"Anh là bạn của tôi, hai người bạn cùng đón giao thừa thì có gì lạ? Tôi với Li cũng đón giao thừa với nhau nhiều năm rồi."
Đường Tang chớp chớp mắt, cố đè khoé môi phản chủ muốn nhếch lên tận trời xuống. Cảm động nói:
"Cảm ơn em nhiều lắm Hoan Hoan à."
.....
Lê Hoan hứa với Đường Tang nếu mà cô xin được việc thành công thì sẽ bao anh một bữa lớn không phải nói đùa. Cô mà quên thì Đường Tang cũng phải đòi ăn bằng được.
Cô lái xe đưa anh tới nhà hàng Pháp nổi tiếng ở nội thành, đồ ăn ngon mà phục vụ cũng rất tốt. Ngày trước nếu có việc mời khách cô đều đưa họ tới đây, nên Lê Hoan đã thành khách quen của nhà hàng. Vừa tới nơi đã có phục vụ tới chào hỏi.
Người phục vụ thấy bên cạnh cô là một anh chàng đẹp trai cũng không thắc mắc, dẫn hai người tới một bàn trống cạnh. Ở nơi này không ngờ lại chạm mặt chồng vũ với bạch nguyệt quang của hắn đang dùng bữa tối. Bàn ăn của hai người chỉ cách nhau có hơn năm mét, lúc cô tới thì món ăn trên bàn Diệc Cẩn đã dọn lên.
Diệc Cẩn đưa tay lên chào, Lê Hoan chỉ gật đầu một cái vô cùng lạnh nhạt. Hắn có chút hụt hẫng và mất mát, món ăn ngon miệng trên bàn cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Ngược lại Hà Mộng Ân lại rất nhiệt tình, cô ta gọi to một tiếng:
"Chị Dâu!"
Mọi người xung quanh thi nhau quay đầu nhìn. Lê Hoan nhíu mày không vui, không thèm trả lời. Hà Mộng Ân xìu mặt ủ rũ, tỏ vẻ ấm ức.
Không khí giữa ba người vô cùng kì quái, tựa như được rắc bột lưu huỳnh, chỉ chờ châm lửa là nổ đốp đốp đốp. Giữa lúc ấy, Đường Tang thân sĩ kéo ghế giúp cô, thì thầm hỏi một câu:
"Người kia là chồng cô sao? Sao anh ta lại ngồi với người phụ nữ khác?"
Nghe thế, Lê Hoan lắc đầu.
"Chồng cũ thôi. Hắn muốn ngồi với ai là chuyện của hắn."
"Ồ, xin lỗi em."
"Sao phải xin lỗi, anh có làm gì sai đâu?"
"Anh chỉ là... Muốn xin lỗi mà thôi." Đường Tang chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nói.
Lê Hoan bật cười.
"Cạch." Con dao cắt thịt bị Diệc Cẩn đặt xuống bàn. Hắn cầm khăn lên lau tay, những đường gân xanh nổi hằn trên những ngón tay thon dài kéo lên đến tận cổ. Chiếc khăn như sắp bị hắn kéo rách đến nơi.
Ở bên cạnh hắn - người vợ cách đây không lâu vẫn còn dịu dàng thắt cà vạt cho hắn - đang thì thầm thân mật với một tên đàn ông khác. Cô ấy giờ đã là vợ cũ rồi, nhưng Diệc Cẩn vẫn thấy rất khó chịu, có gì đó đang thôi thúc hắn lao tới tách hai cái người kia ra, kéo cô gái nhỏ ôm vào lòng mình và để lại dấu ấn của riêng bản thân hắn. Giống như mãnh thú dùng hơi thở để đánh dấu chủ quyền.
Không thể!
Hắn tự gõ tỉnh bản thân. Tự nhẩm rằng hai người đã không còn quan hệ gì. Dù vậy, khoé mắt vẫn không nhịn được hướng về phía nữ nhân ở bàn bên cạnh, chú ý mọi nét mặt và cử chỉ của cô, tự suy đoán cảm xúc của cô, hiện tại cô ấy như thế nào?
