Thôi nha! Đời chỉ nghe mời gái uống nước ép, uống rượu quý, chứ chưa nghe ai lại mời uống nước tương bao giờ. Mời tận hai ly. Hẳn là hào phóng.
Lê Hoan nhìn lên lại thấy hai vai anh run run, vẻ mặt nín cười đến nhăn nhó, tức khắc biết mình bị trêu chọc. Cô nghiêm mặt xoay người quay đi.
Lê Hoan gõ cửa ba cái rồi mở cửa ra. Phía sau vang lên tiếng cười hí hí vô cùng mất hình tượng của nam nhân mặt nhọ.
"Này cô bé ơi, chầm chậm thôi chớ bước đi nhanh."
"..."
"Nè cô gì ơi... Nói gì thì mình cũng là hàng xóm của nhau, chào hỏi tí đi mà."
"..."
"Tôi tên Đường Huyền Trang, cô có thể gọi tôi là Đường tăng. Tôi đang chờ Ngộ Không tới rước tôi đi thỉnh kinh. Mà cô còn muốn nước tương không? Nhà tôi ba đời làm nước tương, bao ngon bổ rẻ. Nể tình cô là hàng xóm tôi bán sỉ cho cô nhé."
Lê Hoan rốt cuộc nhịn không nổi nữa, buông vali quay lại chỉ vào mặt hắn mà quát:
"Có im đi không hả. Một ngày anh không nói thì miệng anh bị dính lại sao."
Gương mặt nam nhân xụ xuống nhanh chóng bằng mắt thường có thể thấy. Môi hắn trề ra hít hít mũi.
"Tôi, tôi chỉ là muốn làm quen với cô thôi. Người ta nói một lần gặp là trùng hợp, hai lần gặp lại là có duyên. Chúng ta gặp nhau hai lần ắt là có duyên phận. Nếu cô không thích thì tôi sẽ nói bớt đi vậy. Tôi biết đôi khi tính cách của tôi khiến người ta không thích..."
"Thôi thôi được rồi, tôi sợ anh luôn." Lê Hoan có ý nghĩ muốn quỳ lạy hắn. Mồm bảo sẽ nói ít đi, nhưng lời vẫn tuôn ra dài như máy bắn liên thanh. Cô xoa xoa trán, bất lực thở dài: "Ây, anh Đường Huyền... Anh Đường. Có gì từ từ nói. Tôi sợ nhất là khi người khác khóc. Anh đừng doạ tôi."
Người đàn ông giãy nảy lên:
"Tôi không có khóc!!!"
"Ừ ừ anh không khóc." Anh chỉ mếu máo như người ta vừa Hi*p đáp anh mà thôi.
Lê Hoan quay người cầm vali kéo vào trong, nam nhân đi theo phía sau. Không biết anh ta mò vào chỗ nào mà đèn trong phòng sáng rực. Cảnh quan trong phòng hiện lên trước mắt, đúng là căn phòng được thiết kế lên theo sự yêu thích của cô mà. Nơi này sẽ là nơi cô đặt chân sau này, có lẽ là cả đời.
Vừa quay lại, Lê Hoan liền thấy nam nhân cao lớn mặc tạp dề đang chăm chú nhìn bức tranh hoa cúc treo trên tường. Khi anh ta im lặng, quanh thân toả ra khí chất thành thục trầm ổn, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Có chút không giống ông chủ bán nước tương... Mà giống...
"Khi*p! Cái tranh này còn xấu hơn cháu trai tôi vẽ, ai lại treo nó lên tường không biết." Tuy nhiên vừa mở miệng, hình tượng trầm ổn vừa mới ra khung đã bị vỡ nát bét. Kết hợp khuôn mặt lem nhem như con mèo hoang chui vào bếp than càng khiến người đối diện muốn cười phụt cả tim gan phèo phổi ra ngoài.
