"Oa trưởng phòng Lê, hôm nay "người kia" lại nấu cơm cho cô sao? Thật hâm mộ."
"Đúng là hiền nam, giá mà lão chồng nhà tôi cũng được một phần như thế thì tốt biết mấy."
"Không cần một phần đâu. Bạn trai tôi mà đẹp như vậy tôi sẽ đặt anh ta nên bàn thờ, mỗi ngày cúng vái ba nén hương chứ không cần người nấu cơm nữa đâu..."
Lê Hoan cứng đờ người mở nắp hộp giữ nhiệt, lấy ra ba khay đồ ăn đủ mùi vị. Hương thơm nháy mắt lan toả khắp căn tin.
Kể từ ngày đó, Lê Hoan mỗi sáng đều bị Đường Tang nửa lôi kéo nửa uy Hi*p nhét vào tay cô một hộp đồ ăn. Đến nay đã là ngày thứ tư.
Cô có chút xúc động muốn cắm cờ ở công ty, không muốn quay trở về căn nhà nhỏ của mình, sợ ᴆụng phải gương mặt tuấn tú suốt ngày ra vẻ làm nũng của ai kia. Lê Hoan có một điểm yếu, đó là cô thích động vật lông xù thích làm nũng. Tên ngốc kia suốt ngày nhão nhão dính dính bên cô, khác gì bé cún con lạch bạch vẫy đuôi chạy theo chân cô. Đòi mạng!
Cũng may chuyện này đã chấm dứt.
Rất cảm ơn lão Hiểu oai phong uy vũ đã cứu mạng chó của cô một lần.
Để chuẩn bị bộ sưu tập mùa xuân năm sau, cả tổ phải tăng ca trước khi năm cũ kết thúc. Trong đó bao gồm cả vị trưởng phòng mới nhậm chức không bao lâu là cô đây. Vì lẽ đó, Lê Hoan đường đường chính chính vác vali nhỏ tới văn phòng tá túc.
Ngày thứ ba không gặp được Lê Hoan. Người nào đó đã nổi bão sắp hỏng rồi. Đường Tang tức giận cắn muốn nát răng ngà, hùng hùng hổ hổ nửa đêm đá bay cửa nhà Hiểu phó tổng, leo lên giường lôi cổ hắn xuống mà xử tội.
"Tăng ca! Tăng ca! Tăng ca!!! Tăng gì mà lắm thế! Bộ nhân viên không phải là con người à."
Hiểu Phong lồm cồm bò dậy, chỉnh lại bộ pijama nhăn nhúm, nén giận mỉm cười.
"Vậy thằng tró nào nửa đêm nửa hôm gọi cả bộ phận PR tăng ca đến chín giờ sáng. Là thằng nào bắt bộ phận marketing lặn lội đến gần mười hai giờ đêm?"
"..."
Đường Tang hừ một tiếng đá cửa hừng hực đi ra ngoài. Trước khi đi còn quay lại thét một câu:
"Nếu còn tăng ca thêm buổi nữa thì đừng hỏi vì sao tiền thưởng cuối năm của cậu không chân mà nhảy xuống vực thẳm."
Uỳnh. Cánh cửa đóng lại.
Hiểu phó tổng tức tới xì khói qua mang tai, điên tiết vơ lấy cái gối trên sô pha ném vụt đi.
"Tiễn vong!!!"
.....
Bằng một phép màu nào đó, vị Hiểu phó tổng nổi tiếng cuồng công việc lại cho nhân viên nghỉ Tết sớm trước Tết ba ngày. Nhân viên hân hoan vỗ tay, miệng như bôi dầu khen Hiểu phó tổng nhân hậu, thấu hiểu lòng nhân viên, là vị sếp hiếm có của trần gian.
Lúc cầm một hộp quà công ty phát về tới nhà, Lê Hoan vẫn hoang mang không hiểu vì sao lão Hiểu đổi tính. Cô thậm chí đã tính tới khả năng đón giao thừa ở công ty luôn rồi. Đùng một cái nói nghỉ là nghỉ.
Chuyện này có lẽ không ai vui bằng anh chủ Đường.
Lê Hoan vừa lia mắt nhìn đã thấy bóng người quen thuộc đang nằm phơi thây trên chiếc ghế gập trước cửa nhà mình. Mỹ danh là trông nhà đấy! Làm gì có ai coi nhà như anh? Một tay cầm cốc nước ép dứa, một tay cầm điện thoại lướt web.
