Con báo nhỏ tắm rửa thơm tho cho sạch mùi thú dữ rồi chạy vào hang ổ của thỏ nhỏ.
Lúc Lê Hoan đi ra, Đường Tang đang mặc tạp dề màu xanh ngọc cô mua ở siêu thị lần trước, một tay cầm thìa, một tay cầm nắp nồi chạy qua chạy lại trong bếp. Chỉ trách căn phòng quá nhỏ, anh lại như một người khủng lồ chui vào thế giới của người tí hon, chỉ cần kiễng cao chân chắc chắn sẽ va vào mấy món đồ trang trí treo trên cao.
Tuy ngốc ngốc nhưng lại rất nhanh nhẹn. Mỗi cái lại khá vụng về. Nhiều lúc không cẩn thận chạm vào chiếc nồi sôi sùng sục trên bếp liền nhảy cẫng lên.
Y như đứa trẻ to xác học đòi nấu ăn.
Các món anh nấu ra không đến nỗi nào. Ba mặn một chay, chiên xào luộc rán toả mùi thơm nhàn nhạt.
Hai người ăn tới no căng bụng. Cuối cùng Lê Hoan mang bát đũa đi rửa.
Đường Tang vắt chéo chân ở sofa nhìn vào trong nhà bếp, ánh mắt như rượu hoa quả ủ lâu ngày, vừa ngọt vừa mang hương say.
Chỉ có những lúc cô quay lưng lại, anh mới dám nhìn thẳng cô, tất cả tạp niệm không dấu diếm phô bày qua ánh mắt thâm trầm vây quanh thân hình nhỏ bé của cô gái, giống như móng vuốt sắp vồ vập lấy cô. Khi cô quay lại, mấy cái vuốt đấy ngay lập tức bị đập tan.
Anh khẽ miết đầu ngón tay.
Vẫn chưa đến lúc.
Đường Tang nhủ thầm trong lòng: Nhẫn nhịn sẽ tu thành chính quả, nhẫn nhịn khiến mọi chuyện êm vui...
Nhịn cái cóc, sắp bị bức thành thầy tu đến nơi rồi. Làm gì có nam nhân nào thanh tâm quả dục khi người mình thầm yêu lâu ngày lướt qua lướt lại trước mặt suốt ngày. Mỗi đêm ướƭ áƭ trôi qua càng khiến con thú dữ trong anh kêu gào vì đói bụng.
Lê Hoan lau tay ra ngoài, thấy anh chủ bán nước tương vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế, ngạc nhiên hỏi:
"Anh không phải trông tiệm sao?"
"Giờ này còn nhà ai đi mua nước tương, không cần trông." Đường Tang thản nhiên trả lời.
Lê Hoan cũng không nghi ngờ gì, ngồi lên sofa bật TV.
Màn hình đang chiếu bộ phim yêu hận tình thù máu chó ngập đầu nổi tiếng gần đây. Cảnh phim hôm nay, nữ phụ thiết kế cho nữ chính đẩy ngã mình trước mặt nam chính, nam chính hiểu lầm trách mắng nữ chính rồi ôm nữ phụ rời đi.
Xem một lúc, cô không nhịn được mà chửi một câu thô tục!
"Con mẹ nó!"
Sao lại có thứ phim rác rưởi như vậy.
"Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không hiểu lầm bạn gái mình."
Nam nhân bên cạnh chợt nói một câu.
Lê Hoan đưa mắt nhìn sang.
Anh nói:
"Đã yêu nhau thì sẽ tin tưởng nhau tuyệt đối. Làm gì có chuyện chỉ vì nhìn thấy như thế mà tin. Thằng nam chính kia xứng đáng độc thân trăm năm."
Tuy đôi lúc hơi ngơ ngơ nhưng anh lại có những phát ngôn mang tầm triết lí vô cùng. Nhớ lần đầu gặp nhau, anh cũng nói mấy lời với cô kiểu như vậy.
Lê Hoan nói đùa:
"Còn anh thì sao? Xứng đáng có nhiều người yêu à."
Thế mà lão Đường giãy nảy lên, quát cô:
"Đừng có bôi nhọ, tôi còn chưa có ai đâu. Hơn nữa ông đây chỉ cần một người, lấy mười người mang về ăn tết dần à?"
"Một cô lau nhà, một cô nấu cơm, một cô rửa chén, một cô giặt đồ, một cô hôn chào tạm biệt mỗi sáng. Tam cung lục viện... Để ăn tết dần cũng được."
Đường Tang: dỗi!
"Em em em cái người này! Đã bảo chỉ cần một người thôi mà! Đừng có gán ghép lung tung. Vợ tương lai của tôi thừa sức làm những điều đó. Cấm nói bậy nữa, mười người rất tốn cơm đấy."
