Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 189: Cái gọi là trời sinh một đôi



"Chỉ là một vết thương nhỏ trên da thịt, sao có thể yếu ớt như em được."

“Anh..” Cô chắc chắn là ăn no quá không việc gì làm nên mới quan tâm hắn, “Trách anh da dày thịt thô sao?”

“Trách anh, trách anh, trách anh” Mục Lăng đầu hàng, gần đây tính khí nha đầu này đúng là lớn, Mục Lăng nhìn vết thương bên hông mình, nhíu mày, “Em xem, vết thương này rất đối xứng, chúng ta quả nhiên là trời sinh một đôi.”

Cố Bình An quýnh, cái đó và trời sinh một đôi có quan hệ gì? Vết sẹo giống nhau chính là trời sinh một đôi sao?

“Được rồi, vết thương nhỏ này cố chịu đi.” Mục Lăng nói, bơi lội quả nhiên tiêu hao khá nhiều năng lượng, hắn thậm chí cảm thấy bụng hơi đói, buổi trưa cùng Vương Bài trả giá nên cũng chưa ăn được gì, “Đi, đi ăn một chút gì đi.”

Thân thể Cố Bình An tốt, nhưng đã lâu rồi chưa bơi lội nên có chút không ổn, bước chân có hơi không thực, ôm vết thương đi theo Mục Lăng đi ăn, bọn họ gọi rất nhiều hải sản và thịt, Cố Bình An nhìn cũng cảm thấy mình đói bụng, đói đến có chút thái quá, một hơi có thể ăn hết hai miếng bò bít tết lớn, hai con hào lớn, hơn nữa còn chưa hết thèm, Mục Lăng nói, “Buổi trưa không ăn được sao?”

Tướng ăn này giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.

Buổi trưa ăn cái gì, cô cũng không nhớ rõ, hình như cũng là bò bít tết nhưng không ăn nhiều lắm. Bởi vì Roman ăn quá mức lịch sự, lại rất tao nhã, cô thấy rất mắc cỡ nên cũng không ăn được nhiều.

“Buổi trưa có người cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm, vì thế tôi mời anh ta đi ăn, lễ nghi ăn của anh ta quá tốt, tôi cảm thấy ăn gì cũng không ngon nên cũng không ăn nhiều.”

“Em thế mà mời người ta ăn cơm?” Mục Lăng nhíu mày, “Là đàn ông?”

“Đúng vậy.”

Mục Lăng dù bận vẫn ung dung nhìn cô, "Em đang châm chọc lễ nghi ăn của anh không tốt sao? Nhìn dáng vẻ của em ăn như hổ đói vậy, đúng là mất mặt.”

Hắn lại bắt đầu nói ra lời độc ác điển hình.

Điều này khiến Cố Bình An không thể nói gì, thật ra, lễ nghi ăn của Mục Lăng rất tốt, giống người khuôn mẫu, chỉ là, không có cảm giác khiến người ta cảm thấy ngột ngạt như Roman, có lẽ là bởi vì cô và Mục Lăng khá quen thuộc.

Dù sao chuyện này cũng có chút khó nói.

“Nếu cảm thấy tôi mất mặt, anh có bản lĩnh thì giải trừ hôn ước đi.” Cố Bình An khiêu khích mà nhìn hắn.

Mục Lăng tự hỏi ba giây, “Anh không có bản lĩnh đó.”

Cố Bình An im lặng, Mục đại thành khẩn nói mình không có bản lĩnh đó, cô có chút sợ a, làm sao bây giờ?

Hai người ngươi tới ta đi ăn cơm, dĩ nhiên lại ăn hơn một tiếng, Cố Bình An ăn quá no, không một chút hình tượng dựa vào ghế, híp con mắt nhìn bãi biển xán lạnh cùng trong sáng.

“Miệng vết thương còn đau không?”

“Không đau.” Cố Bình An cười tủm tỉm nói, “Chỉ cần có đồ ăn ngon thế này, tôi cảm thấy dù có con dao kề bên cạnh cũng không đau.”

“Tham ăn!”

Tham ăn rất phù hợp với thuộc tính của Cố Bình An.

Mục Lăng nói, “Buổi tối sẽ mang em đi chơi.”

Sống lưng Cố Bình An tê rần, nhớ lại ngày đó Mục Lăng cũng nói, buổi tối sẽ mang em đi chơi trò kích thích, tình cảnh đó quá mức máu tanh, cô một chút cũng không muốn đi ôn lại.

“Không cần, tôi muốn về nhà ngủ.”

“Đi sòng bạc.” Mục Lăng nói

Hai mắt Cố Bình An sáng lên, “Nơi này có sòng bạc?”

Cô chưa bao giờ nghe Mục Lăng nói có sòng bạc, cô không thích đánh bạc, nhưng lại thích sự kích thích của sòng bạc, thỉnh thoảng chơi một chút cũng rất vui, hơn nữa tiền là Mục Lăng ra, chơi vậy thật là tốt a.

“Ừ, so với Vegas còn điên cuồng hơn.” Mục Lăng nhàn nhạt nói, “Nếu đến rồi, vậy thì chơi cho đủ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.