Lần này Linh Tử đã nhận ra sự biến đổi của tôi, hỏi nhỏ: “Làm sao thế?”
“Nữ quỷ áo đỏ kia, ở bệnh viện ban nãy ấy, đang ở bên kia đường bảo tôi đi qua.” Tôi cúi đầu, không nhìn cô ta, cố gắng không suy nghĩ đến cô ta, coi như không nghe không nhìn thấy là được.
Nhưng âm thanh kia vẫn truyền tới trong đầu tôi.
Linh Tử cầm cái bàn đứng lên, hướng tới nơi tôi vừa nhìn, lạnh giọng mắng: “Con mẹ ngươi cút sang một bên đi. Nên đi chỗ nào thì đi đi. Đến đây ta sẽ đá chết ngươi. Đừng tưởng mặc bộ áo đỏ là lợi hại, ta đây còn lợi hại hơn.”
Tôi kinh sợ, quả thật tôi chưa từng nghe anh ta mắng chửi người khác như vậy. Tôi cho rằng anh ta sẽ dùng bùa chú, không ngờ anh ta lại dùng biện pháp trực tiếp như vậy.
Tôi lại nhìn sang bên kia, nữ quỷ kia đã không thấy đâu, đưa tay giật nhẹ Linh Tử để anh ta ngồi xuống.
Linh Tử ngồi xuống liền quay sang Chu Gia Vĩ bên cạnh: “Chu tổng, khiến anh chê cười rồi. Anh nhìn Vương Khả Nhân xem, cô ấy còn mắng người chửi quỷ lợi hại hơn, trông vậy nhưng không bình thường đâu. Phụ nữ loại này, ngũ tệ tam khuyết, số mệnh sống cô độc quãng đời còn lại. Nếu anh muốn theo đuổi cô ấy thì tôi thấy anh nên cẩn thận. Mạng của anh tùy anh quyết định.”
Tôi?! Tôi mắng chửi người khi nào? Sao tôi lại sống cô độc quãng đời còn lại? Ngẫm lại, tôi và Tổ Hàng ở bên nhau, dưới cái nhìn của người khác thì chính là sống cô độc quãng đời còn lại. Cho nên tôi không nói gì.
Chu Gia Vĩ cười nói: “Sao anh lại biết tôi muốn theo đuổi cô ấy?”
Linh Tử cười ha hả: “Tính ra thế. Phía sau chuyện này lắm phiền toái lắm, anh đừng tranh vũng nước đục này.”
Tôi hỏi: “Anh… tính khi nào? Tính như thế nào?”
Linh Tử không trả lời tôi, bắt đầu từng miếng từng miếng ăn vào. Những người khác trong quán ăn khuya cũng không bởi vì Linh Tử mắng chửi người mà có hành động gì. Ở những quán ăn khuya như này, uống rượu rồi mắng chửi người, thậm chí là đánh nhau có rất nhiều, ai mà để ý tới những cái này?
Tôi cũng bắt đầu ăn, đến giờ này cũng rất đói rồi, hơn nữa tôi còn mong đêm nay có thể gặp Tổ Hàng. Ăn no, thức cả đêm cũng sẽ không mệt.
Chu Gia Vĩ không ăn, cứ kệ bát trước mặt. Có lẽ ăn không quen quán ven đường, cũng có lẽ là hôm nay đối với anh ta đã là quá nhiều chuyện.
Còn chưa ăn xong, điện thoại của tôi vang lên. Nhìn số trên màn hình điện thoại, là ba tôi, lòng tôi trầm một chút. Hiện tại tôi chỉ có thể nói thật với ông, đối phương là Tổ Hàng, hẳn ông sẽ không có ý kiến gì nữa.
Bấm nghe điện thoại, tôi nói: “A lô, ba, con đang ở bệnh viện. Dạ, đêm nay con không về đâu. Khúc Thiên tỉnh rồi. Vâng, Khúc Thiên.”
Thực ra trong điện thoại thì ba tôi hỏi là “Sầm Tổ Hàng đã về?” Tôi trả lời ông là “Khúc Thiên”, bởi vì Chu Gia Vĩ còn ở bên cạnh, nói như vậy hẳn ba tôi nghe vẫn có thể hiểu được. Ba tôi do dự một hồi lâu mới nói: “Vậy con chăm sóc cho mình cẩn thận một chút. Có ai ở cạnh con không?”
“Dạ, Linh Tử cũng ở đây.”
“Vậy được, ngày mai còn phải đi làm, con nghỉ ngơi đi.”
Tôi gật đầu, cúp điện thoại.
Chu Gia Vĩ liền nói: “Đêm em nay em không về?”
“Phải.” Tôi đáp, cũng không có bất cứ lời giải thích gì.
Anh ta nói: “Anh cũng không về. Anh trông mẹ anh. Hôm nay bà như vậy… Hy vọng ngày mai bà có thể tỉnh lại.”
Đối với chúng tôi mà nói, Khúc Thiên đã tỉnh, Tổ Hàng đã quay về, tin này đã hoàn toàn làm lu mờ chuyện mẹ của Gia Vĩ. Nhưng trong lòng của Gia Vĩ thì mẹ anh ta mới là quan trọng nhất.
Linh Tử nói: “Yên tâm, bà chỉ bị một vật âm dán trên lưng hút lấy dương khí mà thôi.”
“Vậy vì sao lại cần người có âm khí sờ vào mới được? Sao trên người Khả Nhân lại có âm khí?” Chu Gia Vĩ hỏi.
Tôi hơi sửng sốt một chút, vấn đề này không tiện để trả lời. Trên người tôi là âm khí của Tổ Hàng, tôi không nghĩ đã 3 tháng rồi mà nó vẫn còn nặng như vậy. Vấn đề này tôi thật không có cách nào trả lời.
Linh Tử cũng chỉ cười ha hả mà thôi.
Vốn dĩ Linh Tử muốn cùng tôi quay lại vào trong bệnh viện, nhưng anh ta nhận được điện thoại của Tiểu Mạc. Hình như Tiểu Mạc gặp chuyện gì đó, anh ta không dám gọi về nhà, đành gọi Linh Tử tới cứu mạng. Có đôi khi tôi cảm thấy phú nhị đại Mạc thiếu gia này cũng có uất ức.
Linh Tử vẫn rời đi. Còn lại đứng trước cổng bệnh viện là tôi và Chu Gia Vĩ. Chúng tôi chậm rãi đi tới khu nằm viện, phòng của mẹ anh ta ngay sát phòng của Khúc Thiên cho nên đường đi của chúng tôi là giống nhau.
Chỉ là đã hơn nửa đêm, chỉ có hai chúng tôi ở trên đường, cảm giác thật không tốt.