Lê Hoan để ý hình như vị này là fan cuồng của trái cây. Anh có sự chú ý kì lạ tới hoa quả nhưng lại cực ghét ăn rau (mặc dù ai đó đã nói là không kén ăn). Trước nay cô chỉ thấy anh gắp rau cho cô ăn...
Trên mạng đang rầm rộ vụ đánh ghen của nữ minh tinh nào đó với một phú bà gia tài tiền tỉ, Đường Tang ăn dưa hăng say, tới khi một cái bóng đổ xuống trước mặt anh mới ngẩng đầu lên.
Lê Hoan về!!!
Cô ấy đã về!!!
Toang. Hình tượng nội liễm!!!
Đường Tang lập tức bỏ đôi chân trần xuống, xoá lịch sử duyệt web bằng tốc độ tay của lão nam nhân hai mươi tám năm còn độc thân. Thao tác nhanh nhẹn vỏn vẹn ba giây.
"Sao hôm nay em nghỉ sớm vậy?"
"À..." Lê Hoan dời tầm mắt khỏi đôi chân trắng nuột của anh, vờ thờ ơ nói: "Nay phó tổng cho nghỉ lễ luôn rồi. Hắn nói vợ hắn mới báo tin có thai, cần phải về chăm vợ gấp."
Mà phản ứng đầu tiên của Đường Tang là: tên kia con cũng có rồi mà mình vẫn độc thân.
Lòng anh xót xa như bị xát muối.
Vị dứa trong miệng không còn ngọt ngào như hồi sáng nữa. Vừa chua vừa rát! Đường Tang đặt li nước ép thấy đáy xuống ghế, cúi đầu lủi thủi đi về nhà mình.
Phóc một cái, anh thò đầu qua cánh cửa, thấy cô vẫn trợn tròn mắt nhìn, hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ tới an ủi anh một câu nào. Đường Tang giận! Đường Tang muốn lật bàn.
Nhưng anh không dám.
Khi Lê Hoan mở cửa bước vào nhà, một "con sóc" kéo cái đuôi xù ủ rũ lạch bạch theo phía sau cô.
Sóc lớn ngả người trên sô pha, như bánh đá nhúng nước nằm bẹp dí ở đấy.
"Em không thèm nhìn anh luôn à!!!"
Giá mà tống cổ được vị này ngay tức thời cô đã làm rồi.
Lê Hoan tháo giày cao gót đặt vào kệ cạnh cửa, xoay người đi thẳng vào phòng.
"Ơ kìa!!! Em bơ anh thật hả! Đồ vô lương tâm."
"Đồ thẳng nữ kia!"
Mặc kệ tiếng kêu gào ai oán của anh, Lê Hoan đóng chặt cửa phòng, lấy quần áo vào nhà tắm.
.....Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari
Anh tức giận trở về nhà mình. Đường Tang giận dỗi từ hôm đó, hai ngày liền không thấy thò mặt qua nhà cô nữa.
Tối nay là giao thừa rồi.
Ngoài đường, ai ai cũng tươi cười nói chuyện, mua sắm đồ cuối năm. Lê Hoan cũng tính mua một chút đồ về trang trí nhà cho có chút không khí của năm mới.
Ở con phố bên cạnh, người người mở chợ, bán đủ thứ đồ linh tinh lặt vặt. Lê Hoan lựa được hai bức thư pháp còn thơm mùi mực. Ngoài ra còn mua cả tranh dán câu đối, hoa quả bánh kẹo và đồ dùng mới về nhà.
Ngang đường lại nhận được điện thoại của Diệc Cẩn. Hắn hỏi:
"Ngày mai mấy giờ tới nhà ba mẹ, anh tới đón em."
Lê Hoan tính toán, nếu đến sớm sớm một chút có khi sẽ tránh được vài vị họ hàng phiền phức nhà cô.
"Tầm tám giờ đi."
"Tám giờ anh sẽ tới đón em."
Hắn nói như vậy, tức là đã biết địa chỉ nhà của cô. Lê Hoan không lấy làm lạ.
"Không cần đón đâu, tôi có xe."
"Em thật sự tính công khai ngay thời điểm này sao? Có thể chờ thêm vài ngày không. Thời điểm này họ không nên nghe được chuyện không vui."