Chỉ còn lại một mình Ume ngơ ngác nhìn theo bóng Jeon Jungkook chạy vụt đi. Đôi bàn chân của cậu chạy không ngừng nghỉ, chạy trên con đường dài đằng đẵng và cũng như đang chạy trên từng giây từng phút mạng sống của Kim Taehyung dần trôi vậy.
Bởi cậu biết rằng, Kim Namjoon sẽ không bao giờ vì bất cứ điều gì mà ngừng tay.
Hai ngày trước, một lá thư được gửi đến Kim Gia với nội dung.
" Nếu muốn gặp RM để đàm phán, hai ngày sau hãy đến Paris. Sẽ có người chờ sẵn để đón câu. "
Kim Taehyung vừa đọc xong bức thư, thì hắn đã biết rõ những gì mình sắp phải gặp. Nhưng có một động lực vô hình nào đó, đang thôi thúc hắn.
Hãy đi đến Paris.
_______
Kim Taehyung lãnh đạm bước đến cửa của một cái nhà kho lớn. Phía trước có Jung Hoseok đang mỉm cười nhìn hắn, gã đưa tay lên hướng vào bên trong ý như mời hắn đi vào. Park Jimin đứng bên cạnh chỉ biết thở dài một hơi.
Thì ra Kim Namjoon từ lâu đã biết được V chính là Kim Taehyung. Vậy là chuyến đi đến Hàn Quốc ngày trước, cũng chính để dò xét hắn. Thế mà Namjoon một chữ cũng không tiết lộ với Jungkook, đủ để nhìn rõ sự thông minh của anh. Vừa tinh tường, vừa am hiểu lòng người.
Kim Taehyung một thân một mình bước vào trong, đàn em chỉ được ở bên ngoài để canh giữ, không được vào trong cùng. Bên trong, Kim Namjoon ung dung ngồi trên một chiếc ghế lớn, đối diện còn có một chỗ trống dành cho Kim Taehyung. Hắn bước đến, lịch sự chào hỏi.
" Chào."
" Chào cậu."
" Tôi hình như đã gặp anh ở đâu rồi?"
" Không. Chúng ta chưa từng gặp nhau."
Kim Namjoon bật cười trào phúng, lần gặp mặt trước kia là lúc ở quán bar. Nhưng bởi vì Kim Taehyung nóng lòng mang Jungkook đi, làm gì lại để ý đến những người cùng bàn với cậu chứ. Kim Namjoon dĩ nhiên là chối bỏ lần gặp mặt vô tình đó rồi.
" Được rồi, thảo luận vấn đề chính chứ, V?"
" Được."
_____
Jungkook chạy đến nhà kho lớn ở ngoại thành, đây là nơi vừa rộng rãi nhưng cũng vừa khó tìm. Là chỗ rất thích hợp để Namjoon thủ tiêu đối thủ. Cậu nhìn thấy những thi thể của đàn em Kim Taehyung nằm lăn lóc ở đường đi thì lại càng hốt hoảng hơn, vội vàng chạy vào.
" Namjoon dừng lại!"
" Jungkook! Hãy để cho Namjoon làm chủ chuyện này."
Jeon Jungkook chạy đến liền bị Jung Hoseok chặn lại ở bên ngoài. Đôi co một lúc gã cũng nhất quyết không cho cậu vào, chẳng còn cách nào khác là cậu phải tự mình vượt qua. Jungkook nhào tới vung nấm đấm về phía Hoseok nhưng hắn liền tránh sang một bên. Jungkook tiếp tục xoay người đá chân, Jung Hoseok cũng tiếp nhận những đòn đánh của cậu. Tuy nhiên gã chỉ là phản kháng chứ tuyệt đối không hề muốn tấn công cậu. Jungkook dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng cậu lại không thể lùi bước.
" Hoseok mau tránh ra!"
" Quay về đi, Jungkook."
" Tránh ra!!"
" Không thể được."
" Vậy thì đừng trách tao!"