"Cho nên vì không muốn tốn cơm nên lấy một người thôi đúng không?" Lê Hoan nén cười.
"Em thôi nha..."
Sao anh lại quên mất năm đó điểm môn Văn của cô cao nhất trường chứ, nếu không phải vì ước mơ thiết kế, cô chắc chắn sẽ làm một luật sư giỏi giang. Cãi giỏi như vậy!
Đường Tang cam chịu nằm oài ra ghế không nói một câu nào.
Lê Hoan cầm cái gối ném vào người anh, anh như cá ૮ɦếƭ khô không thèm phản ứng.
Dỗi thật.
Lê Hoan quay đầu tiếp tục ngồi xem phim, thò tay cầm quả táo đỏ trên bàn cắn một ngụm. Táo này hình như hơi mềm.
Căn nhà nhỏ lúc này ngoài tiếng khóc nức nở của nữ chính trên màn hình TV thì không còn âm thanh nào khác. Nhịn không được một lúc, anh chủ bán nước tương thò tay cầm gối mềm ném vào người cô.
"Này. Nói gì đi."
"..."
"Để tôi ngồi một mình như vậy à?"
"Anh có thể đứng mà."
"... Vậy tôi về trước nhé."
"Ừ."
"..." Mé.
Tôi thương em lâu như vậy mà em còn ghét bỏ tôi.
Đường Tang cầm một quả táo trên dĩa hậm hực cắn một cái, thế quái nào lại tự cắn vào môi mình. Đau đến đỏ cả hai mắt. Nhưng anh không dám kêu to, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Cửa đóng uỵch một cái.
Lê Hoan kì quái nhìn cánh cửa gỗ hơi rung lên.
Nam nhân đứng dựa vào tường, đặt một ngón tay lên môi mình khẽ miết nhẹ, đầu ngón tay dính một vệt máu đỏ thẫm. Đường Tang thẹn quá thành giận, cầm nửa quả táo ném cốp một cái vào thùng rác cách đó không xa. Chiếc thùng rung lên như sắp đổ.
.....
Cho nên buổi trưa hôm sau về nhà, thấy anh chủ Đường che khẩu trang kín mít, bộ dáng cao lãnh nấu ăn trong bếp.
Lê Hoan: ...
Đến lúc nấu xong ngồi vào bàn ăn rồi anh vẫn không tháo cái khẩu trang kia xuống.
"Anh sao thế?" Lê Hoan tưởng anh vẫn giận cô chuyện hôm qua, hỏi thử.
"Mặt có tì vết, không muốn lộ."
Giọng nói trầm trầm của người đàn ông qua lớp khẩu trang nghe có phần lạ lẫm.
"Mặt anh nổi mụn sao? Tôi có kem che khuyết điểm, nếu anh cần thì tôi cho một lọ."
"... Không phải." Anh cũng không thể nói với cô là do anh tự cắn rách môi mình. Ai cũng cần mặt mũi.
"Vậy bị thương ở đâu à?"
"Gần như vậy."
Trước ánh mắt tò mò của cô, Đường Tang kéo khẩu trang xuống, rũ mắt nhìn bát canh nóng hầm hập.
Lê Hoan nhìn một lúc mới thấy một vết rách bé tẹo trên môi anh, nhìn giống dấu răng...
"Anh tự cắn hả?"
"Không phải!!! Sao có thể chứ!!!"
Anh cần gì giãy nảy lên như thế, đã ai nói gì đâu.
Đường Tang yếu ớt giải thích:
"Tối qua không cần thận vấp ngã"
Cái lí do sứt sẹo này mà có người tin thì cũng lạy hồn rồi.
Biết nam nhân này cũng cần mặt mũi, cô không đi sâu vào chủ đề này. Hai người yên lặng ăn cơm.
Chỉ là Đường Tang ăn rất khó khăn, ăn một miếng mà trong lòng thầm rớt một giọt nước mắt.
Cuối cùng Lê Hoan cay mắt không chịu được, chạy vào lấy thuốc bôi cho anh.
Người đàn ông to xác run rẩy cầu xin:
"Em nhẹ tay thôi, tôi sợ đau."
"...biết rồi."
Đường Tang nhắm mắt lại, hàng lông mi đen dài vẽ ra một vệt cong cong dưới mí mắt của anh, đôi lúc còn hơi run lên. Hơi thở người đàn ông nóng hầm hầm phả vào mặt cô. Lê Hoan trấn tĩnh quệt một ít thuốc vào tăm bông, bôi nhẹ vào phần da bị rách.
"Đau đau đau."
"Tôi còn chưa chạm vào mà."
"Em nhẹ thôi nha."
"Anh im đi."
Chút lửa xém bị toé ra bị tiếng kêu của anh tạt tắt ngóm.
Lê Hoan thở dài, hít một hơi rồi nín thở bôi thuốc.