Bữa tối, mỗi người một tô mì thịt bò ăn đến hăng say.
Đường Tang cũng chứng minh cho cô thấy anh không hề kén ăn, không chê hành, không chê mặn, không chê cà rốt và cà chua. So với Diệc Cẩn, anh chàng này mới giống người phàm. Miễn là cái gì cô nấu, anh đều ăn bằng sạch.
Không so sánh thì sẽ không tổn thương. Chồng cũ không những kén ăn, mà còn kén đến thần quỷ phát cáu. Không ăn hành, không ăn rau củ, thịt không được quá dai, không thích những thứ có vị quá đậm. Y như một vị cao tăng khổ tu sắp đắc đạo phi thăng. Chờ hắn phi tăng, cô sẽ là người đầu tiên lập cho hắn một toà miếu, mỗi ngày cúng hai nén nhang.
"Em lại nghĩ tới ai mà thẫn thờ rồi?"
Lê Hoan nhìn sang, thấy tô mì đường kính 20cm bị anh chén sạch trong mấy phút có chút trợn mắt. Lại nhìn tô mì còn phân nửa trong bát của mình.
Đường Tang ăn xong cũng không đứng dậy, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, trên môi nở nụ cười dịu dàng. Chỉ thiếu điều chống hai tay dưới cằm cười ngây ngô, y như một con cún to xác thích làm nũng lăn lộn. Lê Hoan ăn không được bao nhiêu, chợt nói một câu:
"Hình như gần chín giờ rồi."
Ý là: muộn rồi, anh về đi.
Đường Tang hiểu ý, không dây dưa thêm, trước khi đi còn mang bát rửa thật sạch.
......
Sáng hôm sau, Lê Hoan thay đồ đi ra ngoài. Còn nhờ anh chủ bán nước tương nhà bên coi nhà hộ.
Cô tới công ty của Diệc Cẩn xin nghỉ việc. Lê Hoan học thiết kế thời trang bốn năm, sau khi ra trường liền làm việc cho Diệc Cẩn. Sau này kết hôn, hắn nói cô không cần mỗi ngày đến công ty, nên Lê Hoan thiết kế tự do, rảnh rỗi thì thiết kế lễ phục cho mấy minh tinh. Nhưng hồ sơ của cô vẫn ở công ty đó, muốn xin làm chỗ khác thì phải đi rút hồ sơ. Cô không muốn sau này đi làm sẽ chạm mặt chồng cũ.
Nhân viên tiếp tân thấy cô giật mình há hốc miệng, cúi đầu chào:
"Phu nhân"
Lê Hoan lắc đầu phất tay:
"Đừng gọi tôi như vậy nữa, gọi chị Lê hoặc gọi Lê Hoan là được rồi."
"Vâng. Phu... Chị Lê Hoan, chị muốn tìm ngài Diệc sao? Hiện tại ngài Diệc đang có chút việc, có lẽ phải chờ một lúc. Với lại..." Ánh mắt tiếp tân có phần né tránh. "Vừa rồi em thấy có một cô gái xinh đẹp muốn gặp ngài ấy."
Lê Hoan nghe vậy liền hiểu, có lẽ là hoa đào nào đó của chồng cũ. Nhưng mà giờ thì liên quan cái đếch gì đến cô. Hiện tại dù hắn có lên giường chơi 3P với ai cô cũng chẳng quan tâm nữa.
"Tôi lên phòng nhân sự, thông báo trưởng phòng một tiếng giúp tôi."
Lê Hoan kéo dây túi xách quay người đi tới thang máy.
Bỗng cửa thang máy tinh một tiếng mở ra, cô gái mặc váy màu hồng phấn nhảy nhót từ bên trong đi ra, nụ cười tươi rói như vừa trúng số giải nhất. Phía sau là người đàn ông vẻ mặt bất đắc dĩ chầm chậm đi phía sau. Ba người chạm mặt, hiển nhiên ai cũng nghĩ không tưởng sẽ gặp đối phương ở chỗ này.
"A, chị dâu, sáng tốt lành nha."