Jungkook dùng hết sức lực nâng người đá thẳng vào bụng Jung Hoseok khiến gã lùi lại phía sau. Gã cũng không thể mãi nhân nhượng nữa, bắt đầu lao tới. Cho một cước vào vai và thêm một cước vào chân khiến cậu gục xuống. Jungkook cố gắng đứng dậy, muốn thủ thế tiếp tục đánh nhau với gã. Jung Hoseok nhăn mặt hỏi cậu.
" Tại sao mày phải bênh vực tên V đó như vậy? Vì đó là Kim Taehyung à."
" Mọi người biết rõ đó là Kim Taehyung. Nhưng vẫn không nói cho tao biết sao?"
" Jungkook, kẻ thành công là kẻ luôn bước đi một mình."
Jungkook nhếch miệng cười khẩy một cái, xem ra Jung Hoseok nhất quyết không cho cậu vào rồi. Đã vậy thì không thể nào cầu xin nữa. Bỗng Jimin từ đâu chạy tới, ôm chặt gã lại, khẩn trương nói với cậu.
" Jungkook! Còn không mau đi đi!"
Jungkook vội gật đầu rồi chạy vào bên trong, Jung Hoseok ở ngoài liền vùng ra khỏi cái ôm của Park Jimin, muốn đuổi theo Jungkook, nhưng Jimin lại kiên quyết kéo tay gã lại, nhỏ giọng khẩn cầu.
" Jimin! Sao em lại?"
" Hoseok à! Lần này thôi..."
Jimin siết chặt cánh tay Jung Hoseok, đưa ánh mắt đầy khẩn cầu nhìn gã. Hoseok thừ người, nhìn theo bóng lưng Jungkook đang chạy vào trong. Chẳng lẽ... thật sự không còn là mức độ lợi dụng nữa.
Lần này thôi...
Duy nhất lần này thôi...
Bằng không sẽ không kịp nữa...
Những tên bắn tỉa lắp đặt nòng súng hướng về phía Kim Taehyung. Tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ còn đợi hiệu lệnh từ Kim Namjoon. Xung quanh những tên đàn em của Kim Taehyung đang canh gác bên ngoài cũng đã bị hạ gục tất cả. Hắn giờ đây như một thân một mình đứng giữa biển lớn, chưa biết mạng sống này có thể còn giữ được không. Kim Namjoon mỉm cười, anh đứng dậy đưa ánh mắt nhìn về phía tên bắn tỉa ra hiệu.
* Phập*
Một viên đạn được bắn ra, xượt dài trên má phải của Kim Taehyung. Nhưng hắn vẫn đứng yên ở đó, không động đậy. Không hề có ý định phản kháng hay bỏ trốn. Điều này khiến Kim Namjoon thật sự rất ngạc nhiên.
" Cậu có lẽ không đến đây vì đàm phán nhỉ?"
"..."
" Vậy cậu đến đây vì cái gì?"
" Tôi đến đây vì một sự tin tưởng. Tin tưởng vào chút lương tâm của người đó."
Kim Namjoon nheo mày, anh ra hiệu cho đám bắn tỉa tiếp tục tấn công. Lần này từng đợt súng đã liên tục được đỗ xuống phía Kim Taehyung. Nhưng không biết từ đâu, một vài tên bắn tỉa đã bị bắn chết bởi một ai đó.
Jeon Jungkook từ bên ngoài chạy vào, nâng khẩu súng có trong tay bắn chết một số tên. Đến khi súng cậu hết đạn, bọn chúng mới vào thế sẵn sàng, một vài tên tập trung vào Kim Taehyung, còn một vài tên bắt đầu chuyển đổi mục tiêu sang cậu.
" Dừng lại mau!"
Kim Namjoon thét lên, nhưng từng loạt súng vẫn không ngừng phóng về hướng Kim Taehyung như vũ bão. Jeon Jungkook mặc kệ tất cả mà lao tới phía Kim Taehyung, dù hắn lúc này chỉ biết trân mắt nhìn cậu.
* Phập*
" A...."
