé vào học ở Ivy League vậy, nếu như cô quá nóng vội sẽ phản tác dụng đấy ạ.”
Tư Mã Ngọc Như nổi giận mà trợn trừng mắt nhìn vào cô và nói: “Ngọc Thanh là một đứa trẻ rất có tiềm năng, chỉ là tiềm năng của thằng bé chưa được thể hiện ra mà thôi.

Những khóa học mà tôi đã sắp xếp cho Ngọc Thanh đều nằm trong khả năng của thằng bé, chẳng phải Hứa Kiến Quân cũng phải đến lớp mỗi ngày sao? Sao cô không để cho thằng bé làm đầu bếp đi, tôi thấy thằng bé cũng có năng khiếu ở phương diện này đấy và còn giỏi hơn Ngọc Thanh rất nhiều nữa đấy.”
Dưới đáy mắt của Lục Kiến Nghi lóe lên một tia giận dữ: “Mẹ nhỏ à, cô đừng trở nên quá đáng mà xem lòng tốt của Hiền Phương thành lòng lang dạ thú đấy.”
Bà Lục cũng nở một nụ cười chế nhạo và nói: “Tư Mã Ngọc Như, cô xem thường đầu bếp đến như vậy sao? Có phải cô đã quên rằng trước đây bố của cô cũng là một đầu bếp được nhà họ Lục mời đến không, nếu không thì sao cô lại có cơ hội quen biết được Vinh Hàn chứ? Làm người thì không thể quên mất nguồn gốc của mọi chuyện.”
Khóe miệng của Tư Mã Ngọc Như giống như bị con ong bắp cày chích phải mà co rút một cách dữ dội, vành tai cũng vểnh cả lên.


Từng câu chữ của bà Lục giống như những con dao đang xé rách từng lớp vỏ bọc hoàn mỹ của cô ta.


Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho cô ta cực kỳ phản đối việc Tư Mã Ngọc Thanh đi vào nhà bếp.


Cho dù cô ta vẫn luôn cố gắng che giấu nhưng mà cô ta vẫn cảm thấy tự ti về xuất thân của chính mình ở sâu trong đáy lòng.


Khoảng thời gian làm việc của bố cô ta ở nhà họ Lục không dài, sau khi cô ta qua lại với Lục Vinh Hàn liền ép bố của cô ta phải từ chức.


Cô ta không muốn người khác chỉ trỏ ở sau lưng mình mà nói cô ta là con gái của người giúp việc và không xứng với Lục Vinh Hàn.


Cô hiểu rất rõ rằng người nhà họ Lục rất xem trọng gia cảnh và xuất thân.


Chính vì Y Hạo Phong có xuất thân cao quý nên vẫn luôn có thể đạp lên đầu của cô ta.

Cho dù cô ta có bị đuổi ra khỏi nhà thì vẫn có thể quay trở lại.



Nếu như không phải bởi vì Hoa Hiền Phương nhờ có ông nội của cô hào phóng cứu mạng ông cụ Lục thì cô cũng không thể có được cơ hội gả vào nhà họ Lục.


“Chính vì bố của tôi là một đầu bếp nên tôi mới biết việc làm đầu bếp cực khổ đến mức nào, tôi chắc chắn sẽ không để cho Ngọc Thanh tiếp xúc ngành này đầu.”
Bà Lục nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy vẻ mỉa mai: “Làm đầu bếp thì cực khổ, chẳng lẽ làm CEO không cực khổ sao? Tôi nghĩ rằng cô cảm thấy vô cùng xem thường nghề nghiệp này từ trong xương tủy thì đúng hơn, cô cảm thấy những người làm việc ở trong nhà bếp chính là những kẻ thấp hèn, những người ngồi ở vị trí tổng giám đốc trong phòng làm việc mới là những người cao quý.

Thật ra cô đã quên rằng trong ba trăm sáu mươi ngành thì ngành nào cũng có người tài giỏi cả, những người làm đầu bếp cũng có thể mở công ty và có thể làm CEO đấy.”
Hoa Hiền Phương gật đầu, nếu như mẹ cô không nhắc đến thì cô thật sự không biết ông cụ của nhà họ Tư Mã là một đầu bếp đấy.


“Ngọc Thanh không chỉ mong muốn được trở thành đầu bếp mà còn muốn dựng lên một thế giới ẩm thực của riêng mình, thằng bé muốn học nấu ăn chỉ là một bước mở đầu mà thôi.

Điều này cũng được xem như thằng bé đang kế thừa di nguyện của ông nội thằng bé đấy.”
Tư Mã Ngọc Như nói với vẻ mặt trông vô cùng u ám: “Hiền Phương, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy? Tại sao cứ muốn khiến cho Ngọc Thanh và tất cả mọi người đi sai đường vậy? Tôi thật sự không thể nhìn ra Ngọc Thanh có điểm nào phù hợp với nghề đầu bếp cả.

Trước đây bởi vì cách dạy dỗ của em trai và em dâu của tôi có vấn đề nên mới khiến cho Ngọc Thanh không thể phát huy tiềm năng của mình ra được.

Chỉ cần thằng bé chịu phát triển theo con đường mà tôi đã vạch ra sẵn thì chắc chắn sẽ trở nên xuất sắc hơn Sênh Hạ và Kiến Quân đấy.”
Những lời này dường như đang trách móc Hoa Phi có âm mưu khác muốn làm hại đứa cháu của ông ta và khiến cho thằng bé đi sai đường vậy.


Lục Vinh Hàn khẽ híp mắt lại, ánh mắt của ông ấy trở nên sắc bén mà lại thâm trầm: “Cô lúc nào cũng làm theo ý mình mà không chịu nhìn rõ hiện thực, tầm nhìn của Hiền Phương còn chính xác hơn cô nhiều, Ngọc Thanh thằng bé cũng tự cảm thấy hứng thú với việc làm này.”
Tư Mã Ngọc Như không thể nào tiếp nhận lời phê bình này được.


“Thằng bé đang bị Hoa Hiền Phương chỉ sai đường đấy, trẻ con thì có thể hiểu được điều gì chứ, suốt ngày Hoa Hiền Phương cứ nói cái gì mà khứu giác nhạy bén ở trước mặt thằng bé thì dĩ nhiên khiến cho thằng bé đi sai đường rồi.”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.