Ume lúi húi cuốc đất dọc theo hai bên đường từ cổng nhà vào đến cửa Jeon Gia. Công việc này cô đã làm từ bốn ngày trước đến hôm nay mới gần hoàn tất. Cô cuốc thêm vài cái nữa rồi mới dừng lại, nhìn một lượt thành quả công sức của mình mấy ngày qua mà bất giác mỉm cười.
Giờ chỉ còn gieo hạt nữa là xong.
Kim Seok Jin từ bên ngoài bước vào. Nhẹ nhàng chào hỏi Ume một tiếng.
" Người mà Kim tổng đưa đến làm việc tốt không cô Han."
" Là cậu Seok Jin à? Rất tốt, họ cũng đã giúp tôi sửa sang lại nơi này rất vừa ý tôi."
" Vậy thì tốt rồi, Kim tổng trước khi đến Hồng Kông có nhắn lại là bất cứ khi nào cô cần giúp đỡ, cứ nói với ngài ấy. Ngài ấy sẽ hết lòng giúp cô."
" Cám ơn."
Ume mỉm cười, nói chuyện được một lúc thì Jin cũng rời đi. Cô lại bắt tay vào việc gieo hạt giống của mình. Mãi đến khi chiều tà mới xong.
Ume đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán mình. Cô chạy ra cổng nhà, đứng đó nhìn vào trong mỉm cười một cách hài lòng.
Tay Ume đưa vào túi, chậm rãi lấy ra một bức ảnh cũ kỹ. Bức ảnh cô lấy trộm dưới gối của Jungkook ngày trước.
Bức ảnh người phụ nữ mỉm cười tươi tắn ôm trọn một cậu bé trai trong lòng.
Ume từ từ đưa bức ảnh ấy lên trước mặt.
Xích đu đã được dựng lên.
Hồ nuôi cá cũng đã được xây lại.
Giờ chỉ còn chờ những hạt giống kia nảy mầm ra hoa nữa là hoàn thành.
Nơi này sẽ quay trở lại những ngày trước kia.
Những ngày êm đềm hạnh phúc của Jungkook và mẹ cậu.
_____
Ume bước ra khỏi phòng tắm, cô cầm điện thoại lên gọi một cuộc gọi. Đầu dây bên kia sau hai hồi chuông liền bắt máy.
" Alo."
" Chào cậu Yoongi. Là tôi, Ume đây."
" À, lâu quá không gặp. Cô vẫn khoẻ chứ?"
" Tôi vẫn khoẻ, còn cậu?"
" Tôi cũng vậy. Mà cô gọi tôi có việc gì không?"
" Dạ, tôi nghe nói dạo gần đây cậu đang ở Hàn Quốc. Vậy ngày mai cậu có thể đến Jeon gia gặp tôi một chút được không?"
" Có việc gì sao?"
" Cũng không có gì quan trọng, chỉ là chút việc liên quan đến Jeon gia. Cậu sẽ đến chứ?"
" Được, vậy sáng mai nhé?"
" Dạ, cám ơn cậu."
" Ừm, mai gặp."
Ume cúp máy, chậm rãi đặt điện thoại xuống. Sau đó cô đưa tay cầm lấy bức ảnh được để ở bên cạnh. Jeon gia đã được phục hồi lại như trước đây rồi.
Cô cho bức ảnh ấy vào trong một phong bì thư, còn kèm theo cả bức ảnh Jeon gia bây giờ mà cô vừa chụp lúc chiều. Sau đó Ume lấy ra giấy bút, chăm chú viết một lá thư.
Hàn Quốc đến Hồng Kông.
Gửi thiếu gia Jungkook.
Thiếu gia, cám ơn cậu vì đã tốt với tôi như vậy. Tôi thật vô cùng biết ơn cậu.
Jeon gia bây giờ đã được khôi phục lại y như trước đây. Có lẽ điều này cũng không còn quan trọng với cậu nữa. Tuy nhiên, nơi này vẫn mãi mãi là nhà của thiếu gia. Đợi một thời gian nữa khi mầm hoa hướng dương kia lớn lên, chúng sẽ nở ra những bông hoa rực rỡ.
Hy vọng thiếu gia sẽ quay về đây, như thăm hỏi một chốn kỉ niệm.
Thân gửi.
Han Ume.
______________
" Được rồi, khi nào xong việc tôi sẽ gọi."
Tài xế gật đầu một cái rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi. Min Yoongi cũng xoay người chậm rãi bước vào bên trong Jeon gia. Nhưng chỉ vừa qua cổng, anh đã phải ngừng lại vì ngạc nhiên.
Nơi này bây giờ, thật giống với kí ức của hai mươi năm trước.
Khung cảnh này, sao mà quen thuộc đến vậy.
" Cậu Yoongi, mời vào."
Ume đứng ở cửa nhà, mỉm cười gọi anh một tiếng. Min Yoongi cũng lấy lại vẻ mặt bình thường, từ tốn đi vào trong.
" Cậu Yoongi, mời ngồi."
" Cám ơn."
" Cậu dùng trà đi."
" Trà thơm quá."
Yoongi cầm tách trà uống một ngụm, sau đó chậm rãi nhìn Ume hỏi.
" Cô gọi tôi đến đây là có chuyện gì?"
" Cậu chờ tôi một lát."
Ume đứng dậy, đi tới cái tủ bên cạnh lấy ra một cái phong bì lớn đưa cho Yoongi. Anh cầm lấy, thắc mắc liền mở ra xem.
" Cậu đọc thử đi."