Chắc hẳn cô ấy đang vui vẻ lắm.
"Anh không ăn nữa sao? Cẩn... Cẩn?"
"Không."
"Đồ ăn ở đây không ngon à?"
"Tạm được."
Hà Mộng Ân luôn để ý hắn, đương nhiên biết hắn nhìn Lê Hoan cả buổi trời. Quanh thân khí tức âm trầm toả ra như sắp dìm ૮ɦếƭ cô ta, nhưng khi thấy Lê Hoan cười khí tức ấy dường như bị đập tan hoàn toàn.
Diệc Cẩn bị làm sao thế? Không phải hắn không thích Lê Hoan sao? Nếu có, vì sao lại nhẫn nhịn nhìn vợ mình cười đùa vui vẻ với người khác?
Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì rồi? Hà Mộng Ân có chút nghi hoặc.
Bên kia, Lê Hoan đang nghe Đường Tang nói xấu người bạn chí cốt Hiểu Phong, nhìn anh khoa tay múa chân mà cười không ngậm được mồm.
"... Cậu ta vào năm ba đại học có bạn gái, nhưng bạn gái lại học khác trường. Có một hôm cậu ta trốn học đi hẹn hò phải trèo qua tường. Không biết hên xui như nào mà người đi còn quần ở lại. Cái quần đó bị mắc trên hàng rào cao hơn ba mét, bay lủng lẳng trong gió. Đến bây giờ về lại trường vẫn thấy nó bay ở đấy. Bảo vệ lấy nó làm hậu quả cho những đứa nghịch dại sau này..."
Lê Hoan phụt cười.
Đường Tang nhân cơ hội gắp một miếng rau xanh đút vào miệng cô.
Anh kể tiếp.
"Còn chưa xong đâu. Cậu ta trốn đi tìm bạn gái nhưng lại bắt gặp cô ta đi với một tên khác, vì tưởng nhà cậu ta nghèo nên đá cậu ta. Hiểu Phong vừa mất quần vừa mất người yêu, lúc về nhìn cái quần phất phơ trong gió nhịn không được khóc nấc lên, lăn ra góc tường ôm gối. Cả phòng đi tìm cậu ta, khuyên cậu ta về nhưng cậu ta giãy đành đạch ra đó không chịu về. Tối hôm đó bảo vệ đi tuần, tưởng cả bọn trốn ra ngoài cầm đèn pin rượt cả đám chạy. Hiểu Phong vừa chạy vừa khóc lóc..."
Thừa dịp Lê Hoan há miệng cười, Đường Tang lại gắp một miếng rau đút cho cô.
"Anh thôi đi nha tôi không phải trẻ con đâu." Lê Hoan vừa nhai vừa ai oán nhìn anh.
Đường Tang cười khẽ, lại gắp một đống rau xanh vào bát cô.
"Tôi thấy em chỉ ăn thịt không ăn rau, cái này là không cân bằng dinh dưỡng, phải ăn cả hai mới được. Em lùn như vậy phải ăn nhiều rau xanh lên."
"... Anh chê tôi lùn à?" Lê Hoan nhíu mày.
Đường Tang ngay lập tức đáp: "Lùn dễ thương mà."
Tay vẫn gắp rau cho cô không ngừng. Lê Hoan nghi ngờ anh tính đút rau cho cô no rồi trút hết thịt vào bát mình, nhưng cô không có chứng cứ.
Tiếng lạch cạch của chén đĩa vang lên, dưới ánh nến vàng ấm áp, khung cảnh hai người ăn tối như một đôi vợ chồng mới cưới, trong mắt chỉ có mỗi đối phương mà không nhìn thấy xung quanh.
Diệc Cẩn vứt cái khăn bị vò nát sang một bên, nâng ly rượu ngửa cổ uống ừng ực.