Thấy Lê Hoan không phản ứng mình, anh nhấc một bên chân dài lên cho đến khi nó chạm tới công tắc đèn. Vừa vặn tạo thành một góc vuông.
"Công tắc cao một mét hai, mai sau cô có con cũng không lo bọn trẻ nghịch dại."
Lê Hoan xùy một tiếng, mặc kệ anh ta hết sờ cái này đến sờ cái khác. Tuy người đàn ông này có hơi quái dị, nhưng ánh mắt hai mươi tư năm nhìn đời của cô nói rằng anh ta là một người tâm cơ sạch sẽ. Ít nhất cái kiểu ngốc bạch ngọt này sẽ không lừa gạt cô. Nên thấy anh ta vào cô mới mặc kệ.
Người đàn ông bỏ chân xuống.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari
"Ê cô bé, cô còn chưa nói cho tôi tên của cô. Tôi cứ gọi "ê" rồi "này" thật mất lịch sự. Quý cô có thể cho tôi được biết danh xưng của cô không?"
Lê Hoan đưa mắt nhìn sang, ánh mắt người đàn ông chân thành sạch sẽ, như có thể rửa trôi những vết bẩn trong tâm hồn con người.
"Lê Hoan."
"A, cô năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"
Bộ anh ta không biết hỏi tuổi phụ nữ là điều cấm kị à.
"Hai mươi tư. Còn anh."
"Tôi hai mươi tám, hơn cô bốn tuổi nè. Hahahahah. Tôi có thể gọi cô là Hoan Hoan không?"
Lê Hoan hơi sững lại. "Sao cũng được."
"Vậy cũng xin giới thiệu lại, tôi lên Đường Tang. Tên vừa rồi là tôi đùa cô thôi."
Một buổi bị trai lừa tới hai lần, tâm trạng của Lê Hoan phải nói là vô cùng quạo. Mắt thấy người phụ nữ muốn tháo giày cao gót, Đường Tang cuống quýt nhảy qua sofa cách cô thật xa, liên tục xua tay xin tha.
"Đừng đừng đừng. Tôi không phải cô ý. Người giang hồ động thủ không động khẩu. À nhầm, động khẩu không động thủ. Có gì từ từ nói."
Lê Hoan lườm hắn một cái, bực mình kéo vali vào căn phòng bên trong thu xếp quần áo.
Thấy dáng người yểu điệu khuất sau bức tường, người đàn ông thu lại nét cười ngu ngốc. Ánh mắt rũ xuống che đi ánh sáng nhạt nhoà. Đôi môi hồng nhạt khẽ nhếch lên thành nụ cười thích thú.
Bỗng một tờ giấy nhăn nheo được gấp làm bốn rơi vào tầm mắt hắn. Đường Tang khom lưng dùng hai ngón tay kẹp lấy. Tờ giấy bị rũ ra, ba chữ "Đơn li hôn" được in đậm đập vào mắt anh.
Đường Tang không biết nghĩ cái gì, cười bật ra một tiếng. Anh gấp lại tờ giấy rồi thả về chỗ cũ. Sau đó người đàn ông mở điện thoại mở ra phần chụp ảnh camera trước. Khuôn mặt lấm lem mất hết hình tượng hiện lên trên màn hình, không xấu xí mà vô cùng hoang dã, đôi mắt màu đen thẫm tựa như con thú hoang bắt được con mồi, sự kiêu ngạo không thể che khuất được.
"Không thể, mày cười như vậy sẽ khiến cô ấy hoảng sợ."
Người đàn ông tự kéo khoé môi lên cao một chút khiến nụ cười quay trở lại trạng thái ngốc nghếch, ánh mắt cũng dịu đi. Anh rút một cái khăn sạch sẽ từ túi quần lau sạch sẽ mấy vết lem nhem trên mặt. Phút chốc, người đàn ông hai mươi tám lại như trẻ đi mười tuổi, sạch sẽ như thiếu niên mười tám hai mươi.