Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 221



Máu theo khe môi vào trong miệng anh ấy. Môi anh ấy chạm vào miệng vết thương của tôi đột nhiên động đậy, ngậm trọn ngón tay của tôi.

Hành động này của anh ấy khiến tôi kinh hoảng kêu lên một tiếng, sau khi tôi kêu lên, anh ấy bèn dừng lại, đôi mắt cũng mở ra.

Tôi thầm thở dài nhẹ nhõm: “Tổ Hàng, anh tỉnh rồi.” Khi anh ấy ngậm lấy tay tôi, đột nhiên tôi nghĩ tới bộ dáng anh ấy cắn cổ tôi, hút máu tôi khi ở tòa nhà âm lộ kia. Còn hiện tại, anh ấy há miệng ngậm lấy tay của tôi. Ánh mắt nhìn tôi cũng rất kỳ quái. Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày anh ấy ăn trái tim của tôi.

Có điều suy nghĩ này chỉ thoáng xuất hiện mà thôi. Tôi nhanh chóng rụt ngón tay lại: “Anh khá hơn chút nào không? À, miệng vết thương này nhỏ thôi, chúng ta đi về đi, em có thể lấy bát hứng máu cho anh uống.”

Dùng bát hẳn sẽ không nguy hiểm như vậy.

Tổ Hàng cười, tự mình ngồi dậy: “Không sao đâu. Đi về đi.”

Anh ấy tự mình đứng lên, còn có thể duỗi tay kéo tôi lại, nói: “Em có lạnh không? Chỗ này không có ánh mặt trời.”

Bởi vì là mùa đông, chỗ có nắng thì nhiệt độ có thể lên tới hai mươi độ, không có nắng thì lại thậm chí lạnh đến mức bị cảm.

Tôi lắc đầu, anh ấy còn nhớ được điều này, quả thật ngoài suy nghĩ của tôi, bởi vì anh ấy không cảm nhận được nhiệt độ. Còn tôi hôm nay vì nôn nóng, toàn thân cũng đã lạnh toát, lúc này không cảm thấy lạnh gì.

Có điều nếu Tổ Hàng đã tỉnh thì chúng tôi cũng tính toán đi về. Chỉ là trên đường về, Tổ Hàng lái xe, vừa ra khỏi tiểu khu này đã nói: “Tới nhà Kim Tử ăn cơm. CÓ hai việc quan trọng cần nói với bọn họ, cũng để cùng có sự phòng bị.”

Tôi nhìn về phía Tổ Hàng đang lái xe, tuy rằng anh ấy đã tỉnh nhưng vẫn có thể thấy được vẻ mệt mỏi.

Nhưng anh ấy đã nói bằng vẻ chắc chắn như vậy, tôi cũng không nên thắc mắc làm gì.

Ở trên xe, tôi lấy điện thoại muốn gọi về cửa hàng, nhưng lại không biết phải nói gì, không biết phải giải thích như thế nào. Cứ cầm điện thoại trong tay vuốt qua vuốt lại, đến khi vào khu nhà chị Kim Tử tôi mới hạ quyết tâm gọi điện thoại về cửa hàng.

“Anh Đàm!”

“Cô còn biết gọi về cho anh à? Hôm nay cô làm gì? Dù trong cửa hàng không có việc thì cũng không thể bỏ làm như vậy. Anh nói cho cô, đừng tưởng bà chủ mang cô ra ngoài một hai lần như vậy là cô cho rằng mình ghê gớm. Hôm nay cô tự ý bỏ việc nửa ngày, tháng này không có thưởng chuyên cần.”

“Ách, anh Đàm, em biết rồi. Hôm nay em thật sự có chuyện. Bạn trai em đột nhiên ngất xỉu nên em mới gấp như vậy, không kịp nói một tiếng đã vội đi.”

“Sao cô lại gặp nhiều chuyện như vậy? Được rồi, bây giờ cũng sắp hết giờ làm, cô cũng không cần quay lại đây nữa, thưởng chuyên cần tháng này cũng không cần cầm.” Anh ấy cứ vậy cắt đứt cuộc gọi.

Tổ Hàng liếc mắt nhìn tôi một cái, hỏi: “Không sao chứ? Bị đuổi việc?”

“Không.” Tôi cười cười, “Nếu em bị đuổi việc thì hai chúng ta sẽ thành dân thất nghiệp lang thang, ai sẽ nuôi cái nhà này chứ?”

Tổ Hàng cũng cười.

Ở trong nhà chị Kim Tử, chúng tôi cũng gọi Linh Tử và Tiểu Mạc tới. Khi ăn cơm lại là một bàn lớn đầy đủ mọi người. Ai cũng không nói những gì khiến mọi người không thoải mái.

Chỉ sau khi dì bảo mẫu đưa Hạnh Phúc ra ngoài chơi, chúng tôi mới kể chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay.

Sau khi nghe xong chuyện, Kim Tử nói: “Sầm Hằng là thứ nhất, Chu Gia Vĩ là thứ hai, mà lần này lại trực tiếp ra tay với Sầm Tổ Hàng. Cách hành động này quá khác biệt với Ngụy Hoa. Không hề giống như tiến hành theo kế hoạch mà như đang trả thù ân oán cá nhân.”

Linh Tử chống đũa, nói: “Hiện tại người phía sau đã không còn là Sầm Tổ Hàng như lúc trước, cũng không phải Ngụy Hoa mà là một kẻ khác. Rất nhiều chuyện xảy ra chứng tỏ còn có Boss phía sau, nhưng chúng ta lại không có chút manh mối nào.”

Tiểu Mạc nói: “Hay là thế này. Để Sầm Tổ Hàng giả vờ quy phục, nói với Ngụy Hoa là muốn tiếp tục nhiệm vụ, sau đó làm vô gian đạo chui vào đánh địch ở bên trong, điều tra kẻ kia…”

“Tôi không đồng ý!” Tôi lạnh giọng nói. Tôi không muốn để Tổ Hàng quay lại. Lúc này mà anh ấy quay lại thì tôi không biết sẽ phải mất anh ấy trong bao lâu.

“Tôi cũng không đồng ý!” Chị Kim Tử ủng hộ tôi, “Quay lại còn không phải là sẽ nguy hiểm hơn sao? Đi kiểm tra camera của tiểu khu kia, nhìn xem có kẻ nào khả nghi tiếp cận nhà bạn trai Y Y không. Sau đó sẽ điều tra theo hướng đó.”

Chồng chị Kim Tử nói: “Như vậy thì dù chúng ta nhờ quan hệ để có dữ liệu camera khu đó thì số lượng dữ liệu cũng rất lớn.”

“Lớn thì có gì mà lo, có hai kẻ cả ngày chỉ ở nhà chơi trò chơi, không đi làm gì, hai bọn họ đều đã mốc meo rồi.” Chuyện này cứ như vậy là bàn xong.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.