" Chuyển nhượng? Sao lại chuyển nhượng căn nhà này cho tôi?"
" Nói cho sang, thì đây là Jeon gia. Nhưng nói trắng ra, thì đây là căn nhà kỉ niệm của mọi người."
Yoongi đưa cặp mắt khó hiểu nhìn Ume, cô chỉ mỉm cười nhìn xuống chân mình, chậm rãi nói.
" Nền nhà, dù cho có được dát vàng. Thì bên dưới cũng chỉ là đất. Dù có ra sao, nhà dù có sang trọng hay nghèo nàn, vẫn là nơi gọi là mái ấm. Ai cũng ao ước có nhà, có chốn quay về. Cậu Yoongi cũng vậy mà phải không?"
"..."
" Nếu cậu không nhận nó, thì xin hãy giữ lại. Coi như là để đó cho Ami sau này. Ít ra dù ghét dù thương, cũng phải để con cháu thắp một nén nhang cho Jeon lão gia và cố phu nhân mới phải."
" Vậy...cô sẽ đi đâu?"
" Cô nhi viện đã được Kim Taehyung xây dựng lại. Tôi muốn về đó, nuôi dạy những đứa trẻ mồ côi, lang thang. Hy vọng chúng nó sau này sẽ giống như tôi, may mắn gặp được người tốt như mọi người. Có được cuộc sống tốt một chút."
Yoongi mỉm cười. Có chút gì đó cũng đã thông rồi. Cây có cội có nguồn, con người ai cũng có cha mẹ ông bà. Có ghét bao nhiêu, có hận bao lần. Cuối cùng vẫn là bậc sinh thành.
Một nén nhang, cũng nên thắp cho họ.
" Được."
Min Yoongi nói một lời, rồi cầm bút lên kí vào giấy chuyển nhượng. Một lúc sau anh rời khỏi Jeon Gia. Lúc chuẩn bị bước lên xe, anh đột nhiên xoay người lại hỏi Ume một câu.
" Ume, sao này... sẽ còn gặp lại nhau chứ?"
" Núi non vẫn còn ở đó, bồ công anh nếu muốn bên cạnh. Sẽ tự theo gió bay đến. Núi hứa sẽ mãi chờ đợi, chờ một cơn gió mang theo cánh bồ công anh bay đến."
Min Yoongi lần nữa mỉm cười, anh nhìn cô lần nữa rồi quay người rời đi. Ume cũng chỉ đứng ở đó nhìn theo bóng anh. Chiếc xe dần lăn bánh, mang theo một người đi xa.
Lần cuối cùng ở lại căn nhà này, cô sẽ nhìn ngắm nơi đây thật kỹ một lần nữa. Biết bao kỉ niệm ở đây.
Lần đầu cô gặp Jungkook, lần đầu gặp Ami. Gặp lại Kim Taehyung.
Và gặp gỡ Min Yoongi.
Đều là ở nơi đây.
" Thiếu gia, Hồng Kông tuy xa nhưng cùng chung một bầu trời với Hàn Quốc. Gửi ngàn vì sao đến cậu, hy vọng cậu sẽ mãi mãi hạnh phúc...bên cạnh vì sao sáng Kim Taehyung."
_______
Cũng đã hai tháng kể từ khi Ume rời khỏi Jeon Gia, Min Yoongi ngày nào cũng đứng trước cổng Jeon gia. Căn nhà đóng chặt cửa, trống rỗng.
Không còn ai ở đây nữa, cũng không còn tiếng nói cười của một người.
Hôm nay anh cũng đến, nhưng nán lại lâu hơn mọi hôm. Anh chậm rãi mở cổng đi vào bên trong.
Nhìn xung quanh, thật giống với khi mẹ anh còn ở đây. Chỉ thiếu một thứ, hoa hướng dương.
Min Yoongi cầm theo bình nước, cẩn thận tưới lên những mầm cây đã vươn lên khỏi mặt đất.
Anh trầm ngâm suy nghĩ gì đó, rồi đặt bình nước xuống nhanh chóng chạy ra khỏi Jeon Gia.
_____
" Ăn đi con, ăn nhiều một chút."
" Cô Ume cũng ăn đi ạ."
" Được."
Ume vui vẻ gắp thức ăn cho bọn trẻ. Những đứa trẻ gầy nhom được đưa đến đây vào hai tháng trước, giờ đây cũng đã tròn trịa được chút nào rồi.
" Ăn xong thì phải đánh răng, rồi mới được đi chơi biết không?"
" Dạ."
" Ngoan lắm."
Đám trẻ ăn xong thì chạy ra phía sau đánh răng, còn ngoan ngoãn tự rửa bát của mình. Ume rất vui, cô đứng đó chăm chú nhìn chúng, bỗng một tiếng gọi cất lên.
" Ume."
" Cậu Yoongi.."
" Ume...bồ công anh, bay đến rồi."
Ume nhẹ nhàng đứng lên, cô nhìn Yoongi ở phía trước. Anh đã đến đây tìm cô.
" Vậy sao?"
" Ừm, đến rồi."
" Tôi cũng...đang chờ đợi."
Ume mỉm cười, trong nắng mai. Hai thân ảnh cười tươi rạng rỡ nhìn nhau. Xung quanh là những đứa trẻ đang vui vẻ ca hát. Khung cảnh ấm áp này, thật là một bức tranh tươi đẹp.
Thì ra, niềm vui lại có thể đơn giản đến vậy.
Gặp đúng người, ta có thể vui vẻ cả đời. Tươi cười cả đời.