Diệc Cẩn và Lê Hoan đã li hôn, nghe được tiếng "chị dâu" cảm thấy vô cùng khó xử. Diệc Cẩn không nói với con bé này là hai người đã li hôn rồi à?
"Sao em lại tới đây?" Diệc Cẩn hỏi.
Lê Hoan đáp một tiếng:
"Tới xin nghỉ việc."
Mọi người ở công ty tôn trọng cô là vì cô là vợ hắn. Nếu sau này tin cô với hắn truyền ra ngoài, không biết quan hệ với mọi người còn hoà hoãn như vậy không. Có người yêu thì cũng có người ghét. Lê Hoan ngồi vào vị trí trưởng phòng thiết kế lâu như vậy hiển nhiên chắn đường của rất nhiều người. Tính đi tính lại thì vẫn nên xin nghỉ.
"Tại sao chị lại xin nghỉ?" Hà Mộng Ân thốt lên một câu, vẻ mặt bất ngờ mở to hai mắt. "Chị là trưởng bộ phận thiết kế, nếu chị nghỉ thì còn ai chèo chống nữa. Em vừa xin vào bộ phận thiết kế... Còn tưởng sẽ được làm việc với chị đâu. Chị đừng nghỉ mà..."
Có cái *** ấy!!!
Nếu con bé này đã xin vào chỗ đó, cô càng muốn xin nghỉ. Tượng tượng mỗi ngày đều phải nhìn bản mặt "íu đúi" của cô ta, Lê Hoan cảm thấy như ngồi trong nhà xí tự hoại.
Có lẽ bản năng của phụ nữ là ghét mấy sinh vật thảo mai, ra vẻ.
Lê Hoan chán ghét Hà Mộng Ân ra mặt, chỉ thiếu điều cầm khăn tay che mũi lùi ra xa. Mấy nhân viên đi qua, ai có mắt đều hiểu phu nhân tổng tài không vừa mắt cô gái kia. Âm thầm đánh dấu X cho Hà Mộng Ân.
Hà Mộng Ân không ngu, cô ta đương nhiên biết Lê Hoan chán ghét mình, càng như vậy cô ta càng muốn làm Lê Hoan ghê tởm. Cô ta hoảng sợ a một tiếng lùi lại, nép vào gần Diệc Cẩn như chim non tìm chim mẹ, run run ủy khuất:
"Em, em xin lỗi nếu làm chị phật lòng... Em ăn nói không được tốt, trước nay có gì cũng nói thẳng ra. Em..."
Cùng là "ăn nói không được tốt", Lê Hoan chợt nghĩ tới anh chủ bán tương, chợt thấy anh ta sáng sủa hơn hẳn. Có Đường Tang làm nền, Hà Mộng Ân "ăn nói không tốt" quả thật làm người chán ghét.
"Nếu ăn nói không được tốt thì về học lại lớp mầm đi, tôi không có thời gian ngồi sửa lời cho cô."
"Vậy chị cho em biết em làm sai điều gì, em sẽ sửa." Đúng vậy, nãy giờ cô ta không nói một lời nào xúc phạm tới Lê Hoan, về lý thì cô ta chẳng làm gì sai cả.
Chẳng qua:
"Đôi khi không thích một người chẳng cần lí do gì cả. Mà nếu cô muốn có lí do vì sao tôi không thích cô ấy, à, là do tôi không yêu cô. Được chưa?" Ghét người còn phải đòi lí do nữa á? Muốn cái gì? Phong thủy không hợp? Hay là phải nói toẹt ra là bà đây ngứa mắt mày? Cứ phải nói ra mới vừa lòng nhau.
"Em..." Hà Mộng Ân cảm thấy mười sáu năm ăn học của bản thân không có cái ích gì vào lúc này, phút chốc cô ta chẳng thể nghĩ ra một lời nào để phản bác. Vì thế cô ta nhìn Diệc Cẩn - người đàn ông vẫn im lặng từ lúc hai người lời qua tiếng lại từ nãy tới giờ. Lại thấy Diệc Cẩn nhìn Lê Hoan không chớp mắt, đôi môi còn hơi nhếch lên như đang cười.