Một viên đạn ghim thẳng vào chân Kim Taehyung làm hắn gục xuống. Jungkook mở to mắt hốt hoảng, cậu lại càng chạy nhanh hơn nữa. Bàn tay vươn tới phía trước sắp chạm được vào áo Kim Taehyung, bỗng viên đạn lạc hướng phóng tới trúng vào vai trái Jungkook. Cậu không hề bận tâm, dùng lực kéo mạnh hắn về phía mình mà ôm chặt vào lòng.
" Khốn khiếp!"
Kim Namjoon chửi thề một tiếng sau đó liền rút súng ra, thẳng tay bắn gục những tên bắn tỉa đang ẩn nấp kia. Cũng bởi trước giờ, Jeon Jungkook chưa từng tiết lộ thân phận với người ngoài. Thế nên dù là đàn em lân cận, cũng đều cho rằng RM chính là Kim Namjoon. Vì vậy ngày hôm nay thấy Jungkook ở đây, không một ai biết được mình cần phải nương tay.
" Jungkook...em chảy máu rồi.."
" Tại sao?"
"..."
" Tại sao biết rõ đây là bẫy mà vẫn tới chứ!"
" Vì muốn gặp em."
"..."
" Vì nhớ em."
__________
Căn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt đèn, vị bác sĩ mệt mỏi bước ra. Vui mừng thông báo rằng bệnh nhân đã không sao. Jungkook được chuyển đến phòng hồi sức, lượng máu chảy ra khiến cậu bất tỉnh trước khi được đưa đến bệnh viện. Kim Taehyung nhẹ nhàng mở cửa vào, chân phải bước đi hơi khập khiễng do viên đạn bắn trúng, nhưng đã được sơ cứu và băng bó kịp thời.
Hắn ngồi xuống cạnh giường Jungkook, bàn tay vươn tới chạm nhẹ vào gò má cậu. Gương mặt này khi ngủ trông thật yên bình và hiền hòa. Như một bông hoa hướng dương nhỏ lúc chiều về, không quá rực rỡ nhưng lại dịu nhẹ. Khiến trái tim của Kim Taehyung chưa bao giờ ngừng xao xuyến.
Chuyện tình này bắt đầu từ những ngày còn ngây thơ, lúc mà Kim Taehyung còn ngây ngốc ngồi ở vỉa hè nhìn lên khung cửa sổ của ngôi trường danh tiếng. Gương mặt lạnh lùng và vô cảm của Jungkook như một thứ gì đó khiến hắn xao động. Có lẽ những quan tâm này chính là bắt đầu từ lúc ấy.
Những năm qua, Jungkook đã làm những gì, đã giết bao nhiêu người. Kim Taehyung dù có ngốc cũng vẫn nghĩ ra. Vốn dĩ cho rằng dĩ vãng ngày ấy, vô tình gặp lại nhau cũng không cần nhắc lại làm gì.
Nhưng.
Khi Kim Taehyung nhìn thấy Jeon Jungkook gặp ác mộng.
Hắn chợt nhận ra, con người này có thể lại chẳng tàn nhẫn đến vậy.
Bởi vì sao Jungkook giết bao nhiêu người, nhưng trong cơn ác mộng đó. Chỉ có mỗi hình ảnh của Hwan Hajoon?
Vì thật sâu trong thâm tâm cậu, có một sự day dứt. Jungkook có lẽ không nhận ra, nhưng có lẽ cậu đã có cảm giác thương cảm, một chút tội lỗi. Đôi khi là sợ hãi. Tất cả đều thể hiện một thứ duy nhất.
Jungkook cảm thấy có lỗi với Hwan Hajoon.
Jungkook biết ăn năn.
Từ khi đó, Kim Taehyung đã cho rằng hắn có thể xoay chuyển được tâm tư của Jungkook. Dù là chút ít, chỉ cần cậu có thể ấm áp hơn, tình cảm hơn. Hắn cũng sẽ chấp nhận. Chỉ khi Jungkook sống lương thiện hơn.