Lê Hoan không nhận ra giọng điệu âm dương quái khí của nam nhân kia, thản nhiên gật đầu khẳng định.
"Là anh ấy."
Còn hơn một tuần nữa một năm sẽ trôi đi, năm mới đang đến dần, đồng nghĩa với việc cô sẽ về nhà ba mẹ cô ăn tết một hôm cùng Diệc Cẩn. Sau đó hai người sẽ công khai chuyện li hôn. Lê Hoan nghĩ hắn đến để nói việc này với cô. Mà cũng lạ thật, thời đại internet phát triển, hắn cũng có thể gọi điện cho cô mà, cần gì phải đích thân tới.
Diệc tổng trăm công ngàn việc, lại chịu bỏ một buổi tới bàn chuyện lông gà vỏ tỏi.
Khi Diệc Cẩn bước vào phòng, phát hiện trong phòng làm việc không chỉ có một người. Sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ ngồi vắt vưởng ở trên sofa - cái người "nhan sắc tàm tạm" trong lời của hắn mấy hôm trước. Mà người đó còn hếch mặt lên nhìn hắn.
Sau khi li hôn, mỗi lần gặp Lê Hoan đều thấy bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông này. Diệc Cẩn không có ngốc, hắn đương nhiên đã nhận ra kẻ này có ý đồ với Lê Hoan. Cùng là đàn ông với nhau, ánh mắt nóng hừng hực mỗi khi anh ta nhìn Lê Hoan không khác gì con thú dữ nhìn món thức ăn trong tầm vuốt của mình, Diệc Cẩn hiểu rõ. Hơn nữa còn phát hiện người đàn ông này có địch ý với hắn. Từ lần đầu tiên trò chuyện đã giở giọng đâm chọc.
Lê Hoan có biết bên cạnh mình có một con thú dữ hay không?
Hắn trầm ngâm vài giây, sau đó trấn tĩnh bước chân tới ngồi xuống sofa, tự tay rót cho mình một li nước lọc. Li thủy tinh va chạm lộc cộc.
Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau, khí tràng nháy mắt bùng nổ, loẹt xoẹt cọ xát va chạm như thể toé ra tia lửa điện, không ai chịu nhường ai.
Lê Hoan ngẩng đầu, thấy hai gã to xác ngồi ở xó phòng ngây người không chớp mắt, khuôn mặt ai cũng cứng đong đong như xác ૮ɦếƭ chuẩn bị mang ướp lạnh. Tay còn cầm một cái li thủy tinh.
Ủa?
Gì vậy?
Vài giây cô tắt máy tính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô gái đầu đầy dấu hỏi chấm, cất giọng thắc mắc:
"Hai người làm sao vậy?"
Chó cắn chó, còn có thể làm sao nữa.
Đường Tang hừ một tiếng, cầm cốc nước ép kiwi màu xanh nhàn nhạt của mình hút một ngụm.
Diệc Cẩn tự cho là bản thân trưởng thành chín chắn hơn tên mặt trắng ăn mặc tùy tiện kia, không thèm chấp với Đường Tang.
"Anh có chuyện muốn nói với em. Ừm... Là chuyện về nhà ba mẹ vào mấy ngày nữa. Em..." Hắn liếc nam nhân bên cạnh.
Nếu là người hiểu chuyện, hiển nhiên biết đây là ám thị: tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy, mời cậu biến ra ngoài dùm.
Lão Đường đi... Mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari
Đường Tang diễn một vai ngốc nghếch ngờ nghệch tới nghiện, anh như người bị mù có chọn lọc làm lơ ánh mắt của Diệc Cẩn, tiếng hút nước ép sụt sụt như vả bôm bốp vào mặt hắn.
Diệc tổng nghiến răng thầm chửi.
... Thứ mặt dày này!
"Anh cứ nói đi, chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm."
Nghe Lê Hoan nói vậy, Diệc Cẩn im lặng ba giây.
Lồng иgự¢ cứ như bị một nắm tro khô khan nhét đầy, hít thở cũng nặng nề vô cùng. Hắn khó khăn mở miệng:
"Em tính nói với ba mẹ chuyện li hôn vào ngày đầu năm sao?"
Lê Hoan gật đầu: "Ừ. Đau ngắn còn hơn đau dài. Thà rằng để họ biết chuyện từ chính miệng tôi, còn hơn để họ nghe tin từ miệng người khác."
"Không thể kéo dài thêm vài tuần hay sao?"
"Anh lo sợ điều gì vậy Diệc Cẩn. Sợ hai người họ biết anh không giống như trong suy nghĩ của họ, là một người thất hứa."
Diệc Cẩn khổ sở hít một hơi, hắn nghe được bên cạnh một tiếng cười khinh thường trầm thấp.
Một tên thượng vị không thành thì có cái gì để xen vào chuyện này!
Nghĩ tới bao nhiêu ngày qua là tên đàn ông này luôn theo sát phía sau cô, Diệc Cẩn không biết trong lòng mình là cảm giác gì.
Hắn không sợ ba mẹ cô thất vọng với hắn. Hắn chỉ sợ vì chuyện này hai người họ với cô xảy ra cãi vã mà thôi.
"Em muốn nói với hai người họ như thế nào?"
"Li hôn thì li hôn thôi. Do tính cách không hợp, nhiều khúc mắc khiến cuộc sống không còn hạnh phúc như ngày trước. Anh yên tâm, dù sao ngày trước là do tôi nằng nặc đòi cưới, có trách thì cũng không đổ lên đầu anh được."
Cô đây là đang nghĩ cho hắn sao?
Trong đầu nảy ra suy nghĩ như vậy. Bỗng chốc Diệc Cẩn nghĩ, vì sao hắn lại chấp nhận cuộc li hôn này? Vì sao hắn không thử cứu vãn nó? Hạnh phúc đôi khi không phải tự tới với mình mà phải đích thân dành lấy. Có tranh đoạt thì mới đạt được.
Suy nghĩ đấy như mở ra một cánh cửa mới trong đầu Diệc tổng. Hắn phấn chấn hẳn lên, khí tức u ám quanh thân bị xua tan ngay tức khác. Hắn bật dậy, kích động nói:
"Chúng ta có thể kết hôn lại không?"
Phụt.
Một ngụm nước phun thẳng vào người Diệc Cẩn, khiến bộ tây trang đắt tiền ướt thẫm một mảng.
Đường Tang xoa miệng, làm như kinh hoảng thốt lên:
"Ấy... Ô xin lỗi, tôi không cố ý. Để tôi lau cho anh."
Chưa để Diệc Cẩn phản ứng, Đường lão đại đã vươn hai cái móng vuốt tà ác chùi lên chùi xuống trên bộ âu phục kia khiến nó càng nham nhở hơn.
Hắn lạnh lùng hất bàn tay kia ra, nén giận nói với Lê Hoan.
"Anh đi đi ra ngoài một lúc."
Uỳnh. Cánh cửa đóng lại.
Lê Hoan vẫn còn ngớ người sau khi nghe được mấy lời oanh động của Diệc Cẩn vẫn chưa hồi thần: ...
Ngay sau đó, dưới ánh nhìn ngơ ngác của cô, Đường Tang cũng đi ra ngoài. Anh ấy nói:
"Tôi đi xin lỗi Diệc tổng."
Diệc Cẩn vào wc, cởi âu phục vứt vào sọt rác, hắn bực bội tháo liền hai nút áo.